Còn ai à? còn tôi chứ ai vào đây nữa? khoảnh khắc ấy, câu nói ấy ngay tại đầu lưỡi, xuýt nữa tôi đã buột miệng thốt ra thành lời, một chút lúng túng, người vã cả mồ hôi hột, tay run run nâng ly lên uống một ngụm. Ánh mắt hắn nhìn tôi có vẻ nghi ngờ, tôi cứng họng, không biết phải làm gì và cũng chẳng biết nói gì trong lúc này. Bỗng nhiên tôi có cảm giác không khí trong phòng sao ngột ngạt quá!
Rất lâu sau tôi cũng không nói gì, hắn có vẻ thiếu kiên nhẫn, lấy vai khẽ đụng tôi, động tác thân mật đó khiến tôi rất xúc động rất muốn từ bỏ hết tất cả những trở ngại để nói ra hết tất cả những gì đang dồn nén trong lòng bấy lâu nay. Lúc ấy, tôi không thể hình dung bộ dạng của chính mình như thế nào, nhưng tôi biết rằng ngay bây giờ đôi mắt tôi có thể phóng ra những tia lửa thiêu cháy hết những bức tường ngăn cách vô hình. Hắn vẫn đang trong trạng thái mong đợi câu trả lời, tôi không biết dùng từ ngữ nào để nói về tình hình lúc đó, dường như tất cả những gì xung quanh đều đi vào cõi hư vô và trên trái đất này chỉ còn tôi và hắn tồn tại. Môi tôi động đậy, miệng lắp bắp, vừa định nói ra thì... điện thoại hắn reo vang, hắn do dự không biết nên nghe điện thoại hay chờ câu trả lời của tôi xong rồi mới nghe. Nhưng tiếng chuông điện thoại đã làm tôi giựt mình bừng tĩnh lại...
"Nghe điện thoại kìa..." điều tôi đang lắp bắp chính là câu nói này sao? Nhưng khi vừa nói xong, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, lấy tay khẽ gạt đi những giọt mồ hôi đang ướt đẫm trên trán.
"Chị à! em đây, có chuyện gì vậy?"
"..."
"Không có gì! không phải hiện giờ vẫn rất tốt sao? em vừa gọi điện cho cô ấy!"
"..."
"Thật ra lần trước chỉ là một chút hiểu lầm, em đã giải thích với cô ấy rồi, chị hãy yên tâm!"
"..."
"Em biết rồi! đi công tác trở về em sẽ cùng cô ấy đến thăm chị!"
"..."
Hắn cúp máy, gượng cười và kèm theo chút ngại ngùng: "Chị tôi lo cho tôi, nên gọi điện hỏi thăm..."
Trong khi hắn nói chuyện điện thoại, tôi đã kịp bình tĩnh trở lại, nhưng trong lòng mang đầy sự mâu thuẫn, lại đang tự trách mình sao nhút nhát và ngu ngốc quá, bỗng nhiên lại muốn thổ lộ làm chi cơ chứ? Vài giây sau đó, tôi lại cảm thấy có chút hối hận... Nếu tôi nói hết sự thật ra thì tình cảnh bây giờ sẽ như thế nào? chúng tôi còn có thể ngồi chung một bàn không?
Dường như hắn cũng nhận ra điều gì đó khác thường nên cũng không mong chờ câu trả lời nữa. Lúc đó, tôi đã chủ động chuyển đổi đề tài sang công việc. Thì ra hợp đồng lần trước bị lão Vương dùng thủ đoạn tước đoạt nhưng lại không thành công, nên lão cáo già ấy đành phải buông xuôi. Không biết bằng cách nào hắn lại liên lạc lại với khách hàng đó và lần này hắn đến đây chính vì ký hợp đồng và khảo sát thị trường ở Tô Châu. Bây giờ hắn giải quyết vấn đề có vẻ trôi chảy và chững chạc hơn, xem ra, nửa năm nay hắn đã trưởng thành rất nhiều!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT