Bên trên Xe Phụ Sơn thú, Tả Tùng Nham nhìn chằm chằm Tô Vân, Tô Vân thì ngồi đàng hoàng tại đối diện, Trì Tiểu Dao biết điều không nói gì.
Sau một lúc lâu, thiếu nữ này chạy tới dưới lầu.
Khí thế Tả Tùng Nham phi phàm, uy áp cái thế, Tô Vân lại nhẹ như mây gió, trời sập cũng không sợ hãi. Kẹp ở giữa một già một trẻ này để nàng cảm giác rất áp lực như đang đứng giữa hai đại tuyệt thế cao thủ.
Nàng có điều lại không biết, lúc trước hai mắt Tô Vân không nhìn thấy gì, về sau mới được chữa khỏi, nhưng cũng dưỡng thành thói quen khi mắt mù. Cho dù Tả Tùng Nham uy nghiêm thế nào, khí phách ra sao, mặt hắn cũng không hề cảm xúc coi như không nhìn thấy.
- Tiểu nha đầu không tệ.
Tả Tùng Nham đóng lại cửa tầng thứ hai của tiểu lâu, lại lấy nguyên khí phong tỏa tầng thứ hai lâu, lúc này mới trở lại phía trước dưới trướng Tô Vân, thản nhiên nói.
- Tô thượng sứ, ngươi cũng biết thứ gì?
Tô Vân lắc đầu.
- Ta cái gì cũng không biết.
Hắn xác thực cái gì cũng không biết, hắn chỉ nghe được Đổng y sư nói một tiếng lão đại, lại nghe ra được âm thanh của người nói chuyện kia là Tả Tùng Nham ngụy trang, cho nên mới biết lão đại là Tả Tùng Nham.
Còn lão đại làm cái gì, vì sao xưng Tả Tùng Nham là lão đại, Tô Vân không biết gì cả.
Tả Tùng Nham nhìn chòng chọc vào hắn, sau một lúc lâu phun ra một ngụm trọc khí, những lời muốn gõ hắn đã được chuẩn bị sẵn sàng cũng không thể nào thốt nên lời.
Hiển nhiên, Tô Vân đã đoán ra thân phận của hắn, nhưng mà lại gây khó dễ cũng không chỉ ra, mà xem như cùng hắn cò kè mặc cả.
Tả Tùng Nham đã sớm biết Tô Vân rất lợi hại, chỉ là không nghĩ tới lợi hại như vậy!
Loading...
Hiện tại, hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao Đồ Minh hòa thượng, Nhàn Vân đạo nhân khi đối mặt với Tô Vân sẽ có cảm giác bất đắc dĩ, hắn cũng có một loại cảm giác lên phải thuyền giặc, không cách nào xuống thuyền.
- Khó trách đại đế chọn ngươi làm thượng sứ.
Tả Tùng Nham thở dài, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói.
- Sau khi thượng sứ điều tra án quái kiếp tro, bản án kế tiếp là cái gì? Có thể trước khi đi thì thông báo cho lão hủ một tiếng hay không?
Vẻ không chú ý trong mắt Tô Vân tiêu tán, đồng tử tụ tập lại, hiển nhiên đang nghĩ đến cái gì đó, nói.
- Án quái kiếp tro vẫn chưa hết, Đồng gia chở đi rất nhiều hắc thạch quan, những thạch quan này được vận chuyển về nơi nào, Đồng gia muốn làm gì, những thé này còn chưa được điều tra kỹ càng. Lại thêm nhân ma xuất hiện, cùng với thời cuộc quỷ dị của Sóc Phương hiện nay, để cho ta tin rằng, nước Sóc Phương sâu không lường được, bên trong có giấu cá lớn!
Tả Tùng Nham cuối cùng yên tâm, Tô Vân tạm thời sẽ không điều tra hắn.
- Thượng sứ chuẩn bị điều tra bao sâu?
Tả Tùng Nham thử dò xét.
Tô Vân chần chừ một chút, thử dò xét lại.
- Nếu không, trước thăm dò một chút ngọn nguồn?
Tả Tùng Nham nghiêng người sang một bên, cau mày nói.
- Quá sâu? Dò quá sâu, ta sợ ta che không được, sẽ làm bị thương đến thượng sứ.
Tô Vân học theo, cũng nghiêng người sang đến, hỏi.
- Tả phó viện trưởng cho rằng bao sâu là vừa?
Tả Tùng Nham cũng không chắc ranh giới cuối cùng của hắn, đành phải nói ra điểm mấu chốt của mình trước.
- Độ sâu như thượng sứ dò la tối hôm qua là được, lại sâu thêm nữa, ta và Văn Xương học cung che không được.
Tô Vân không chắc tối hôm qua sâu là sâu bao nhiêu, tiếp tục thử dò xét.
- Là chiều sâu của Đồng Khánh La kia, hay chỉ là chiều sâu đối với quái kiếp tro?
Da đầu Tả Tùng Nham run lên, tim gan có chút run rẩy.
- Chiều sâu như Đồng Khánh La kia ư? Có nghĩa mỗi lần tra án, phải chết một đại cao thủ Thiên Tượng cảnh giới à? Chiều sâu quái kiếp tro, là cấp độ quét sạch thành kiếp tro như thế hả?
- Nếu không, lại nông một chút?
Tả Tùng Nham thử dò xét.
Tô Vân thở phào nhẹ nhõm.
- Vậy thì nông một chút.
Tả Tùng Nham như trút được gánh nặng, mặt giãn ra cười nói.
- Thượng sứ chiếu cố lão hủ, phần ân tình này, ghi nhớ trong lòng. Thù lao sáu cái hắc thạch quan Tối hôm qua đã đặt ở Sơn Thủy cư, thượng sứ trở về kiểm lại một chút.
Xe Phụ Sơn thú dừng lại, Tô Vân nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy bọn họ đã đi tới Văn Xương học cung.
Tả Tùng Nham đứng lên nói.
- Ta xuống xe trước, để xa phu đưa các ngươi đi Sơn Thủy cư. Đúng rồi…
Hắn dừng bước lại, nói tiếp.
- Thượng sứ có thể truyền thụ Hồng Lô Thiện Biến cùng Tất Phương Thần Hành cho Văn Xương học cung ta hay không? Cũng coi như tạo phúc cho sĩ tử Văn Xương học cung.
Tô Vân nghiêm nghị nói.
- Chỉ là công pháp, nếu như có ích cho sĩ tử, ta nhất định không tiếc rẻ! Huống chi, Tất Phương Thần Hành của ta vẫn học từ trong cung học mà.
Tả Tùng Nham giật mình, không ngờ rằng hắn hào phóng như thế, suy nghĩ phút chốc, cười nói.
- Ta để Nhàn Vân, Đồ Minh đi theo thượng sứ tu hành một đoạn thời gian, học hai loại công pháp. Chắc hai người bọn họ sẽ quấy rầy thượng sứ mấy ngày.
Tô Vân đưa mắt nhìn hắn xuống xe, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói.
- Phó viện trưởng, án kiếp tro và án nhân ma thật ra là cùng một bản án.
Thân thể Tả Tùng Nham chấn động mạnh, chậm rãi gật đầu, nói.
- Thượng sứ chịu nói cho ta biết chuyện này, đã không có xem ta như người ngoài. Như vậy ta cũng nói cho thượng sứ một việc, có người đang điều tra ngươi.
Tâm thần Tô Vân hơi chấn động.
- Có người điều tra ta?
Tả Tùng Nham thản nhiên nói.
- Thoả thuận giữa hai ta vẫn còn, ngươi cứ việc yên tâm, không có sự tình lão đại thế giới ngầm không giải quyết được. Tại thành Sóc Phương này, xem như Đông đô đại đế tới cũng phải giống như một con rắn, ngoan ngoãn nằm sấp xuống cho lão đại!
Xe Phụ Sơn thú lại tự lên đường đi tới Sơn Thủy cư trong học cung, Trì Tiểu Dao đi tới, cười nói.
- Sư đệ, ngươi và Tả phó viện trưởng rất quen thuộc?
Tô Vân lắc đầu, trong lòng yên lặng nói.
- Vào thành đi học thực sự quá khó khăn, đều bị bức ép tra án. Tả phó viện trưởng yêu cầu ta giảm lại độ sâu của bản án điều tra tối hôm qua, thế này sao lại là đi học chứ? Rõ ràng là đang cài cái đầu của mình ở trên đai lưng, lúc nào cũng có thể mất mạng!
Thiếu niên nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong lòng dâng lên mấy tia ưu sầu.
- May mắn ta cơ trí, nắm lấy án quái kiếp tro không thả. Hắn còn buộc ta, ta mới kéo án nhân ma đi vào. Chỉ là không biết có thể kéo kéo dài bao lâu thời gian...
Tả Tùng Nham đưa mắt nhìn Xe Phụ Sơn thú đi xa, quay qua nói với Đồ Minh hòa thượng đang đi tới.
- Là một lão giang hồ. Anh hùng xuất thiếu niên, không hổ là xuất thân từ Thiên Đạo viện, nói chuyện làm việc kín kẽ không một lỗ hổng. Hắn rắp tâm cực cao, ta lúc đầu định gõ hắn, lại bị hắn gõ lại u đầu. Người trẻ tuổi thế hệ này, không thể khinh thường a.
Đồ Minh hòa thượng dò hỏi.
- Phó viện trưởng, thượng sứ nói thế nào?
- Hắn phát hiện thân phận trong thế giới ngầm của, tiên hạ thủ vi cường, dùng cái này gõ ta, tiếp đó lại cho ta táo ngọt, nói sẽ không điều tra các bản án khác, để cho ta giải sầu.
Tả Tùng Nham cất bước đi lên núi, áo bào xám, giày vải, một vẻ tiêu sái, không khỏi đắc ý nói.
- Nhưng ta cũng cảnh cáo hắn, ta là lão đại, hắn giống một con rắn vậy, đang nằm sấp. Hắn rất biết điều, lúc đó biểu lộ rất kinh ngạc.
Đồ Minh hòa thượng liên tục khen ngợi.
Mặt Tả Tùng Nham mang thần sắc lo lắng, nói.
- Nhưng mà, hắn muốn tiếp tục đào sâu vụ án mỏ kiếp tro.
- Đây là muốn bức Đồng gia vào chỗ chết! Nếu ép Đồng gia quá ác mà nói, Đồng gia sẽ liều mạng nghe! Chẳng lẽ nói, đại đế muốn động thủ với lão thần tiên của Đồng gia?
Tả Tùng Nham nhẹ nhàng gật đầu.
- Thượng sứ điều tra Đồng gia, chứng minh hoài nghi của chúng ta không sai: Đồng gia quả thực có vấn đề. Ta vừa mới nói chuyện cùng thượng sứ, để hắn thả nông một chút, đừng đào đến quá sâu. Hắn tốt xấu gì cũng cho ta một chút mặt mũi, đáp ứng. Hơn nữa, hắn thậm chí tra được địa phương mà chúng ta tra không được.
Hắn nhìn phương xa, phun ra một ngụm trọc khí, lắc đầu.
- Hắn nói, án nhân ma cùng án kiếp tro là một bản án.
Đồ Minh hòa thượng ngẩn ngơ, qua nửa ngày giờ mới hiểu được liên hệ giữa hai bản án này ở đâu, khen.
- Cao minh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT