Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Tô Vân lẳng lặng đứng trước cổng gỗ. Bên ngoài trấn, Hoa Hồ vì bắt chuột mà đụng đầu u mấy cục, đám hồ ly lúc ẩn lúc hiện trong tuyết, nhảy tới nhảy lui. Trên cây có tiếng rì rầm của đám thôn dân thôn Lâm Ấp, chúng đang châu đầu ghé tai bàn xem có nên bắt một con hồ ly về ăn không.
Tô Vân chậm rãi dời mắt nhìn sang, hắn nhìn thấy trấn Thiên Môn, thấy trấn nhỏ nơi mình đã sinh sống gần mười bốn năm này dần mờ đi như ảo ảnh trong màn sương mù, rung rung theo gió mùa đông.
Hắn nhìn thấy cư dân của trấn Thiên Môn, bóng dáng của bon họ trong sương mù mạnh mẽ đến khó tin, nhưng lại không có thực thể.
Tùng, tùng.
Trong trấn nhỏ vang lên tiếng trống Khương, là nhạc cụ độc hữu của Sóc Phương.
"... Thế thời lúc hưng thịnh lúc diệt vong, lại giống mặt trăng lúc tròn lúc khuyết! Tùng tùng!"
Tô Vân đưa mắt nhìn theo giọng nói, tầm mắt hắn lướt qua Trương bánh bao đang bán bánh bao, qua Từ đại thúc đang chè chén say sưa, qua Nhạc gia gia và Nhạc nãi nãi ngồi dưới mái hiên mà tay trong tay, chân chạm chân, qua cặp vợ chồng Nhạn Phi Lĩnh vừa mới kết hôn, qua Phương Nhi tỷ...
Những người mà hắn quen thuộc này trở nên hư ảo mịt mờ, khi mắt hắn nhìn lướt qua bọn họ thì chỉ thấy những dáng vẻ thân quen đó méo mó, bành trướng, trở nên dữ tợn trong sương mù u ám.
Những khuôn mặt mà hắn quen thuộc lại hệt như quỷ thần trong các miếu thờ, trở nên đầy xa lạ.
Bọn họ chính là những quỷ thần, sừng sững đứng trong sương mù của trấn Thiên Môn.
Làn điệu độc hữu của người Sóc Phương dần truyền ra từ trong sương mù dày đặc, mang theo sự mênh mông của đất đai và hùng vĩ của núi rừng, ngâm nga theo tiếng trống Khương: "Nhà sơn nhân chất đầy sách vở, tùng tùng! Khi cây tùng leo đầy cửa sổ, dương xỉ mọc đầy đất. Tùng tùng!"
Advertisement / Quảng cáo
Nước mắt nóng hổi trào ra từ trong mắt Tô Vân, đám quỷ thần trong sương mù quay đầu lại, những cặp mắt kia khiến hắn cảm thấy quen thuộc.
Bọn họ đã chết từ lâu rồi.
Tất cả dân chúng ở trấn Thiên Môn đã chết trong cơn tai biến của sáu năm trước.
Bọn họ đã tạo ra giả tượng trấn Thiên Môn ở nơi đây, thật ra chính là để chăm sóc hắn mà!
"Hầu môn sâu há cần yết kiến? Tùng tùng! Mây trắng tự trôi vui vẻ! Cho tới bây giờ, thế sự khó lường!"
Tô Vân đưa mắt nhìn theo, thấy Khúc bá ngồi trên Thiên Môn, mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt mờ đục, lão đặt chiếc trống Khương trên đầu gối, đang lấy tay vỗ trống.
Giọng hát của lão mang theo sự đôn hậu và mênh mông vùn Sóc Phương, lập tức trở nên vô cùng mạnh mẽ!
"Trong trời đất không thấy bóng anh hùng, không thấy dáng hào kiệt! Tùng tùng!"
Tô Vân nghe hai tiếng trống cuối cùng mà khí huyết sục sôi, khí huyết của hắn gần như bùng nổ mà không thể kiểm soát, phát ra một tiếng rồng ngâm trầm bổng. Khí huyết cuồn cuộn như nước trào ra khỏi cơ thể, hóa thành một con giao long màu đỏ sậm như máu quấn hai vòng quanh người Tô Vân.
Đầu rồng thò ra từ bên vai phải của Tô Vân, râu rồng tung bay.
Gầm!
Giao long gầm lên, chống lại tiếng trống áp chế.
"Nhóc con, ngươi trưởng thành rồi!"
Khúc bá trên Thiên Môn cười ha ha, lão đứng dậy, đeo trống Khương lên.
Cơ thể của lão trở nên vô cùng to lớn, đó là một vị quỷ thần nhiều tay, là tính linh của cường giả sau khi chết!
Trong sương mù của trấn Thiên Môn, ánh mắt của các quỷ thần đều dừng trên khuôn mặt Tô Vân, ai nấy đều tỏ vẻ vui mừng.
"Bọn ta chết rồi, có đủ loại nguyện vọng và di nguyện chưa hoàn thành, nên mới lên chợ trời gửi gắm. Nhưng bọn ta có chung một nguyện vọng, đó là muốn ngươi bình an lớn lên."
Thân mình Khúc bá y hệt một vị chiến thần, càng cao lớn cường tráng mà lại hư ảo mông lung, tạo cho người ta cảm giác lão có thể tan đi bất cứ lúc nào.
Nhà cửa trong trấn Thiên Môn cũng bị kéo ra rất dài, rất dài, hệt như ảo ảnh trong giấc mơ.
"Nguyện vọng này là Sầm lão đưa cho bọn ta. Sầm lão đi rồi, hiện giờ ngươi cũng đã lớn, ngươi cũng nên đi đi."
Quỷ thần trong sương mù nhao nhao nói: "Ngươi đi rồi, bọn ta sẽ vơi bớt một gánh nặng đang đè nặng lên vai, bớt đi một di nguyện đè nặng trái tim. Nhóc con, mau đi đi!"
Vù!
Gió bắc thổi qua, trấn Thiên Môn trở nên to lớn mà hư ảo. Tô Vân giơ tay lên như muốn bắt lấy bọn họ, bắt lấy trấn Thiên Môn, bắt lấy ký ức thuở ấu thơ.
Nhưng trấn Thiên Môn đã biến mất.
Thay vào đó là những ngôi mộ hoang với lớp cỏ vàng úa mọc lởm chởm, trên bia mộ vương vãi bùn đất. Gạch ngói vỡ bốn phía cho thấy nơi đây đã từng là một hương trấn rất phồn hoa và náo nhiệt.
Nơi đây không được ai thờ cúng, không ai dọn dẹp, bên trong những ngôi mộ đó, chỉ có một ngôi nhà cỏ, đó chính là nhà của Tô Vân.
"Khúc bá, La đại nương... Các người đi đâu vậy? Các người còn ở quanh đây mà, đúng không..."
Tô Vân lê những bước chân trĩu nặng đi giữa các ngôi mộ trong trấn Thiên Môn.
Nguyên Sóc Lý tướng quân húy Hiếu Nghĩa chi mộ.
Hắn đứng trước một bia mộ, dòng chữ trên bia làm cho hắn hồi tưởng, cái tên Lý Hiếu Nghĩa này rất xa lạ, nhưng hắn lại biết thanh niên anh tuấn Mộc Tử mà Phương Nhi tỷ thầm mến.
Nguyên Sóc Thiên Đạo viện Từ đạo nhân chi mộ.
Hắn cũng không biết Từ đạo nhân, hắn chỉ biết Từ bợm rượu.
Nguyên Sóc Lôi Âm các chủ chi mộ.
Advertisement / Quảng cáo
Hắn không biết Lôi Âm các chủ, nhưng hắn biết trong trấn thường có một vị Lại hòa thượng chẳng biết tới từ đâu thường đến hóa duyên.
Nguyên Sóc Trương hỏa chúc húy Phấn Thao chi mộ.
Trương Phấn Thao là Trương bánh bao sao?
Nguyên Sóc Việt thủy chúc húy Tư Thành chi mộ.
Việt đọc giống với Nhạc, như vậy Việt Tư Thành là Nhạc nãi nãi hay Nhạc gia gia?
...
Hắn bất giác đi tới hàng mộ thứ nhất trong di chỉ trấn Thiên Môn, trên bia mộ có khắc dòng chữ Nguyên Sóc Khúc thái thường húy Tiến chi mộ. Vị Khúc thái thường Khúc Tiến này là Khúc bá sao?
Trên nền tuyết, Tô Vân bái lạy với bia mộ của Khúc bá, sau đó lại đi tới trước mộ của La đại nương, bái lạy một phen.
Ngày mùa đông này, hắn bái biệt từng người của trấn Thiên Môn, vái lạy cảm tạ ơn nuôi nấng chăm sóc của bọn họ trong sáu bảy năm nay.
Hắn trở lại nhà tranh thu dọn một phen, chủ yếu là mấy bộ đồ mới và mấy đồng Ngũ Thù hắn tích cóp được mấy ngày nay, còn cả mấy bộ tuyệt học cựu thánh mà Dã Hồ tiên sinh giao cho hắn.
Hắn thu thập ổn hỏa, đi ra khỏi cố hương tồn tại trong ảo tưởng của hắn. Hắn mù sáu năm, ảo tưởng sáu năm, trấn Thiên Môn cũng tồn tại trong ảo tưởng của hắn được sáu năm.
Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly ngồi bên ngoài khu mộ, lẳng lặng chờ hắn, dường như đã biết từ trước rằng ngày này sẽ tới.
Tô Vân ngoái đầu nhìn lại, Thiên Môn vẫn sừng sững đứng đó, rách nát vô cùng, chẳng có ai tu sửa. Cổng chào này là chiếc cổng mà Khúc bá tu sửa sáu năm nhưng vẫn chưa xong.
Tô Vân thu mắt lại, lấy bốn bao đồ quăng qua: "Hoa nhị ca, chỗ này là quần áo và giày của các ngươi, ta không biết có vừa người không. Mặc vào đi, chúng ta tới trạm dịch của Thiên Thị viên, chuẩn bị vào thành."
Đám hồ yêu nhận lấy gói đồ, cả đám xoay người chui vào trong lớp tuyết. Tuyết phồng lên bốn cái ụ nhỏ, tiếng soạt soạt truyền tới.
Một lát sau, một thằng bé nho nhỏ tròn lẳn cười hì hì chui ra khỏi tuyết, đầu đội cái mũ có hai lỗ tai chó, trên người mặc kép màu đỏ lót nhung, chân mặc quần bông vải nhung kẻ màu đỏ sậm, chân đi giày đầu hổ.
Hắn nhảy ra từ trong tuyết, vì đầu quá thấp nên lại rơi vào trong tuyết, chỉ có chiếc mũ tai chó là lộ ra ngoài.
Tô Vân giơ tay nhấc hắn lên, quan sát từ trên xuống dưới mấy lượt rồi hỏi với vẻ ngờ vực: "Tiểu Phàm? Hay là Bất Bình?"
"Ta là nhị ca của ngươi!"
Đứa bé kia giận dữ nói, dứt lời thì lập tức cởi mũ xuống: "Ngươi xem, xem đi! Tóc ta nhiều màu mà!"
Tô Vân vâng vâng dạ dạ, áy náy nói: "Nhị ca, huynh còn chưa cao tới hông ta, ta còn tưởng là Bất Bình..."
"Ta dậy thì muộn, thân thể chắc chắn, ai cần ngươi lo!" Thằng nhóc tức giận nói.
Tô Vân sờ đầu hắn ta, Hoa Hồ nhe răng uy hiếp, để lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu.
Ly Tiểu Phàm và Hồ Bất Bình cũng chui ra, còn thấp hơn Hoa Hồ một chút.
Hai tiểu hồ yêu hệt như đối xứng nhau vậy, quần áo cũng giống hệt nhau, đều là áo kép vải hoa kẻ ô, bên trong có may thêm lớp da lông giá rẻ để giữ ấm, chân mặc một chiếc quần bông hoa nhí có vẻ hơi dài, đầu đội mũ tai chó giống hệt Hoa Hồ.
Hai hồ yêu đứng một trái một phải, nhìn chằm chằm Tô Vân với ánh mắt hoài nghi.
Tô Vân mặt đầy bình tĩnh, bị bọn họ nhìn chằm chằm một lúc lâu, hắn mới lên tiếng: "Đồ trên người các ngươi đều được mua cùng một lúc, hình như hơi giống nhau, nhưng vừa chắc chắn lại vừa rẻ. Mặc ở trên người các ngươi quả thực trông rất đẹp..."
Hoa Hồ thò đầu ra khỏi lớp tuyết, nhe răng khểnh: "Quần áo của ta cũng là mua ở cùng một hàng chứ gì?"
"Ừ, người bán nói mua nhiều thì sẽ giảm giá." Tô Vân bi phẫn nói: "Nhị ca có biết không, ta là người mù, đâu nhìn thấy xấu hay đẹp..."
Trong tuyết có thứ gì đó ủn ủn, một tiểu cô nương đội mũ tai thỏ da lộn màu trắng chui ra. Hai chiếc tai thỏ trên mũ còn có thể động, thi thoảng lại giật giật một cái.
Ly Tiểu Phàm và Hồ Bất Bình ghen tị tới mức mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm đôi tai thỏ thi thoảng lại động một cái, sau đó đồng loạt quay sang nhìn Tô Vân.
"Con gái nhất định phải ăn mặc đáng yêu một chút." Tô Vân nói mà mặt không đổi sắc: "Đây là người bán nói với ta."
Bên dưới tai thỏ là hai bím tóc màu xanh đen được tết dài tới trước nực.
Advertisement / Quảng cáo
Thanh Khâu Nguyệt cố sức chui ra khỏi tuyết, mặc một chiếc áo choàng nhỏ trông giống áo khoác ngoài màu trắng tinh, thắt dây lưng màu đỏ bên hông. Áo choàng lông xù rất là ấm áp, kéo dài tới tận mắt cá chân của cô bé.
Chân cô bé đi một đôi giày hồ ly làm từ da thật với lớp nhung lót trong và phần đế bằng gỗ, trên giày có thêu họa tiết đầu hồ ly.
Hoa Hồ rút người ra khỏi tuyết, nhìn chằm chằm đôi giày đầu hổ trên chân mình, lại nhìn giày hồ ly của Thanh Khâu Nguyệt, mắt cũng đỏ bừng: "Tiểu muội, giày của muội..."
"Thoải mái lắm!" Thanh Khâu Nguyệt rất vui vẻ, lắc hai bím tóc, quần áo màu trắng khiến tóc cô bé trông rất nổi bật: "Lại đẹp nữa! Vả lại huynh xem, tai trên mũ này rỗng bên trong, ta có thể giấu tai của mình vào trong tai thỏ. Lúc ta cử động tai thì tai thỏ cũng động theo..."
Hoa Hồ quay sang nhìn chằm chằm Tô Vân với đôi mắt đỏ ngầu.
"Chủ quán ở trấn Hoang Tập chọn cho."
Tô Vân lúng ta lúng túng nói: "Đồ trên người ta cũng khá xấu mà, vả lại chúng ta không có nhiều tiền... Được rồi, được rồi, chúng ta nên lên đường thôi."
Bốn đứa bé đáng yêu theo hắn bước cao bước thấp lên đường trong con đường đầy tuyết, đang đi thì chợt thấy thiếu một, lần nào Tô Vân cũng phải dừng lại, thò tay xách đứa bé ra khỏi hố tuyết.
"Nhị ca, đừng có chạy lung tung." Tô Vân dặn dò.
Hoa Hồ vô cùng ấm ức: "Ta nào có..."
P/s: Cầu lì xì đầu năm:v