Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

- ---------------------

- Ta cũng có sự hoài nghi này.

Môi Tô Vân bất động, thanh âm lại truyền đến rõ ràng.

- Nhân Ma nói không chừng đã rời đi từ trên thân Toàn Thôn Cật Phạn. Ngươi nhìn cô nương kia, dưới lầu có rất nhiều người, trên lầu lại chỉ có một mình nàng. Mà, vừa rồi Toàn Thôn Cật Phạn đứng trên mái chiếc xe kia!

Hoa Hồ ngẩn ngơ.

Hắn chỉ đang trêu chọc Tô Vân xuân tâm manh động lén nhìn cô nương xinh đẹp, lại không nghĩ rằng Tô Vân vậy mà đang hoài nghi nữ hài kia là Nhân Ma!

Hắn nhìn chiếc xe điểu kia, quả nhiên tầng dưới kín người hết chỗ, mà lên tầng chỉ có một mình nữ hài!

- Chẳng lẽ nữ hài này thật sự là Nhân Ma?

Hoa Hồ vội vàng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nữa.

Hiện tại ngay cả hắn cũng có chút hoài nghi.

Ly Tiểu Phàm, Hồ Bất Bình cùng Thanh Khâu Nguyệt lại chen đến một cửa sổ khác, xem Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp.

Nữ hài kia vẫn luôn rất an tĩnh, đột nhiên quay mặt sang hướng bọn hắn thè lưỡi, rồi làm bộ điềm đạm nho nhã đứng lên, loay hoay đàn hương trên bàn.

Thanh Khâu Nguyệt quay đầu, nhìn Tô Vân một chút, lại nhìn Hoa Hồ một chút, chỉ thấy thân thể Hoa Hồ vẫn chưa phát triển hoàn toàn, kích cỡ quá thấp, rồi lại nhìn Tô Vân một chút, gặm ngón tay nói.

- Tiểu Vân ca, ta muốn nàng làm chị dâu của ta!

- Nguyệt nhi muội muội nói hay lắm!

Ly Tiểu Phàm cùng Hồ Bất Bình ủng hộ.

- Tiểu muội quá tốt đối với ca rồi! Chờ ta trưởng thành liền cưới nàng làm tẩu tử ngươi!

Tô Vân liếc nữ hài kia vài lần, không phát giác được chỗ quái dị, thầm nghĩ.

- Chẳng lẽ ta nghi thần nghi quỷ? Bất quá nói đi cũng phải nói lại, trong một không gian phong bế dù tất cả chết hết đến hai người cuối cùng không chết, cơ hồ không thể nhận ra ai mới là Nhân Ma chân chính. Nhân Ma ngụy trang quá mạnh, cho dù người bị ký sinh cũng không biết!

150 năm trước tuyết lớn ngập núi, Táng Long lăng chính là một không gian phong bế, ai cũng không ra được.

Mà bây giờ, bọn hắn ở thành Sóc Phương, thành Sóc Phương tự nhiên không thể nào là không gian phong bế.

- Ta bị Nhân Ma dọa đến có chút tâm ma.

Tô Vân đột nhiên nghĩ đến mấu chốt.

- Những người lầu dưới chiếc xe kia kia chẳng lẽ còn cao minh hơn ta, nhận ra nàng là Nhân Ma, bởi vậy không dám lên trên? Chưa chắc? Chắc ta sợ bóng sợ gió.

Hắn trầm tĩnh lại.

Xe Phụ Sơn đi vào trung tâm thành Sóc Phương, từng tòa lầu cao san sát, ngói xanh như lá.

Từng đầu cự thú thuận theo cầu mây đi xuống, chỉ thấy từng đạo cầu mây hội tụ cùng một chỗ đến giữa, các cầu mây hình thành xoắn ốc hoa văn của một bình đài to lớn.

Bình đài cũng không phải hoàn toàn treo trên bầu trời, phía dưới còn có trụ đồng to lớn chèo chống.

Trụ đồng được Lâu Ban Luyện Khí Pháp luyện chế thành, rất vững chắc, tiếp nhận trọng lượng khổng lồ vẫn vững như bàn thạch.

Rất nhiều cự thú dừng bước, học sinh trong từng tòa lầu đứng dậy, đi xuống xe thú, xe thú rỗng thì được xa phu điểu khiển rời khỏi bình đài.

Xe Phụ Sơn Tô Vân ngồi cũng dừng bước, các thiếu niên từ trên lầu đi xuống. Tô Vân hướng qua sát vách nhìn lại, chỉ thấy xe điểu sát vách cũng ngừng, người tầng thứ nhất nhao nhao nhảy ra, lẳng lặng chờ đợi nữ hài trên lầu xuống.

Nguyên lai là thế gia tiểu thư, những người dưới lầu kia là tùy tùng của nàng, đến bảo hộ nàng. Tô Vân buông cảnh giác.

Sóc Phương thành gần Thiên Thị viên, lại gần ngoại quốc, bởi vậy cũng là trọng địa, nơi này địa linh nhân kiệt, số lượng thế gia tự nhiên không ít.

- Lúc trước ta giết Đồng Phàm, chạm mặt cùng Dương Thắng, Dương Thắng nói sau khi Chợ quỷ Thiên Môn kết thúc, hắn bồi tiếp thế gia công tử tiểu thư đi săn tại khu không người, đồ sát thôn Hồ Khâu.

Tô Vân hướng nhìn bốn phía, trong lòng yên lặng nói.

- Nơi này hẳn là có không ít công tử tiểu thư đến từ thế gia? Không biết có nhân vật đêm đó ở chỗ này hay không?

Sắc mặt hắn bình tĩnh.

- Ta đến nay còn nhớ rõ âm thanh của bọn hắn.

Đồng Phàm chỉ là một trong những nhân vật ngày đó, lúc ấy hẳn còn có thế gia công tử tiểu thư khác, khả năng sẽ có Linh Sĩ tùy tùng, thậm chí nói không chừng sẽ còn trưởng bối tọa trấn.

Lần chợ quỷ Thiên Môn kia, thế gia đại phiệt Sóc Phương thành đều rất xem trọng, hẳn sẽ phái cao thủ tiến đến, nhưng không ngờ bị Cầu Thủy Kính nhanh chân đến trước.

Mà lần chợ quỷ Thiên Môn thứ hai, hẳn là bọn người Đồng Phàm trộm đi ra chơi đùa, không nghĩ rằng gặp được Tô Vân trả thù, bởi vậy mất mạng.

- Tiểu Vân, ta nhìn thấy học sinh bên người Thủy Kính tiên sinh!

Hoa Hồ tới gần Tô Vân, nói nhỏ.

- Ở trên xe rùa đằng kia!

Tô Vân nhìn, thấy một cỗ xe rùa đi tới, một tiểu lâu được xây trên lưng một con cự quy, cự quy có tứ chi tráng kiện, đuôi dài như rắn, đầu giống như rồng, miệng như mỏ ưng, đi trên đường cực kỳ nhanh chóng!

Lầu hai mai rùa cũng có một thiếu niên ngồi một mình, nhắm mắt dưỡng thần, dưới lầu cũng có nhiều Linh Sĩ tùy tùng.

Một học sinh của Thủy Kính tiên sinh khác. Tô Vân liếc hắn một cái.

Lúc đó Tô Vân vẫn là một tiểu tử bị mù, không nhìn thấy bộ dáng học sinh bên người Thủy Kính tiên sinh.

Ly Tiểu Phàm nhìn, nói.

- Hắn hẳn là sư ca của chúng ta? Gọi theo Thiên Đạo viện Đông Đô thì phải gọi học ca.

- Dương Thắng cũng là học ca chúng ta. Đám người đồ sát thôn Hồ Khâu có Dương Thắng, ta đánh chết hắn, dùng tay chém đứt mạch máu và khí quản của hắn.

Sắc mặt Tô Vân bình tĩnh nói.

- Thủy Kính tiên sinh là tiên sinh tư học, cũng không phải là lão sư quan học, tiên sinh tư học không chịu trách nhiệm dạy nhân phẩm tu dưỡng học sinh, chỉ phụ trách dạy công pháp tuyệt học. Học sinh Thủy Kính tiên sinh không có bất cứ quan hệ nào với chúng ta.

Hoa Hồ gật đầu, đồng ý.

- Tiên sinh tư học chỉ phụ trách dạy công pháp tuyệt học, không chịu trách nhiệm dạy làm người như thế nào. Dã Hồ tiên sinh chính là tiên sinh quan học, mặc dù không có danh phận, nhưng người dạy cho chúng ta làm người như thế nào.

Bọn người Hồ Bất Bình, Ly Tiểu Phàm nhao nhao gật đầu, tràn đầy đồng cảm.

Càng nhiều xe đi tới.

Lâu Ban khai sáng pháp môn luyện khí, dùng luyện khí trên kiến trúc phảng phất như phóng xuất sức sáng tạo của mọi người vào sức sống thành thị, trong thành có các loại tòa lầu cao trọc trời không nói, thậm chí ngay cả những chiếc xe cũng thiên kì bách quái.

Xe Phụ Sơn là xe bình thường nhất, khắp nơi đều có thể thấy được, học sinh bần hàn cũng cưỡi loại xe này đi tham gia đại khảo.

Ngoại trừ xe Phụ Sơn thường gặp ra, còn có xe của các loại dị thú, chủng loại phong phú, lầu nhỏ trên lưng thú cũng được trang trí tú lệ, cái này chứng mình tài lực.

Xe thú niện còn có xe điểu, xe rùa, Tô Vân thậm chí còn chứng kiến xe Giao Long, hẳn là rắn hóa giao, cũng không phải rắn độc hóa thành Giao Long như Toàn Thôn Cật Phạn, hình thể lớn hơn, tráng kiện hơn Toàn Thôn Cật Phạn nhiều, bởi vậy mới có thể lưng đeo lầu nhỏ.

Học sinh càng ngày càng nhiều, con em thế gia là số ít, đại bộ phận học sinh đều là bình dân cùng dân nghèo.

Tô Vân dò xét bốn phía, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên bầu trời, chỉ thấy trên bầu trời lơ lửng một quyển họa trục.

Họa trục kia phiêu phù giữa các tòa lâu vũ, ước chừng hơn mười thước.

Tính linh thần thông? Hay tính linh thần binh?

Tô Vân suy tư, đột nhiên bên tai truyền đến một âm thanh dễ nghe.

- Đó là Thập Cẩm Tú Đồ, một trong Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ.

Tô Vân theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy nữ hài khi nãy chẳng biết lúc nào đã đến bên cạnh bọn họ, cũng đang đánh giá họa trục trên bầu trời.

Thanh Khâu Nguyệt nắm tay nữ hài hỏi lung tung này kia

- Trúc Tiên tỷ tỷ, cái gì là Thập Cẩm Tú Đồ?

Hồ Bất Bình cùng Ly Tiểu Phàm cảm kích nước mắt sắp chảy xuống.

- Thanh Khâu tiểu muội đối với ta thật tốt, sáng tạo cho ta cơ hội!

Thanh âm nữ hài tóc đuôi ngựa rất nhỏ, nói.

- Nghe nói vài thập niên, trước có một vị Linh Sĩ rất lợi hại, hoàn thành nhờ vả của Quỷ Thần trong chợ quỷ Thiên Môn, đạt được Thập Cẩm Tú Đồ, không biết xuất phát từ duyên cớ gì, chính mình không muốn, mà đưa cho Sóc Phương quan học. Thập Cẩm Tú Đồ chia làm Đàn Hương Ngự Cảnh, Thiên Lâm Thượng Cảnh, Phương Viên Thự Cảnh, Hành Vân Thiên Cảnh, Thiên Lâu Tú Cảnh, Hoa Đăng Lệ Cảnh, Phượng Tê Việt Cảnh, Long Bàn Sơn Cảnh, Điền Viên Phong Cảnh cùng Tắc Ngoại Mạc Cảnh.

Hoa Hồ nghe đến mê mẩn, dò hỏi.

- Thập Cẩm Tú Đồ có tác dụng gì?

Nữ hài tóc đuôi ngựa thu hồi ánh mắt, kinh ngạc nói.

- Các ngươi không biết tác dụng Thập Cẩm Tú Đồ?

Hoa Hồ lắc đầu.

Nữ hài tóc đuôi ngựa nói.

- Mỗi một phúc đồ trong Thập Cẩm Tú Đồ đều thành một Linh giới, bên trong tự sinh thiên địa (thiên địa tự mãn), núi sông thủy hoa cỏ cây cối đều có thể tồn tại trong đó.

Trong lòng Tô Vân hơi động, thấp giọng nói.

- Nho gia thần thông!

Nữ hài nhìn hắn, nghi ngờ nói.

- Nho gia thần thông?

Tô Vân nói.

- Thiên địa tự mãn và ngô tính tự mãn bất giả ngoại cầu mà cựu thánh Nho gia nói tới có chút tương tự, bởi vậy ta suy đoán Thập Cẩm Tú Đồ có thể là do Nho gia thần thông luyện chế thành.

- Ngô tính tự mãn, bất giả ngoại cầu?

Nữ hài thấp giọng lặp đi lặp lại mấy lần, nói:

- Ta chưa từng học qua những thứ này. Bất quá chủ nhân Thập Cẩm Tú Đồ đích thật là Nho gia cựu thánh, nghe nói là Thánh Nhân đời thứ mười một, được tôn Văn Thánh Công.

Trong lòng bọn người Tô Vân, Hoa Hồ khẽ nhúc nhích, lúc bọn hắn đến Sóc Phương đã đi qua miếu Văn Thánh.

Thập Cẩm Tú Đồ là mười Linh giới, nhiều lần đại khảo nhập học đều tiến hành ở bên trong. Mười bức họa, mười Linh giới, mỗi Linh giới có thể dung nạp 3000 học sinh, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian tuyển chọn.

Nữ hài nói.

- Các ngươi không biết Thập Cẩm Tú Đồ, rất thua thiệt. Trước đại khảo, ta còn bỏ ra thời gian mấy ngày tìm hiểu địa hình, địa vật bên trong Thập Cẩm Tú Đồ đây.

Tô Vân cười nói.

- Cô là đại hộ nhân gia, trong nhà có tài nguyên, có thể sớm biết địa lý Thập Cẩm Tú Đồ. Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều là đại hộ nhân gia như cô.

Nữ hài không hiểu.

Hồ Bất Bình nhịn không được nói.

- Trúc Tiên tỷ, Tiểu Vân ca có ý, chúng ta là nhà nghèo!

Hoa Hồ cười nói.

- Không chỉ nghèo. Còn bởi vì nghèo, nhận được tin tức ít, tin tức bế tắc. Bởi vậy, học sinh cùng khổ lấy được ít cơ hội hơn học sinh nhà giàu rất nhiều.

Tô Vân ngước đầu nhìn lên bức Thiên Lâm Thượng Cảnh Đồ, mỉm cười nói.

- Cho nên học sinh cùng khổ không thể bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào, nếu không khi nào mới có thể xuất đầu?

Đột nhiên, trong lòng hắn hơi rung, vội nói.

- Trúc Tiên cô nương, vừa rồi cô nói chúng ta sẽ khảo hạch bên trong Thập Cẩm Tú Đồ? 3000 học sinh một bức tranh?

Nữ hài gật đầu.

- Thập Cẩm Tú Đồ chính là mười trường thi khác biệt, từ trong mười trường thi tuyển bạt ra đệ tử tài năng xuất chúng nhất. Nghe nói giao thủ trong Linh giới, chỉ cần nguy hiểm đến tính mạng liền sẽ được đưa ra ngoài. Cho đến lúc nhân số chỉ còn lại 20 người, Thập Cẩm Tú Đồ sẽ hợp lại, 20 người này sẽ xuất hiện chung một chỗ, tuyển chọn ra người xuất sắc nhất.

Tô Vân mặt trầm như nước.

Không gian phong bế!

Mỗi một phúc đồ trong Thập Cẩm Tú Đồ đều là một không gian phong bế!

Đây chính là đùa bỡn lòng người, chiến trường tuyệt hảo mà Nhân Ma có thể tùy ý giết chóc!

Đại khảo nhập học lần này, hơi không cẩn thận sẽ máu chảy thành sông!

Không biết Tả phó viện trưởng Văn Xương học cung có thể ngăn cản lần đại khảo này hay không? Hắn thầm nghĩ trong lòng.

Đúng lúc này, chỉ nghe có người hoảng sợ hô.

- Đệ tử Thánh Nhân đến rồi!

- Đệ tử Thánh Nhân?

Trong lòng Tô Vân hơi rung.

- Có đệ tử Thánh Nhân, chẳng lẽ nói trong Sóc Phương thành có một vị Thánh Nhân còn sống?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play