Tối hôm đó tôi có hẹn với anh Ba tại quán Bar, tôi báo cho anh biết chuyện của Tiểu Huy, anh nghe xong trầm lặng rất lâu:

"Anh ta là một chàng trai rất đặc biệt, còn yếu đuối hơn những người như chúng ta..."

Tôi im lặng, trong lòng là nỗi đau buồn tột cùng.

"Em biết anh quen anh ta trong trường hợp nào không? Dường như anh chưa bao giờ kể với bất kỳ ai. Anh ta đến Bắc Kinh đã tự tử một lần rồi, uống rất nhiều thuốc ngủ, chính anh là người cứu sống anh ta. Sau đó từ từ tìm hiểu mới biết hình như anh ta tự tử vì một người phụ nữ. Anh muốn khuyên bảo anh ta, nhưng anh ta lại tự cho rằng mình chính là người bất hạnh nhất trên cõi đời này. Bởi vì anh ta đã yêu một lesbian..."

"Đối với sự bất hạnh mà anh ta tự nghĩ anh hoàn toàn vô cảm, trên thế gian này, còn ai có thể bất hạnh hơn bọn người như chúng ta chứ? Trong giới đã bao nhiêu năm nay, những bi kịch mà anh đã gặp cũng đã đủ khiến cảm giác anh tê liệt rồi. Anh ta là một người bình thường, có thể dốc hết trai tim để yêu một người phụ nữ, đối với anh, đây mới chính là hạnh phúc thật sự, không đúng sao?"

"Căn bản anh ta không cảm nhận được niềm hạnh phúc của anh ta, nhìn thấy bộ dạng của anh ta anh không thể kiềm chế cơn tức giận, liền kể cho anh ta nghe những bi kịch đã xảy ra trong giới chúng ta. Anh ta giống như nghe giảng đạo, vốn dĩ anh ta không muốn tin..."

"Do đó anh bèn dẫn anh ta vào trong giới để anh ta thử cảm nhận dưới vỏ bọc bề ngoài là sự phóng túng của giới chúng ta là ẩn chứa sự khổ đau và sự dày vò. Ít lâu sau, anh ta có vẻ thay đổi rất nhiều, ít ra không xem bản thân mình là người bất hạnh nhất nữa, dường như cũng đã thoát khỏi nỗi ám ảnh ấy. Anh cứ tưởng anh ta có thể làm lại từ đầu, tìm một vị trí hay là tìm một người con gái khác, thật không ngờ lại là kết cục như vậy!"

Nghe xong những lời của anh Ba, tôi càng đau lòng hơn. Trên thế gian này, vẫn còn một sinh linh yếu đuối đến vậy! Có lẽ, trong thâm tâm anh ta, chỉ có một chỗ dựa duy nhất, và cũng đã dự định chỉ tìm mỗi một chỗ dựa ấy mà thôi. Suy nghỉ đến đây, một lần nữa tôi cảm thấy sự kiên cường đến với mình thật không dễ dàng và đáng quý biết bao! Sinh mạng chúng ta là để tìm kiếm những gì mình muốn có, mà không phải để chờ đợi. Bởi vì chờ đợi chính là đồng nghĩa với sự tiêu hao của thời gian, chờ đợi cũng đồng nghĩa với sự tiêu hao của sinh mạng!

"Có lẽ đây mới chính là phương thức giải thoát duy nhất của anh ta chăng!" tôi buột miệng phán một câu.

"Còn em thì sao? Cuộc hành trình đến Tô Châu kết quả như thế nào?" Anh Ba quay sang hỏi tôi.

"Lần này em không muốn buông xuôi nữa, đây chính là kết quả!" Tôi nghĩ bây giờ trong tôi là ý chí kiên định.

Anh nhìn tôi, dường như tỏ vẻ không tin vào những gì đang nghe thấy, do đó tôi đã thuật lại toàn bộ những gì đã xảy ra trong suốt thời gian qua, cuối cùng, tôi nói với anh: "Lần này em muốn buông thả một chút..."

"Không hối hận?"

Tôi lắc đầu, mặc cho kết quả như thế nào đi chăng nữa còn hơn không có kết quả.

"Tiểu Hải! Anh ủng hộ em, bấy lâu nay không có chuyện gì có thể làm anh vui, hy vọng em sẽ cho anh thấy được một kết thúc có hậu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play