Tối hôm đó chúng tôi dự định đi Casablanca Club, nhưng khi đi ngang hair salon, Lý Na lôi tôi vào đó và theo tôi biết thì đây là nơi cô ta đang làm việc, những người khác đã đi đến đó trước. Salon này quy mô cũng tương đối lớn, có thể nói là lớn nhất nhì Tô Châu.

Khi cắt tóc cho tôi, cô ta đã hỏi tôi rất nhiều, nào là quen Tiểu Huy trong trường hợp nào, lúc thì nói tôi giống diễn viên này, ca sĩ kia, lúc thì nói kiểu tóc tôi nhìn quê mùa quá, phải cắt cho tôi kiểu tóc còn mode hơn của Âu Dương... Tôi bị cô ta làm cho một phen nhức đầu, chỉ còn biết ngồi ú ớ. Cô ta đã cắt cho tôi kiểu tóc can đảm nhất trong đời tôi chưa bao giờ dám cắt, tôi tìm hoài mà không thấy diễn viên, ngôi sao hoặc vận động viên thể thao nào cắt kiểu này cả.

Khi cô ta đắp mặt nạ cho tôi, cô ta nhìn tôi chằm chằm, tôi buông câu đùa:

"Thấy thế nào? có chút xao xuyến không?"

Cô ta lắc đầu và cất giọng chua chát: "Đừng nói vớ vẩn! chẳng qua là hôm nay tâm trạng chị tốt nên mới phục vụ cưng thôi!"

Đột nhiên tôi hỏi: "Có phải Tiểu Huy thích cô không?"

Cô ta ngây ngưởi trong chốc lát, bàn tay đang massage cho tôi cũng hơi run rẫy, nhưng cô ta đã kịp chấn tỉnh lại rất nhanh: "Anh nhìn ra à?" suy nghĩ một lúc lại tiếp lời: "Cũng đúng thôi! lũ Gay các người đều rất nhạy cảm, chỉ trừ thằng Jack là không biết thôi!"

Tôi cố gắng gượng cười: "Vậy cô nghĩ sao?"

"Còn có thể nghĩ sao nữa? Anh nghĩ thử xem, nếu một ngày nào đó bỗng nhiên anh phát hiện có một cô gái thích anh, anh sẽ làm sao?" cô ta cười và lắc đầu.

Tôi cứng họng và không còn gì để nói nữa, không phải tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này, mà là trong đầu tôi đã có đáp án ngay từ đầu rồi, tôi cảm thấy xót xa cho Tiểu Huy lần nữa. Có lẽ cô ta cũng thấy tôi đang thở dài, nhưng cũng không có gì để nói. Một thoáng chúng tôi đều không biết nói gì, chỉ nhìn nhau và tự hiểu trong lòng.

Cũng may chỉ là trong chốc lát, chúng tôi đã chuyển đề tài, cô ta vốn là người phụ nữ rất khéo lèo lái câu chuyện, lại còn đề nghị tỉa chân mày cho tôi nữa chứ, tôi phản đối, một người đàn ông sao lại có thể làm như vậy được? Nhưng khổ nỗi tôi đang đắp mặt nạ nên cũng đành bó tay, cô ta nhìn cặp chân mày tôi rất lâu:

"Chân mày anh mọc rất sát vào da, nghe nói người đàn ông nào có chân mày kiểu như vậy thì 80% là còn "zin"!"

Tôi cười nói: "Ý cô đang nói là đối với đàn ông hay phụ nữ?"

Cô ta đỏ mặt, có chút e ngại: "Cũng vậy thôi...!"

"Nếu đối với phụ nừ thì tôi có thể nói cho cô biết, ngay cả kiss tôi cũng chưa từng!" ngừng một lúc, tôi nhìn cô ta cười nói: "Còn về phần đàn ông thì... thôi! không nói nữa! mất công cô nghe rồi chịu không nỗi!". Cô ta nhéo mạnh hông tôi: "Đi thôi! họ đang chờ chúng ta ở club!"

Khi đến Club, mấy người kia vừa thấy cái đầu tôi đều cười nghiêng cười ngã, còn Jack thì nhìn tôi cười và đưa ngón tay cái lên. Tối hôm đó rất vui, mọi người đều vui chơi hết mình, uống rượu và lắc lư điên cuồng theo nhạc. Còn tôi thì vừa uống rượu vừa nói chuyện với Bang Khánh. Anh ta còn nói cho tôi biết Club này là nơi thanh niên nam nữ Tô Châu đến đây để tìm người "one night stand", tôi cười nói:

"Rất tiếc không phải dành cho gay, nếu không thì tìm một anh chàng đẹp trai để vui vẻ cũng không tồi!"

Anh ta chỉ cười và không nói gì, trong tiếng ồn hỗn tạp của club, anh ta bắt đầu kể cho tôi nghe câu chuyện của anh ta, tôi thực sự không ngờ chuyện lại có liên quan đến 2 người con trai, chuyện lúc bắt đầu rất khô khan, tôi cũng không chú ý lắm, chỉ nghe thoáng qua thôi.

Lúc đó tôi 18 tuổi, lần đầu tiên đặt chân đến Bắc Kinh cùng với bạn gái, cô ấy tên Biên Tiểu Kỳ. Tôi quen Kỳ Kỳ lúc mới bắt đầu học chơi violin, lúc đó chỉ mới 6 tuổi. Chúng tôi cùng nhau học chơi violin và cùng nhau thi vào chung một trường đại học. Đến lúc 14 tuổi thì phát sinh quan hệ và tự khắc tôi và Kỳ Kỳ yêu nhau thắm thiết. Chúng tôi đến Bắc Kinh trước ngày nhập học 3 ngày và ở trọ nhà một người bạn của ba tôi. Hôm đó tôi và Kỳ Kỳ đi chơi, đem theo rất nhiều đồ, nhưng trên xe buýt rất chật chội, lúc đó có một chàng trai đang ngồi tự nhiên đứng bật dậy và nói với Kỳ Kỳ:

"Cô ngồi đi!".

Cô ấy khách sáo và từ chối, người đó rời khỏi chỗ và nhường cho cô ta ngồi xuống. Tôi cười và gật đầu coi như ngỏ lời cảm ơn anh ta, anh ta nhìn tôi và hỏi: "Bạn gái của anh à?"

"Đúng vậy!" tôi trả lời.

"Xinh quá!" anh ta nhìn cô ấy và mở lời khen

Nghe xong, Kỳ Kỳ cười nói: "Cám ơn!". Sau đó chúng tôi không nói gì, tôi cứ nghĩ anh ta sẽ xuống xe ở trạm tiếp theo, nhưng không ngờ đi qua 5 6 trạm anh ấy vẫn chưa xuống xe, khiến tôi và Kỳ Kỳ cảm thấy rất e ngại. Một bà lão ngồi bên cạnh Kỳ Kỳ xuống xe, tôi cố ý nhường chỗ cho anh ta ngồi, nhưng anh ta một mực không chịu, lắc đầu cười nói:

"Anh ngồi đi! tôi ngồi cạnh người đẹp không được tự nhiên lắm!"

"Không tự nhiên? tại sao lại như vậy?" tôi vẫn kiên quyết mời anh ta ngồi.

"Anh cứ ngồi cạnh bạn gái anh đi, tôi đứng quen rồi, không có vấn đề gì đâu!"

Tôi không do dự và ngồi xuống bên cạnh Kỳ Kỳ và nói chuyện với anh ta, khi biết anh ta cũng học về âm nhạc tôi rất phấn chấn và nói rất nhiều đề tài về âm nhạc. Anh ta hiểu biết rất rộng, thỉnh thoảng Kỳ Kỳ xũng chen vô vài câu. Sau đó, xe buýt đến trạm cuối cùng anh ta mới xuống xe, trước khi chia tay chúng tôi còn trao đổi nhau số fone nữa.

Khi Tiểu Huy đến thì Bang Khánh đã ngưng câu chuyện, sau đó chúng tôi đã uống rất nhiều rượu. Thật không ngờ tôi và Tiểu Huy uống giỏi nhất, Lý Na hầu như chưa uống đến nửa ly. Còn Tiểu Huy tôi hiểu rất rõ anh ta, mỗi khi đến chỗ đông vui, mỗi lần thấy rượu là hắn uống không còn biết trời trăng. Hơn nữa lại vào lúc này, đang có tâm sự, tôi cũng không khác gì anh ta, nên 2 người cứ cụng ly, hết ly này đến ly khác, những người còn lại tròn xoe mắt nhìn chúng tôi. Lý Na chịu không nổi, liền giành lấy ly của Tiểu Huy:

"Đừng uống nữa! tiếp tục như vậy anh sẽ bị say!"

Tỉểu Huy không nói gì chỉ khẽ nhếch môi cười: "Anh uống giỏi hơn trước, tôi uống không lại anh, tôi chịu thua, được chứ?".

Tôi chỉ cười và không nói gì. Đúng vậy! gần đây tượu lượng của tôi hơn trước rất nhiều, có lẽ do gặp nhiều chuyện buồn hơn trước. Điện thoại bỗng nhiên reo lên, thì ra là Lưu Giai, chắc là cô ả định khoe chiến tích gì với tôi nữa đây! tôi đã đi xa như vậy rồi, cô ta vẫn chưa chịu buông tha cho tôi sao? tôi bắt máy lên, may mà cô ta vẫn còn chút lương tâm, còn biết quan tâm hỏi han tôi trước, tôi chưa kịp cảm động thì cô ta đã tiếp lời:

"Tôi vừa từ rạp chiếu phim ra!"

Tôi biết chắc chắn hắn đang ở bên cạnh cô ta, hình ảnh hôm trước tôi và ba đi xem kịch ở nhà hát Bắc Triển vừa ẩn hiện thoáng qua, bỗng nhiên tôi mất hết tinh thần, muốn off phone ngay tức khắc, nhưng lại không nỡ, tôi thực sự hận bản thân mình đã cố tình chạy đi thật xa, đã cố quên nhưng tại sao lại "lực bất tòng tâm"? Tôi cố tình muốn dò la tin tức:

"Đi xem với Trương Nhuệ à?"

"Đương nhiên!" cô ả trả lời chắc như đinh đóng cột

"Đương nhiên!" à? Tôi vừa nghe xong 2 từ đó thì dường như toàn thân tê liệt, đầu óc trống rỗng, không biết nên nói gì hơn nữa, tự cảm thấy khuôn mặt mình đang biến sắc và trả lời cho có lệ: "à!" trong mũi cảm giác có vị chua chua.

"Anh ấy đang bên cạnh tôi, anh có muốn nói chuyện với anh ấy không?"

"Thôi! khỏi!"

Tôi hoang mang và liền off phone

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play