Tôi ở nhà ba chơi đến chiều mới về. Tôi thử gọi cho Lưu Khải, khi bắt máy lên anh tỏ ra rất ngạc nhiên:

"Tiểu Hải! Là em à?"

"Sao vậy? Em không gọi cho anh được à?" Tôi cố gắng thả lỏng bản thân: "Gần đây anh sống ra sao rồi?"

Anh có vẻ không thoải mái lắm, chờ rất lâu cũng không thấy trả lời, tôi cười nói: "Sau khi kết hôn chúng ta không thể làm bạn được à?".

Thật ra tôi hiểu rất rõ, tôi và anh nếu như vậy mà mất đi liên lạc, đối với cả 2, đây chính là cái nút thắt trong lòng không thể nào gỡ ra được. Chỉ có thể làm bạn, hiểu rõ về hoàn cảnh sống của nhau, biết rõ đối phương đang sống trong hạnh phúc, như vậy mới có thể gỡ cái nút này ra.

"Không! Tiểu Hải! Anh mãi mãi xem em như người bạn tốt nhất trong suốt cuộc đời anh mà!".

Cũng đúng thôi, tôi và anh, chỉ có thể xem nhau là bạn bè, nếu muốn hơn thế nữa thì chỉ có thể thêm chữ "tốt nhất" trước chữ "bạn" mà thôi. Tôi nghĩ, dùng 3 từ này để hình dung mối quan hệ của tôi và anh, như vậy là quá đủ rồi.

"Vậy cũng tàm tạm!" Tôi cười và tiếp tục: "Nghe nói anh sắp làm cha rồi phải không? Phải chăng em nên mời anh, người bạn tốt nhất dùng một bữa cơm để ăn mừng, được chứ?"

Anh có vẻ ngại ngùng, nhưng nhanh chóng đã bị niềm vui được làm cha che lắp đi sự ngại ngùng đó: "Ha ha... được thôi, em nói đi, ở đâu?"

"Vậy là nên ăn một bữa thịnh soạn rồi, đến quán "Ngư Ông Ngư Bà" ở góc đường Tam Hoàn nhé!" Tôi biết anh rất thích ăn những món ăn có vị cay, nên đã quyết định chọn quán đó.

"Được! Anh tan sở sẽ đến thẳng đó luôn, cần anh đến đón em không?"

"Không cần đâu! Em sẽ đợi anh ở đó lúc 7 giờ!" Ngập ngừng một lúc, tôi lại tiếp tục: "Nhớ dẫn chị theo nhé, đã lâu lắm rồi em không được gặp chị!" Anh do dự, nhưng cuối cùng cũng nhanh chóng đồng ý.

Gần 7 giờ tôi đến đó thì đã thấy anh và Tạ Mẫn, người mang theo cái bụng bầu đến. Chị ta cũng như bao người phụ nữ mang thai khác, vẻ mặt đầy hạnh phúc đi bên người chồng yêu quý. Tạ Mẫn tự hào nắm tay người chồng, lần này gặp tôi, chị ta không còn e lệ như lần trước nữa, không còn nhìn tôi với ánh mắt thăm dò như lần trước nữa. Người phụ nữ này rất khéo xử sử làm sao không gây khó xử cho người đàn ông của mình. Tôi cứ nghĩ lần này gặp họ có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi đã sai, khi thấy họ hạnh phúc bên nhau, lúc này tôi mới thật sự cảm nhận được người đàn ông mà tôi đã từng yêu quý nhất nay đã thực sự thuộc về người phụ nữ khác, sự lạc lõng ấy không duy trì quá lâu trong tôi, chỉ vài giây sau tâm trạng tôi đã phục hồi như nguyên trạng, tôn vinh sự vị đại của chị ta bằng nụ cười niềm nở.

Khi thức ăn được dọn ra, tôi và chị vẫn đang bàn luận về đứa bé sắp ra đời, từ việc đặt tên đến việc thôi nôi... rất nhiều chuyện để bàn luận. Cuối cùng chị cũng thoát ra từ cảm giác hạnh phúc ngọt ngào ấy và chuyển đổi đề tài:

"Tiểu Hải! nghe Lưu Khải nói, em vẫn chưa có bạn gái, đúng không?"

Tôi nhìn anh, anh cười có vẻ hơi ngại ngùng, tôi nói: "Lần này chính vì muốn báo cho anh chị biết em đã tìm được người yêu rồi!" Nói xong tôi bèn theo dõi xem phản ứng của anh, anh vẫn không tỏ vẻ gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.

"Vậy à! Chị cứ nghĩ người đẹp trai như em mà không có bạn gái thì đúng là một điều kỳ lạ!"

Tôi nghĩ thầm, tôi như vậy mà có bạn gái mới là chuyện lạ, nhưng tôi vẫn cười nói: "Cũng đúng, không phải bây giờ đã tìm được rồi sao!"

"Ah! Chị còn dự định xem mấy chị em nhà chị xem ai có thể xứng đôi với em và định giới thiệu cho em nữa chứ. Xem ra chị không cần phải bận tâm rồi!"

Trên đường đi nhà vệ sinh, quả nhiên Lưu Khải đã chạy theo, anh ôn tồn hỏi: "Chuyện lúc nãy là thật chứ?"

"Chuyện gì mà thật hay giả?" Tôi trả lời cho qua chuyện.

"Chuyện em có người yêu!" Ánh mắt anh nhìn tôi dường như đang nghi ngờ điều gì đó.

Tôi cười nói: "Đương nhiên là thật rồi, không lẽ anh nghĩ em nói đùa à?"

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Nam hay nữ?"

Câu hỏi của anh thật buồn cười, tôi không nhịn được và phá lên cười ngặt nghẽo rất lâu: "Theo anh thì sao?"

Anh giằng giọng tỏ vẻ nghiêm túc: "Anh hỏi em thật tình, đừng đùa nữa!"

Môi anh khẽ lay động và không nói gì thêm nữa, tôi biết nếu tôi nói là nữ, có lẽ anh sẽ nghĩ giữa anh và tôi vẫn còn cái gì đó có thể dây dưa. Nhưng nếu tôi nói là nam, như vậy rất rõ ràng muốn nói với anh rằng, giữa anh và tôi đã thật sự kết thúc rồi! Anh là người hiểu rõ tôi nhất, khi tôi đã thích một người đàn ông thì đó là tình yêu thật sự.

Thời gian tiếp theo của bữa cơm rất ảm đạm vô vị, anh có vẻ ủ rũ mặt mày. Còn tôi chỉ có thể thỏa mãn sự hiếu kỳ của "người yêu" mình thông qua lời kể của Tạ Mẫn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play