Sắc trời sắp muộn, nhân số phụ cận Lôi Kích cốc không thấy giảm bớt chút nào, ngược lại càng ngày càng nhiều, không ít sĩ tử đốt đèn tầm bảo bốn phía, càng nhiều sĩ tử từ địa phương khá xa chạy đến.
Bọn người Tô Vân, Trì Tiểu Diêu thì rời khỏi Lôi Kích cốc, đi vào xe phượng già cũ trước kia, lão điểu yêu để phá lâu ở một bên, đang dạy ba con ấu điểu đọc sách viết chữ.
Gặp bọn họ đi tới, lão điểu yêu kia cuống quít đứng dậy, hiện ra nguyên hình, đưa ba con ấu điểu đi vào phá lâu, cõng phá lâu lên, nói.
- Mấy vị sĩ tử, trong lúc ta đợi các ngươi trở về bắt được một món Linh khí, có thể lưu cho hài tử nhà ta làm bảo vật gia truyền.
- Chúc mừng chúc mừng!
Tô Vân cười nói.
Lão điểu rất vui vẻ, nói.
- Xem ba đứa nó có ai có thể đến trường tốt thì truyền cho người đó. Đúng rồi, vì sao mà mấy ngọn núi bốn phía Lôi Kích cốc sập hết rồi?
Trì Tiểu Diêu nói.
- Linh Nhạc tiên sinh đánh sập.
- Thì ra là thế, khó trách giống như bị heo gặm qua.
Lão điểu kia chạy hai bước, vỗ cánh đằng không bay lên, hướng về phía thành Sóc Phương.
Tô Vân nhìn xuống dưới, chỉ thấy Lôi Kích cốc phía dưới quả nhiên giống như bị heo ủi qua một lần, sông núi bốn phía rách tung toé, đại địa cao nhất khối thấp khối cao, mấp mô.
Mà sau khi bọn hắn rời đi không lâu, đá vụn trong hố lớn hãm xuống trong Lôi Kích cốc bay loạn, đột nhiên “bịch” một tiếng vang thật lớn, một nữ tử phá đất mà lên, chính là Nhị đương gia Lâm gia - Lâm Tố Y!
Áo nàng không ngay ngắn, lập tức thôi động thần thông, lấy đạo pháp hóa thành dòng nước che thân thể lại.
- Linh Nhạc! Lâm gia ta và ngươi chưa xong đâu!
Nàng liên tục thổ huyết, hai tay che ngực, lách mình rời đi.
Tô Vân và Trì Tiểu Diêu quay về tiệm bán thuốc Hạnh Lâm trước, Đổng y sư kiểm tra thay thuốc cho Tô Vân, lại rút một bình máu, Tô Vân cùng Trì Tiểu Diêu mang theo đám nhóc Thanh Khâu Nguyệt đi ăn cơm, ăn đến khi bụng mấy tiểu gia hỏa tròn vo, lúc này mới trở về Văn Xương học cung.
Sau khi về đến học cung, trời cũng đã rất khuya, bọn hắn còn chưa trở lại Sơn Thủy cư, Tô Vân đã nhìn thấy Nhàn Vân đạo nhân cùng Đồ Minh hòa thượng đứng tại ven đường dưới đèn kiếp tro, đứng xa xa ngoắc ngoắc tay về phía bọn hắn.
- Tô sĩ tử, Tả phó viện trưởng cho mời!
Đồ Minh hòa thượng cười tủm tỉm nói.
Trong lòng Tô Vân máy động.
- Chuyện làm sập dãy núi Lôi Kích cốc không thể trách tội trên đầu ta nha? Mặc dù rất giống như là ta làm sập, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ sập...
Hắn để Thanh Khâu Nguyệt, Ly Tiểu Phàm cùng Hồ Bất Bình về Sơn Thủy cư trước, còn mình thì đi theo Nhàn Vân cùng Đồ Minh vào Văn Xương điện.
Lúc Tô Vân đi vào Văn Xương điện, Tả Tùng Nham đang rất kính cẩn dâng hương cho Văn Xương Đế Quân.
Văn Xương điện cung phụng Văn Xương Đế Quân, Tô Vân đã từng gặp qua vị Đế Quân này trong khu không người, là một lão giả cầm sách.
Tả Tùng Nham lui lại một bước, bái một cái đối với Văn Xương Đế Quân, nói.
- Nhàn Vân, Đồ Minh, các ngươi đi ra ngoài cửa trông coi, đừng cho người tiến vào.
Nhàn Vân đạo nhân, Đồ Minh hòa thượng cùng nhau xưng phải, đi ra ngoài điện, như hai tôn môn thần một trái một phải đứng ở hai bên đại điện.
Trong Văn Xương điện chỉ còn lại có Tô Vân cùng Tả Tùng Nham, hai người.
- Tô sĩ tử đến cắm nén nhang cho Đế Quân đi.
Tả Tùng Nham đốt một cây hương, đưa tới.
Tô Vân tiếp nhận hương hỏa, tiến lên cung kính bái một cái, cắm vào lư hương.
Bỗng nhiên, từng hương hỏa trong lư hương phát ra thanh âm vù vù, bay ra từ trong lư hương, đốt đốt đốt bắn trên xà ngang đại điện!
Tả Tùng Nham nhìn lên thanh hương hỏa cắm ở trên xà ngang, lại cúi đầu nhìn lư hương một chút, chỉ thấy hương hỏa mình kính đều ở đó, duy chỉ có hương hỏa của một cây Tô Vân kính lên không rơi, thế mà toàn bộ cắm trên xà nhà.
Tô Vân thẹn thùng, giải thích.
- Phó viện trưởng, ta có thể giải thích. Ta đã từng được che chở trong miếu Văn thánh công lão nhân gia ông ta một đêm, lão nhân gia ông ta nói muốn bảo vệ ta lại đi ra ngoài uống rượu, đến mức ta kém chút bị quỷ quái ăn hết, cho nên tâm hắn có áy náy, không muốn thụ hương hỏa của ta.
- Càng có thể cho rằng thượng sứ nhục văn gia.
Tả Tùng Nham thâm ý liếc nhìn hắn một cái, nói.
- Chúng ta nơi này là Văn Xương học cung, thờ chính là Văn Xương Đế Quân, Đế Quân không muốn thụ hương hỏa của ngươi, có thể thấy được ngươi vô duyên cùng chúng ta Văn Xương học cung. Sĩ tử muốn suy tính một vài học cung khác hay không?
Trong lòng Tô Vân căng thẳng, ho khan một cái, nhắc nhở.
- Phó viện trưởng, ta là thượng sứ, dâng lên mệnh đến đây.
Khóe mắt Tả Tùng Nham nhảy lên, chuyển động nhẫn ngọc trên ngón cái, giống như cười mà không phải cười nói.
- Miếu nhỏ Văn Xương chúng ta, dung không được Đại Thần.
Tô Vân nhìn nhẫn ngọc của hắn, không biết nhẫn ngọc tượng trưng cho thân phận lão đại đứng đầu, càng không biết chuyển động nhẫn ngọc chính là lão đại đang muốn giết người.
- Phó viện trưởng, Nhân Ma án, Kiếp Hôi Quái án, cùng Lôi Kích cốc án vừa mới phát sinh, kỳ thật đều cùng một bản án.
- Không sai, đây hết thảy đều muốn từ một trăm năm mươi năm trước.
Tô Vân khí định thần nhàn, bắt đầu nói từ tuyết tai án, giảng đến Đọa Long cốc án, Táng Long lăng án, lại từ một trăm năm mươi năm nói đến Nhân Ma án, Kiếp Hôi Quái án cùng Lôi Kích cốc án hiện tại.
- Phó viện trưởng, ngươi bây giờ hẳn phải biết vì sao ta muốn tra Lôi Kích cốc rồi chứ?
Tô Vân ý vị thâm trường nói.
- Ta tra Lôi Kích cốc, kỳ thật đang tra Lâm gia, đang tra Nhân Ma án cùng Kiếp Hôi Quái án.
Tả Tùng Nham xiết chặt nắm đấm, một quyền đánh trụ đồng Văn Xương điện ra một lỗ thủng lớn, sắc mặt âm tình bất định.
- Đây chính là lý do ngươi nhấn chìm sáu bảy ngọn núi Lôi Kích cốc vào lòng đất?
Tô Vân có chút chột dạ.
- Phó viện trưởng, cái này đều do Linh Nhạc tiên sinh làm nha...
- Linh Nhạc tiên sinh đều nói với ta!
Tả Tùng Nham đau lòng nhức óc, giơ ngón tay lên chỉ hắn, ngón tay lại tại run rẩy.
- Lúc trước chúng ta đổ nước thúi lên người hắc, hắn đều cam tâm tình nguyện, duy chỉ lần này, hắn nói hắn không cõng cái nồi này!
- Ngươi đi vào đã đánh chết tiểu quỷ Lâm gia, lại làm phế trấn tộc chi bảo Lâm gia luyện một trăm năm mươi năm, ngươi đắc tội từ trên xuống dưới Lâm gia, ta không có cách nào lật tẩy cho ngươi!
Tả Tùng Nham cả giận nói.
- Ngươi đánh chết Lâm Tố Y cũng không đắc tội đến loại trình độ này! Ngươi còn học cách đổ nước thúi lên người Linh Nhạc tiên sinh nhưng hắn không chịu! Dĩ vãng đều là chúng ta mới có thể đổ nước thúi lên người hắn!
Tô Vân cứng họng, đang muốn giải thích, Tả Tùng Nham cả giận.
- Ngươi còn san bằng sáu bảy ngọn núi!
Tô Vân lúng ta lúng túng.
- Những đỉnh núi kia chỉ sập một nửa, không tính lấp bằng. Mà nếu ta không làm phế trấn tộc chi bảo Lâm gia, những đỉnh núi kia cũng sẽ sập...
Bành!
Tả Tùng Nham tức hổn hển, một quyền oanh vách tường Văn Xương điện ra lỗ thủng lớn, Đồ Minh hòa thượng đứng ở ngoài điện vội vàng nghiêng đi đầu, lòng còn sợ hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT