Trước khi nghỉ Tết công ty có tổ chức buổi liên hoan tất niên, thật ra nguyên nhân chủ yếu cũng là do lão Vương muốn tạo mối quan hệ với tất cả các phòng ban. Hôm đó công ty rất nhiều người đến tham dự, ngay cả mấy người phụ trách dưới xưởng cũng được mời đến. Lão Vương ấy đi cụng ly từng bàn một để bày tỏ thiện chí và đã phát biểu rất nhiều lời khích lệ lòng người. Và đã hứa rất nhiều điều theo tôi thì những lời này vốn dĩ không thể nào thực hiện được. Mọi người đều rất vui mừng, tôi cũng không muốn nói gì nhiều, lão ta nâng ly cụng với tôi 3 lần, tôi cũng không có lí do nào để cự tuyệt và nâng ly đáp lại lão ta. Trước giờ khi đối mặt với ánh mắt của lão lúc nào tôi cũng cảm thấy không được thoải mái lắm. Tôi quay qua nói khẽ với Châu Dương:
"Anh cảm thấy sếp mới của chúng ta như thế nào?"
Anh ta nhìn tôi rồi buông một hơi thở dài và cười nói: "Tôi và anh còn có thể suy nghĩ khác được sao?"
"Chúng ta sao giống nhau được? Anh là cục cưng của công ty, thiết nghĩ lão ta cũng không dám làm phiền gì đến anh. Tôi chỉ e rằng những ngày tháng sau này chắc tôi không dễ trải qua rồi!"
"Theo tôi thì anh không phải lo cho chính bản thân anh mà là lo cho người khác, đúng không?"
Tôi cười đáp lại: "Anh đừng nói như vậy chứ, lần này tôi thật sự lo lắng cho bản thân mình rồi! Tôi nói ra anh cũng không hiểu đâu."
Thật ra trong lòng tôi hiểu rất rõ ánh mắt lão ấy nhìn tôi ẩn chứa hàm ý gì trong đó. Từ khi tôi vừa mới bước chân vào công ty, ánh mắt ẩn chứa nhiều âm mưu khác ấy cứ ám ảnh sâu sắc trong lòng tôi. Trước đây tôi không có gì phải sợ lão ta, dù gì thì vẫn còn sếp làm hậu thuẫn cho tôi. Còn hiện tại, chữ sợ ấy dán ngay trên trán tôi, hơn nữa bên cạnh tôi còn Trương Nhuệ, cho nên vẫn cảm thấy bất an trong lòng.
"Sao vậy? Anh biết tự lo cho bản thân mình từ lúc nào vậy? Không giống phong cách của Âu Tiểu hải anh chút nào!"
"Ha ha... vậy anh nói thử xem phong cách của Âu Tiểu Hải là như thế nào?"
"Vần đề khác thì không nói, còn về công việc anh luôn là người nói được làm được. Tại sao bây giờ đổi lão Vương lên, anh lại nhút nhát như vậy chứ?"
Tôi cười đáp lại: "Thôi! bỏ qua đi! Chúng ta đi qua bên kia mời rượu mọi người đi!"
Trương Nhuệ, Tiểu Thôi và Lưu Giai ngồi chung 1 bàn đang tán dóc, thấy tôi và Châu Dương đến, Lưu Giai mừng rỡ la lên: "Nhanh! qua đây nhanh lên! 2 vị giám đốc mau qua đây, bây giờ có thể bắt đầu rồi. Tôi đang tìm người chơi trò đoán số (trò chơi phạt rượu giống trò oẳn tù tì), nhưng Trương Nhuệ lợi hại quá, chơi không lại anh ta, hai anh đến thật đúng lúc. Ha ha..."
Xem ra hôm nay cô ta rất vui, khiến tôi không thể không nhớ đến lần trước chính nhờ vào viếc tự chuốc cho mình say rượu mà có được Trương Nhuệ ngày hôm nay. Tôi cũng không hiểu cảm giác này là như thế nào, có lẽ là do đã từng làm chuyện xấu, những người đã từng làm chuyện xấu lúc nào cũng có tật hay giật mình, nhìn vẻ mặt cô ta tôi liền cảm giác là có chuyện không hay.
Quả nhiên cô ta biểu hiện rất điên cuồng, không ngừng kiếm người chơi trò chơi đoán số phạt uống rượu. Thua rồi thì từng ly từng ly mà uống cạn không chừa một giọt. Chúng tôi nhanh chóng nhận ra điều không hay, mọi người đều khuyên cô ta ngưng uống, nhưng cô ta nhất quyết không chịu nghe, cuối cùng cô ta cũng đã say bí tỉ và dán ánh mắt vào Trương Nhuệ không rời đi nơi khác, ngay cả một tên ngốc cũng có thể nhận ra ánh mắt ấy chứa đầy tình cảm sâu sắc của cô ta dành cho hắn. Thấy như vậy, tôi chịu không được, liền giành lấy ly rượu của cô ta:
"Cô ngốc này! rõ ràng không uống được, tại sao lại uống nhiều như vậy?"
Cô ta lại giành ngược trở lại, nhìn tôi với ánh mắt đầy oán hận. Thôi thót tim, chẳng lẽ cô ta đã phát hiện ra điều gì rồi ư? Tôi không dám nhìn thẳng vào ánh mặt cô ta nữa, liền cúi mặt xuống giả vờ nhìn đi nơi khác, nhưng lại nghe thấy cô ta nói trong cơn say rượu:
"Tôi là con ngốc, tôi thật là ngốc..."
Trương Nhuệ cũng đến giành lấy ly rượu: "Cô cũng biết mình ngốc à? không phải tôi đã nói với cô rồi sao, tại sao lại tự dày vò mình, tại sao lại uống nhiều như vậy chứ?"
"Trương Nhuệ! anh là đồ khốn kiếp!" Nói xong liền uống cạn ly này đến ly khác.
Châu Dương cũng thấy gai mắt, liền giành lấy chai rượu trước mặt cô ta: "Được rồi! được rồi! cũng không còn sớm nữa, cô đừng uống tiếp nữa, chúng ta chuẩn bị về thôi!"
Ngay sau đó, mọi người đều khuyên bảo cô ta, dường như cô ta cũng tỉnh táo một chút, không còn uống tiếp nhưng vẫn không nói gì. Mọi người liền dìu cô ta ra khỏi nhà hàng. Khi đi qua bàn của lão Vương, tôi liếc mắt nhìn lão ta, lão ta đáp lại tôi bằng một nụ cười rất tươi và đồng thời là một ánh mắt sâu thăm thẳm chứa đầy hàm ý khiến tôi không khỏi rùng mình, nhưng tôi vẫn đáp lại bằng cái gật đầu thật lễ phép. Ra khỏi nhà hàng, mọi người đang bàn cách đưa Lưu Giai về, vài người liền đẩy trách nhiệm này cho Trương Nhuệ, hắn lại quay sang nhìn tôi, tôi chỉ còn biết buột miệng như nói đùa:
"Có phải ngươi đã làm sai điều gì không? xem ra đây là cơ hội để nhà ngươi chuộc lỗi đó!"
Hắn liếc tôi một cái thật sâu, liền quay sang nói với mọi người: "Được thôi! tôi sẽ đưa cô ta về, các vị yên tâm, không có chuyện gì đâu. Để cô ta ngủ một giấc rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi!"
Tiểu Thôi liền trêu hắn: "Theo tôi nghĩ thì chỉ cần anh ngủ chung với cô ta, chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi!"
Hắn cười và đá nhẹ Tiểu Thôi: "Anh đừng nói bậy, ngày mai tôi sẽ cho anh biết tay!"
Cũng như tình cảnh lần trước tôi say rượu, hắn để một tay Lưu Giai khoác lên vai hắn, tay hắn thì ôm lấy eo cô ta và bước lên taxi. Không hiểu tại sao, cảm giác đau xót lại nhói lên trong lòng và tôi mãi nhìn theo hướng của chiếc taxi rất lâu cũng không thể phản ứng trở lại, cho đến khi mọi người đều ra về hết, tôi mới kịp định thần trở lại. Vừa bước được vài bước thì nghe thấy giọng Châu Dương phía sau: "Tiểu Hải! chuyện gì vậy? dường như anh có tâm sự gì à?"
Tôi quay lại nhìn anh ta rồi cười đáp lại: "Tôi còn có thể có tâm sự gì được cơ chứ? Hơn nữa, chuyện của tôi đâu còn chuyện gì anh chưa biết?"
Anh ta bước nhanh lên đi ngang vai với tôi, mấy bữa nay tôi và anh ta không tâm sự với nhau. Một lúc sau, dường như anh ta có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng buột miệng nói ra: "Tiểu Hải! có phải anh và Trương Nhuệ có gì mờ ám không?"
Tôi cười rồi trả lời: "Tôi còn có thể có gì với anh ta được chứ? Lúc nãy không phải anh đã thấy rồi sao, anh ta đưa Lưu Giai đi về rồi!"
"Anh đừng giấu tôi nữa, chuyện của các anh giấu được người khác nhưng không qua mặt được tôi. Ngày nào cũng đi chung với nhau, những động tác tuy là nhỏ nhất nhưng tôi vẫn có thể nhận ra!"
Tôi gượng cười: "Quả nhiên là người bạn tốt, chuyện gì cũng không thể qua mặt anh!"
"Nói như vậy thì anh đã thừa nhận mối quan hệ của anh với anh ta rồi?"
"Không thừa nhận được sao? Anh đã biết hết rồi còn gì. Anh nói xem, giữa tôi và anh ta biểu hiện rõ ra mặt như vậy?"
"Cũng không phải, chỉ là tôi quá hiểu anh thôi. Đổi lại là người khác, có đánh chết cũng không nhận ra đâu!"
"Vậy thì được rồi, tôi chỉ sợ Lưu Giai đã nhận ra điều này, thật sự tôi không muốn cô ta bị tổn thương..."
"Tiểu Hải! Anh có thật lòng yêu Trương Nhuệ không?"
Tôi lặng người đi, tôi yêu hắn không à? câu hỏi này trong lòng tôi vốn dĩ không còn câu trả lời nào khác. Tôi nhìn anh ta rồi nói: "Có lẽ anh không thể nào lý giải được, tôi yêu anh ta thật lòng, lần này lại càng sâu sắc hơn bất kỳ mối tình nào trước đó. Chỉ e rằng, tôi đã không còn cách rời xa anh ta nữa rồi..."
"Vậy anh ta có yêu anh không?"
Hắn yêu tôi không à? Tôi nghĩ đối với câu hỏi này tôi cũng không nên có chút nghi ngờ nào, nhưng phải nói làm sao đây, khi đối mặt với tình yêu, chúng ta càng hiểu rõ tình cảm của mình dành cho đối phương ra sao thì càng tự biến mình thành kẻ thiếu tự tin mà thôi! Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được hắn yêu tôi, nhưng đối mặt với câu hỏi mối tình này có thể kéo dài được bao lâu thì tôi lại hoàn toàn thiếu tự tin. Tuy rằng tình yêu của chúng tôi đã trải qua bao nhiêu sóng gió và biết bao khó khăn gian khổ mới có thể đến với nhau. Nhưng khi chưa được sự chấp thuận của gia đình hắn (người chị hắn) dưới bất kỳ điều kiện nào thì tình yêu của tôi và hắn vẫn có một khoảng cách vô hình, những ước mơ tuyệt đẹp trước mắt tôi đều có thể tan thành tro bụi bất cứ lúc nào.
"Tôi nghĩ hắn yêu tôi!" Cuối cùng tôi cũng trả lời anh ta một câu như vậy.
"Vậy có phải anh đang lo lắng anh ta và Lưu Giai có gì phải không?"
Tôi buông một hơi thở dài và nói: "Tôi càng lo lắng hơn là chúng tôi sẽ làm tổn thương Lưu Giai..."
Anh ta nhìn tôi rồi nói: "Tiểu Hải! Tìm một người mình yêu và yêu mình không dễ dàng, tôi không biết giới các anh yêu như thế nào, trong quá trình đó chắc chắn gặp không ít gian khổ. Nay đã tìm được rồi, anh nên biết trân trọng nó, không nên vì kẻ khác mà buông xuôi. Hơn nữa, đối với Lưu Giai, anh và tôi và cô ta tiếp xúc bấy lâu nay, con tim cô ta càng kiên cường hơn bề ngoài yếu đuối của một người con gái, anh không nên lo nghĩ nhiều như vậy!"
Nghe xong những lời này, trong lòng tôi thật sự rất xúc động: "Châu Dương! người anh em tốt, cảm ơn anh..."
Anh ta vỗ vai tôi vài cái, rồi chúng tôi không nói gì nữa, cùng nhau tiến về phía truớc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT