Ban ngày khi một mình ở nhà, bỗng nhiên tôi lại nhớ đến cái "Phong Nguyệt Giám" ấy, nếu cho rằng vì tình yêu đến nỗi mù quáng mà không biết phương hướng để tiến về phía trước, chỉ có thể thấy được hình ảnh của người mà mình "khắc cốt ghi tâm" ấy, thậm chí không thể cảm nhận được người đó đang tồn tại, nếu vậy, lúc đó thì phải làm sao?

Đột nhiên rất muốn nghe tiếp câu chuyện của Bang Khánh và người con trai đó, rất muốn biết kết cục của người đó như thế nào, muốn biết anh ta đối mặt với cuộc tình vô vọng ra sao, anh ta sẽ làm gì? Tôi biết quán Bar Bang Khánh đang công tác, bèn nhanh chóng thay quần áo và đến đó.

Thấy tôi đến, anh ta cười nói: "Sao rồi? Có phải không đợi được nữa không? muốn biết kết cục của tôi và anh ta à?"

Tôi không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, anh ta ngồi xuống, gọi nước uống, và tiếp tục câu chuyện...

Tôi thật sự yêu thích âm nhạc, tôi chưa bao giờ hoài nghi điều này, sau khi tốt nghiệp tôi và Kỳ Kỳ xin vào chung một ban nhạc, nhưng không được bao lâu, tôi nhanh chóng có cảm giác chán nản, những người luôn tranh quyền đoạt lợi trong ban nhạc làm tôi nản lòng, lúc đó tôi mới phát hiện mình thích tự do hơn. Thậm chí tôi còn nghĩ mình sẽ biểu diễn ngoài vỉa hè, hay ở một trung tâm thương mại nào đó, chơi những ca khúc mà mình yếu thích nhất cho những người đi qua đi lại nghe, cuộc sống như vậy mới thích hợp với tôi hơn, càng nghĩ càng thấy mình lạc lõng quá!

Hôm đó, Kỳ Kỳ phải đi nước ngoài biểu diễn, đáng lẽ tôi đi cùng nhưng do không khoẻ trong người nên tôi đành phải ở lại. Khi cô đơn một mình, tôi nhớ đến anh ta, do đó liền đến trường tìm anh ta. Tôi chưa bao giờ bước vào phòng ngủ của anh ta, vì mỗi lần đều do anh ta đến chỗ tôi. Khi bước vào phòng, nhưng anh ta lại không ở đó, có một người khác trong phòng, người đó có lẽ biết tôi, liền chỉ qua giường bên kia:

"Anh ta không biết đi đâu rồi, anh ngồi chờ chút, để tôi đi phòng khác tìm xem!"

Vùa đảo mắt nhìn sơ thì thấy cuốn "Phàm Cao Truyện" mà tôi tặng cho anh ta, bèn cầm lên và lật ra xem. Vừa lật sang trang đầu, thì thấy có một bài thơ, là nét chữ của anh ta:

"Tôi nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ như đang nhìn tương lai của tôi,

Tôi nhìn hình ảnh của 2 người như đang nhìn thấy đau khổ của bản thân.

Con tim tôi đã cướp mất tình yêu của tôi,

Tình yêu của tôi lại lừa dối thể xác tôi.

Tôi đem tín hiệu của tình yêu gởi gắm vào một hòn đá,

Người đó lại không thể xem tôi như một con quạ đen đang ngóng chờ tình yêu...

Chờ đợi một đoá hoa thần kì đang hé nụ trên đỉnh điểm của dòng thời gian

Hy vọng một phút giây nào đó nó sẽ nở rộ..."

Vừa đọc xong bài thơ thì tôi đã phần nào hiểu được sự việc, hiểu được tại sao khi anh ta nhìn thấy tôi và Kỳ Kỳ quấn quít bên nhau lại lộ rõ vẻ bi thương, hiểu rõ hàm ý của ánh mắt kỳ lạ của anh ta khi thăm dò trên cơ thể tôi. Trong lòng tôi bỗng nhiên trở nên hoang mang, nhưng đầu óc thì rất tỉnh táo, mặc dù không biết phải làm gì nhưng trước tiên tôi nghĩ tôi phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này. Đặt cuốn sách về lại vị trí cũ, vừa nhấc chân lên, ngẩng đầu lên thì thấy anh ta đang lặng lẽ đứng trước mặt tôi.

Lúc đó bao trùm chúng tôi là bầu không khí ngột ngạt khó thở và ngại ngùng, một điều mà tôi còn cảm giác được nữa đó là chúng tôi đang cố điều khiển hơi thở và nhịp đập của con tim, nhằm cố gắng xua tan bầu không khí ảm đạm này. Cuối cùng, anh ta là người lên tiếng trước:

"Sao lại nhớ đến tôi mà đến đây tìm tôi vậy?"

"Kỳ Kỳ đi nước ngoài vài hôm, tôi đến thăm anh và tiệ n thể muốn mời anh đi sáng!"

"Ăn cơm hay bánh xếp?" anh ta buột miệng hỏi

"Tôi muốn ăn bánh xếp" tôi trả lời.

Những chiếc bánh xếp tròn trỉa thật ngon, tuy rằng trong lòng vẫn còn có chút ngại ngùng chuyện lúc nãy, nhưng miệng thì vẫn ăn không ngừng, cho thêm một ít tương ớt, một hơi tôi làm luôn 2 tô, bữa ăn hôm đó thật sảng khoái!

Anh ta cũng vậy, ăn một lúc 2 tô, còn kêu thêm một tôi mì nữa, ăn rất khí thế.

"Tiệm này quả không tồi, vừa ngon vừa chất lượng, sau này có lẽ tôi sẽ ăn trừ cơm mỗi ngày!"

Anh ta vừa dứt lời, tôi liền quay sang nhìn anh ta: "Bảo đảm với anh không quá 2 tuần anh sẽ ngán đến tận cổ cho xem!" Tôi ngập ngừng, quay sang nhìn anh ta lần nữa rồi tiếp: "Làm việc cũng không nên cố chấp quá, cũng như cái bánh xếp này, ăn một lần thì thấy ngon, còn nếu như ăn mỗi ngày, không bao lâu sau, thì sẽ cảm thấy thật khó nuốt. Khi quay lại ăn món khác, lúc đó mới phát hiện đã phí biết bao thời gian và bỏ lỡ bao nhiêu món ngon!"

Mắt anh ta sáng hẳn lên, giường như hiểu được những gì tôi nói, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không phải anh ngày nào cũng kéo violin sao? sao không thấy anh chán nản?"

Tôi chỉ cười và không nói gì.

Anh ta cũng cười và dường như trong ánh mắt ấy là nghị lực để tiếp tục kiên trì...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play