Tô Vân, Hoa Hồ và mấy tiểu hồ ly sởn tóc gáy, chỉ hận không chạy trối chết được: "Văn Xương học cung này quả nhiên không phải trường học của kẻ lương thiện!"
Hòa thượng Đồ Minh mở cửa xe nhìn thoáng qua bên ngoài, chỉ thấy xa phu kia còn đang điều khiển con thú chạy đi, bèn đóng cửa lại, lắc đầu nói: "Nếu hắn mà nghe thấy cuộc đối thoại của chúng ta, chắc chắn đã chạy trốn rồi. Hắn không bỏ chạy chứng tỏ cửa có cách âm, không nghe thấy lời chúng ta nói."
Vị tăng nhân trẻ tuổi này cười thành tiếng: "Các vị không cần phải căng thẳng. Chúng tôi là thầy giáo, là tiên sinh của Văn Xương học cung, chứ không phải đạo tặc vào nhà cướp của phóng hỏa giết người! Thầy phải làm gương cho trò mà! Ha ha ha ha!"
Mấy vị tăng nhân vội chỉnh trang lại dáng vẻ, đảm bảo trông mình thật trang nghiêm.
Đám người Hoa Hồ Tô Vân thầm kêu khổ trong lòng: "Hình như chúng ta lên nhầm thuyền giặc rồi..."
Hoa Hồ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy lúc này bọn họ đã đi trên cầu mây từ lúc nào không biết. Ngoài trời tuyết rơi lả tả, con thú di chuyển trên cầu mây, tòa lầu nhỏ trên ưng nó nghiêng ngả theo từng bước đi, dường như sẽ đổ xuống bất cứ lúc nào.
Cầu mây càng cao hơn, bọn họ đang đi giữa bầu trời mây mù lượn lờ. Nếu lúc này nhảy xe bỏ chạy mà nói, chắc chắn sẽ ngã thành thịt nát.
"Không trốn được, đành phải đi Văn Xương học cung xem thế nào!" Tô Vân cũng đang quan sát ngoài cửa sổ, lòng chợt sinh chút ưu sầu vô vị: "Chỉ mong Văn Xương học cung này đừng có quá tệ, nếu không ta sẽ có lỗi với sự gửi gắm của Dã Hồ tiên sinh và vợ chồng lão Cẩu..."
Hắn có chút sầu lo. Hắn là môn sinh của Dã Hồ tiên sinh, cần phải chăm sóc thật tốt những người bạn cùng trường này. Vợ chồng lão Cẩu đã nói với hắn rằng thành Sóc Phương là địa bàn của con người, hắn là người, phải chăm lo cho đám người Hoa Hồ.
"Đúng rồi, còn một chuyện này." Hòa thượng Đồ Minh rút hai túi tiền nhỏ ra khỏi túi áo, một túi đưa cho Lý Mục Ca, túi kia đưa cho Tô Vân, cười nói: "Đây là món quà của đốc xưởng kiếp hôi cảm ơn hai vị sĩ tử đã hỗ trợ đối phó quái Kiếp Hôi bạo động tối hôm qua."
Lý Mục Ca mở túi ra, vừa mừng vừa sợ: "Một đồng Thanh Hồng! Đốc xưởng đúng là hào phóng, so với những gì ta kiếm được khi rèn luyện ở Dương thành tái ngoại thì còn nhiều hơn!"
Hòa thượng Đồ Minh cười nói: "Các ngươi giúp hắn đối phó quái Kiếp Hôi, cứu được hàng trăm thợ mỏ, hắn tiết kiệm được không biết bao nhiêu tiền. Mấy đồng Thanh Hồng này với hắn mà nói cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi."
Một tăng nhân cười lạnh nói: "Chúng ta ra sức giúp hắn ta dẹp quái Kiếp Hôi bạo động, cứu nhiều thợ mỏ như vậy, mà thằng oắt này lại còn định vắt chày ra nước, bọn ta phải đòi một lúc lâu, tên nhãi con này mới chịu bỏ tiền đấy!"
Hòa thượng Đồ Minh ho khan một tiếng, nói: "Sư đệ, chúng ta tu Phật, tiền bạc là vật ngoài thân. Huống hồ không phải chúng ta đã đòi được tiền hay sao? Sao còn mắng chửi nhà người ta nữa?"
Vị tăng nhân kia vội vàng chắp tay trước ngực: "Tên nhãi con kia còn định dùng Đồng gia đè ép chúng ta, a di đà phật!"
Hoa Hồ mở túi tiền của Tô Vân ra, thất vọng nói: "Mới được năm đồng Thanh Hồng, đúng là kẹt sỉ."
Tiền Thanh Hồng không mấy giá trị ở Thiên Thị viên, nó là loại tiền mọc ra từ trên người cua Thanh Hồng ở Bắc Hải. Trước đây bọn họ đều xách cả con cua đi chợ mua đồ.
Lần này vì bọn họ muốn vào thành nên mới gom góp ít đồng Ngũ Thù và tiền Thanh Hồng. Bọn họ có hai trăm đồng Ngũ Thù, còn về đồng Thanh Hồng thì cũng trên dưới một trăm đồng.
"Không keo kiệt." Lý Mục Ca hớn hở ra mặt, nói: "Tiền Thanh Hồng chính là bảo vật dùng để luyện chế thần binh tính linh. Có vị linh sĩ nào mà không muốn thu thập đủ tiền Thanh Hồng để luyện chế tinh binh cho mình đâu? Một đồng tiền Thanh Hồng đáng giá cả nghìn đồng Ngũ Thù ấy, giá của nó sánh ngang với vàng."
"Nghìn đồng Ngũ Thù? Giá sánh ngang với vàng?"
Tô Vân và bốn hồ yêu ngây người. Trong bọc quần áo của bọn họ có trên dưới trăm đồng Thanh Hồng, như vậy chẳng phải là có giá mười vạn đồng Ngũ Thù sao?
Thảo nào Viên Võ của Viên Gia Lĩnh lại cứ muốn giết bọn họ, hóa ra là vì tiền Thanh Hồng đáng giá như thế!
Nhưng bọn họ lại đảo mắt nhớ tới chút tiền Thanh Đồng mang đi đổi đồ ở trấn Hoang Tập, không khỏi giơ tay che tim, lòng đau như cắt: "Những tên gian thương đáng chết ở Thiên Thị viên kia, bọn chúng đúng là không hề thuần phác chút nào..."
Hoa Hồ càng cảm thấy đau lòng hơn: "Cẩu đại gia cũng là gian thương. Một thuật biến thân mà lấy của ta hai đồng Thanh Hồng! Thế mà ta lại còn coi lão là ông nội ruột cơ!"
"Ban nãy đại sư nói đốc xưởng mang Đồng gia ra dọa các vị, Đồng gia này là Đồng gia của Sóc Phương sao?" Tô Vân quăng ý nghĩ kia ra sau đầu, mỉm cười dò hỏi: "Xưởng kiếp hôi là sản nghiệp của Đồng gia?"
Hòa thượng Đồ Minh thầm nghiêm nghị trong lòng, thử hỏi: "Lần này thượng sứ tới tra Đồng gia?"
Tô Vân không nói gì.
Trong khoang xe lại yên tĩnh trở lại. Trán của hòa thượng Đồ Minh toát đầy mồ hôi lạnh, liếc nhìn với các tăng nhân khác rồi không hỏi gì thêm.
Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn đuốc rực rỡ, những tòa lầu cao chót vót như mây mù, xe tới xe đi như thoi đưa. Liễn thú đi qua từng tòa cầu mây và nhà lầu, cuối cùng cũng tới Văn Xương học cung.
Tô Vân nhìn ra ngoài, lòng hơi chấn động: "Đây chính là Văn Xương học cung, quan học xếp cuối ở thành Sóc Phương này?"
Hoa Hồ, Thanh Khâu Nguyệt, Hồ Bất Bình và Ly Tiểu Phàm dán sát vào cửa sổ ngó ra ngoài, miệng thốt lên những tiếng oa oa đầy kinh ngạc. Kể cả đôi mắt của bọn họ cũng ánh lên vẻ kích động.
Hòa thượng Đồ Minh thấy thế, thầm khen trong lòng: "Thảo nào đại đế lại phái bọn họ tới tra án, nhìn bọn họ giả làm nông dân kìa, trông có giống không cơ chứ! Nhưng tra xét Đồng gia e là sẽ rất nguy hiểm, có khi còn kéo cả Văn Xương học cung ta theo..."
Sắc mặt hắn ta đầy vẻ lo lắng: "Ta cứ tưởng thượng sứ đến từ Đông Đô không tra vụ án lớn gì, nhưng dính líu tới Đồng gia... Trách ta ngu dốt rồi! Vụ án mà đại đế phái sĩ tử Thiên Đạo viện tới tra thì làm sao có thể nhỏ cho được? Xác định đó sẽ là vụ án lớn khiến Sóc Phương phải rung chuyển! Chỉ là Văn Xương học cung của chúng ta kẹp giữa triều đình và thế lực địa phương..."
Đã đến Văn Xương học cung. Học cung này được xây dựng trên một ngọn núi trong thành với những tòa điện ngọc quỳnh lâu vờn quanh núi, thấp hơn ngọn núi hơn chục trượng.
Những tòa nhà lầu này đều lợp ngói lưu ly, phản chiếu ánh sáng do kiếp hôi phát ra trong bóng tối, hệt như ngọc bích. Trên cầu mây cũng có treo đèn kiếp hôi. Cầu mây thò ra từ mái nhà, hệt như dải băng giữa không trung trải tới trước từng tòa cung điện cổ xưa trong học cung.
Cung điện bị tuyết chất đống, nhuộm thành một màu trắng xóa bởi ánh tuyết. Cũng may ánh đèn sáng rực, còn có thể nhìn thấy có người dọn tuyết trên đường, còn có một vài sĩ tử ở lại học cung, tranh thủ ra du ngoạn ngắm tuyết.
Tô Vân còn nhìn thấy trên núi có hồ nước dập dềnh sóng biếc, không bị tuyết phủ kín. Xung quanh hồ nước đều có đèn kiếp hôi chiếu sáng, khiến nó trông giống hệt một viên đá quý màu xanh lục giữa một mảng tuyết trắng phau, khiến cả học cung trông càng oai phong phi phàm!
Trên mặt hồ, có một người bị lột sạch đồ, treo ngược trên mặt nước. Trong dòng nước bên dưới có cá to miệng đầy răng nhọn bật nhảy lên hòng ăn thịt người, làm cho người kia sợ tới mức run rẩy đung đưa tới lui.
"Có phải các học cung xếp trên còn khí phái hơn không?" Hoa Hồ lẩm bẩm.
Hòa thượng Đồ Minh cười nói: "Ở Sóc Phương này, Văn Xương học cung ta là nơi duy nhất chịu nhận sĩ tử nông thôn, cũng là quan học duy nhất chịu nhận sĩ tử yêu quái. Về phần trường học có khí phái hay không thì thật sự quan trọng đến vậy sao?"
Tô Vân dời mắt khỏi người bị treo trên mặt hồ kia, lòng đầy cảm xúc, nói: "Hữu giáo vô loài, đây là hành vi của Thánh nhân."
Hòa thượng Đồ Minh chắp tay trước ngực, nói: "Biết thì dễ, làm mới khó. Cũng vì điều đó mà Văn Xương học cung mãi không thể tăng thứ hạng trong quan học được."
Tô Vân và Hoa Hồ liếc nhau. Hoa Hồ khẽ nói: "Tiểu Vân, có vẻ như Văn Xương học cung cũng không tệ đến thế."
Tô Vân lại liếc người bị treo trên mặt hồ, có chút chần chừ rồi nói nhỏ: "Nếu quả thật đây là một trường học tốt, như vậy ta hãy học ở dây đi. Nếu không được, vậy thì thi kém chút, mau chóng thoát thân."
Hoa Hồ gật đầu.
Thú liễn chở bọn họ đi dọc theo cầy mây vào trước một tòa nhà lầu ở sườn núi của học cung rồi dừng lại. Mọi người xuống xe, hòa thượng Đồ Minh ra lệnh: "Đồ Ngạn sư đệ, ngươi dẫn bọn họ đi nghỉ trước, tất cả chờ ngày mai rồi tính sau."
Một tăng nhân vâng dạ.
Hòa thượng Đồ Minh vội vàng rời đi.
Đám người Tô Vân theo tăng nhân kia đi vào trong lầu. Tăng nhân kia bố trí xong phòng rồi nói: "Ta từ thực đường mang chút mì sợi nước sôi tới đây, các vị ăn tạm trước đã."
Mọi người đã mệt mỏi một ngày, vừa đói, vừa mệt lại vừa buồn ngủ. Nhất là Tô Vân, từ tối hôm qua tới giờ hắn vẫn chưa kịp nghỉ ngơi.
Đầu tiên là hắn bị đuổi giết trong rừng rậm Thiên Thị viên, lại tiêu diệt mười con vượn yêu Viên Gia Lĩnh ở trong miếu thờ đại nhân vật, rồi trải qua trận truy sát của Viên Tam tổ sư, và quyết chiến với Viên Tam tổ sư trên lưng Chúc Long.
Sau khi vào thành, hắn lại trải qua trận bạo loạn của quái Kiếp Hôi, và cả vụ nổ nữa. Những chuyện này khiến hắn hiện giờ không còn sức lực nữa.
Sau khi ăn mì xong, bọn họ nằm vật xuống, đều tự ngủ say.
***
Điện Văn Xương Đế Quân, Văn Xương học cung.
Hòa thượng Đồ Minh chắp tay trước ngực, một mực cung kính đi theo một ông già. Ông ta mặc một chiếc đạo bào vải thô đã bị giặt tới mức sờn màu, tóc thì búi xiêu lệch, đang dâng hương cho Văn Xương đế quân.
"Sĩ tử Thiên Đạo viện, có thật không?" Ông ta bái lạy Văn Xương đế quân rồi đứng dậy đi ra ngoài điện.
Hòa thượng Đồ Minh vội vàng đi theo ông ta: "Lệnh bài Thiên Đạo của Thiên Đạo viện thì ai có thể làm giả được? Lệnh bài Thiên Đạo là vật tượng trưng cho thân phận của sĩ tử Thiên Đạo viện, khi tốt nghiệp khỏi Thiên Đạo viện thì sẽ bị thu hồi lệnh bài. Lệnh bài trên người hắn thật sự là lệnh bài Thiên Đạo, ta không nhìn nhầm!"
Ông ta nhấc chân bước qua bậc cửa, giày rơm chạm đất, lắc đầu nói: "Chỉ có lệnh bài Thiên Đạo cũng chưa chắc đã là sĩ tử Thiên Đạo viện. Nếu có sĩ tử Thiên Đạo viện chết ở bên ngoài, lệnh bài bị người ta nhặt được thì cũng có thể giả mạo thân phận."
Hòa thượng Đồ Minh đóng cửa điện đế quân lại, nói: "Ta đã nhìn thấy công pháp của hắn, hắn sử dụng Hồng Lô Thiện Biến, chính là công pháp Trúc Cơ của sĩ tử Thiên Đạo viện. Môn công pháp này chắc không phải cũng là giả chứ?"
Ông già kia đưa mắt nhìn về phía trung tâm thành Sóc Phương, lạnh nhạt nói: "Hồng Lô Thiện Biến đã được truyền dạy tới Sóc Phương. Nghe nói có một vị Đông Đô tiên sinh tới thành, dạy mấy sĩ tử của sĩ tộc tu hành. Người này có học vấn rất cao, thứ ông ta dạy đúng là Hồng Lô Thiện Biến. Có lời đồn nói rằng vị tiên sinh đến từ Đông Đô này cũng là người của Thiên Đạo viện."
Hòa thượng Đồ Minh mịt mờ, không hiểu gì cả: "Thiên Đạo viện đã phái vị tiên sinh này rồi, vì sao còn phải phái thượng sứ khác?"
"Quá nửa là một người trong tối, một kẻ ngoài sáng." Ông già kia thu mắt lại, đi tới tòa lầu nơi đám Tô Vân đang ngủ, thản nhiên nói: "Thủ tọa, ngươi nói vị thượng sứ trẻ tuổi mà ngươi gặp muốn tra Đồng gia ở Sóc Phương?"
Hòa thượng Đồ Minh gật đầu, hạ nhỏ giọng nói: "Hắn cố ý tạo quan hệ với sĩ tử Lý Mục Ca của viện Kiếm Đạo, đi tới lầu chuồng cọp gần xưởng kiếp hôi. Hắn vừa tới thì xưởng kiếp hôi bộc phát một vụ quái Kiếp Hôi bạo động, đúng lúc để hắn gặp được. Làm gì có chuyện trùng hợp như thế?"
Ông già kia cau chặt mày: "Sau đó hắn lại cố tình để lộ lệnh bài Thiên Đạo, làm cho ngươi thấy được nó?"
Hòa thượng Đồ Minh ngẩn ra, không kìm được mà dừng bước: "Hắn đánh nhau với quái Kiếp Hôi, bị rạch rách bọc đồ, lệnh bài Thiên Đạo rớt ra, ta tinh mắt..."
Hắn ta nói tới đây, sắc mặt chợt biến đổi, vội vàng đuổi theo ông già kia, thất thanh nói: "Ý của phó xạ là hắn cố tình để ta nhìn thấy lệnh bài Thiên Đạo?"
Ông già kia giãn mày, cười lạnh nói: "Nếu là sứ giả của đại đế, nhân vật hung hãn của Thiên Đạo viện, đương nhiên là tâm tư sẽ sâu tới mức đáng sợ! Hắn kết bạn với Lý Mục Ca, lại đi lầu chuồng cọp, chính là muốn móc nối với ngươi, mượn lực lượng của Văn Xương học cung để điều tra Đồng gia. Nếu hắn không muốn cho ngươi nhìn thấy lệnh bài Thiên Đạo, ngươi có thể nhìn thấy chăng?"
Hòa thượng Đồ Minh ngây ra như phỗng, đột nhiên thất thanh nói: "Hắn thoạt trông chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, sao có thể đa mưu túc trí như thế được?"
Ông già ki lắc đầu nói: "Người trong Thiên Đạo viện là hạng người gì? Đều là những kẻ giống như yêu nghiệt! Người có thể được đại đế lựa chọn để phá án thì càng là yêu nghiệt trong yêu nghiệt! Năm đó... Khà khà!"
Hòa thượng Đồ Minh thất thần, lẩm bẩm: "Sau đó ta thấy hắn là thiếu niên, cảm thấy không phải vụ án lớn gì, muốn mượn hắn để bám víu quan hệ với Thiên Đạo viện..."
"Cho nên ngươi đã trúng kế, không thể lên con tàu giặc của hắn!" Ông lão kia chắp hai tay sau lưng, như cười như không nói: "Ngươi là người từng trải, tự cho mình lòng dạ thâm trầm, lại vô thức bị hắn cho vào bẫy, đâm lao phải theo lao!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT