Tôi muốn dồn hết tất cả bất cứ sự can đảm nào mà trong tôi có được, bản thân tôi vốn khiếm khuyết dũng khí từ nhỏ, tôi trưởng thành trong sự lặng lẽ chỉ vì sự trông đợi. Giống như những gì mà ba tôi đã từng nói, trời sinh ra tôi theo chủ nghĩa bi quan, hay là giống như những gì chính tôi đã thừa nhận, suy nghĩ tôi thiên về khuynh hướng tự ti. Mỗi khi cơ hội xuất hiện, tôi lại đút 2 tay vào túi quần, tôi khư khư tự bảo vệ lấy con tim của chính mình để nó không bị tổn thương. Cứ thế tôi lùi dần từng bước, giương to mắt nhìn cơ hội vụt mất lần này đến lần khác, rồi tự nhốt mình trong bóng tối để gặm nhấm sự đau khổ của cảm giác tuyệt vọng. Tôi không muốn như vậy, Tô Châu đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Lúc chia tay, Bang Khánh đã cho tôi hy vọng, cho dù là cái chết của Tiểu Huy hay sự ra đi âm thầm lặng lẽ của Jack, đều khiến tôi nhận ra kết cục của sự rút lui, tôi không muốn mình cũ ng có một kết cục như vậy.
Tôi muốn bỏ lại tất cả sự hoang mang sợ hãi, tôi muốn phóng túng bản thân mình mà gào thét thật to, phóng thích hết tất cả những gì đã dồn nén bấy lâu nay. Tuy nhiên tôi biết trong lòng tôi đang tồn tại một ngọn núi lửa đang chuẩn bị phun trào, bởi vì tôi đã dồn nén rất nhiều rất nhiều nỗi lo âu cũng như tình cảm, nó đang được nung nấu tựa những dòng chảy nham thạch của núi lửa. Do đó, hãy để tôi một lần được buông thả, cho dù là mang lại sự đau khổ cho bản thân mình hay cho người khác, tôi tự nói với chính mình, hãy để cho tôi một lần được buông thả, một lần thôi, có được không?
Tôi không muốn tỏ ra lương thiện trước sự tước đoạt của kẻ khác, trong thâm tâm tôi cũng đang tồn tại một ma lực, một con quỹ dữ, hãy để ma lực này phát tán khắp người tôi, được chứ?
Trên đường bay về Bắc Kinh, tôi nắm chặt bàn tay, mắt tôi như muốn phun ra lửa. Anh Ba đã từng nói ánh mắt tôi hiền lành như một chú cừu non, nhưng ngay lúc này, tôi mới cảm nhận được thế nào là sự kiên cường, thế nào là sức mạnh. Tại sao tôi lại không kiên cường ngay từ đầu, tại sao tôi lại biến mình thành kẻ chỉ biết buông xuôi và không biết tự mình giành lấy thứ mình vốn có!
Tôi không báo với bất kì ai sự trở về của tôi, tôi cần có thời gian để tâm trạng ổn định trở lại. Suốt mốt tháng ở Tô Châu đã xảy ra rất nhiều chuyện, tôi vẫn chưa kịp trấn tỉnh lại. Mặc dù tôi đã biết rất rõ những gì mình muốn có, nhưng lại không biết có được nó bằng cách nào, hay dùng thủ đoạn. Đúng vậy, tôi nghĩ đây cũng giống như một trận chiến, lần này tôi biết mình đã không thể rút lui hay bỏ cuộc được nữa, cho nên lựa chọn duy nhất của tôi là chiến thắng. Tôi sẽ không giống như lần trước đem người mình yêu đùn đẩy cho một người phụ nữ khác. Đã là trận chiến thì trước tiên tôi phải chuẩn bị sẵn sàng, cho dù về phương diện vật chất hay về tinh thần.
Trở về ngôi nhà quen thuộc, bước vào căn phòng thân quen, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi chính là hình của Lưu Khải. Tìm khắp mọi ngỏ ngách trong nhà, tất cả đều là vết tích quen thuộc của anh. Điều kỳ lạ là mặc dù tôi cảm giác được những dấu vết đó nhưng tôi đã không còn xao xuyến nữa, tôi tự cảm thấy an ủi về sự thay đổi này của mình, đồng thời tôi cũng cảm thán cho con tim mình cũng có một mặt là tuyệt tình. Những ký ức tốt đẹp khi sống bên anh bây giờ đã không thể khiến tôi sản sinh ra bất cứ cảm giác lưu luyến nào nữa. Nhớ lại anh Ba đã từng nói là tôi rất tuyệt tình, lần đầu tiên tôi thấy lời nói của anh Ba là đúng. Có lẽ trên thế gian này, anh ta là người duy nhất hiểu tôi. Nếu biết tôi bây giờ đã thay đổi, chắc chắn anh ta sẽ rất kinh ngạc.
Trong phòng tắm, tôi đang gội rửa sự bôn ba mỏi mệt, tôi lại tỉnh táo hẳn ra. Tôi cố ý thay bộ ra giường và áo gối mà mình thích nhất. Nằm trên giường tôi cố gắng tận hưởng mùi thơm của nước xả vải, nỗi u uất suốt nữa năm qua được xua tan khỏi đầu óc tôi. Bây giờ tâm trạng tôi cực kỳ tốt. Nụ cười dịu dàng của Trương Nhuệ lại hiện ra trước mắt tôi, những hình ảnh từ khi bắt đầu quen với hắn thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu tôi. Bây giờ suy nghĩ lại, từng nụ cười từng ánh mắt của hắn đều mang hàm ý sâu xa.
Thật ra, khi Bang Khánh nói cho tôi nghe thông tin giật gân ấy tại sân bay, trong khoảnh khắc ấy tôi cũng rất kinh ngạc, sau đó không bao lâu, tôi đã nghiền ngẫm ra, gay vốn trời sinh tính nhạy cảm, bản thân tôi cũng không ngoại lệ. Sự khác biệt là tôi rất sợ bị tổn thương.
Còn nhớ mỗi khi tôi được lên lớp, mỗi lần như vậy tôi rất sợ hãi, sợ rằng mình phải đối mặt với một môi trường mới, sợ rằng người ta sẽ phát hiện thứ ma lực vốn tồn tại trong tôi. Tôi cố gắng thay vào đó là nụ cười và ánh mắt thân thiện, sau đó tôi mới từ từ thử trải rộng lòng ra. Tuy rằng cũng xảy ra một chút sai sót hay bị một chút tổn thương, nhưng tôi vẫn có trực giác bản tính của mình vốn lương thiện, và bản tính này đã bảo vệ tôi suốt những năm tháng trưởng thành. Thậm chí nó đủ để tôi ứng phó với công việc sau này.
Nhưng khi đối mặt với Trương Nhuệ, ngay từ lần đầu tôi đã thất bại. Thật ra cái nhìn đầu tiên về hắn không tốt lắm, điều quan trọng là ngay từ lúc bắt đầu tôi đã phải cố kiềm nén bản thân và cố giấu giếm tình cảm của tôi đối với hắn. Có lẽ là do sự đã kích của Lưu Khải. Tôi chưa bao giờ dám thổ lộ bất kì điều gì với hắn, thậm chí nửa lời cũng không dám. Những cử chỉ mập mờ của hắn tuy đã khiến tôi có lúc mê man nhưng tôi lại không vì nó mà đánh mất lý trí, con tim tôi lúc nào cũng rất tỉnh táo, lúc nào nó cũng nhắc nhở nảm thân tôi phải cự tuyệt.
Đêm hôm đó tôi đã mơ một giấc mơ quái lạ, giấc mơ ấy vẫn luôn canh cánh bên tôi. Hắn đang đeo một cái ba lô to tướng nặng chịch đang chạy phía trước, tôi chỉ biết nhanh chóng chạy theo, còn hắn, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn tôi với nụ cười dịu dàng, còn ra dấu kêu tôi chạy nhanh lên, tôi cứ chạy, chạy hoài, cuối cùng cũng vai kề vai với hắn, tôi và hắn còn tay trong tay cười nói rất vui vẻ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT