Sau đó mọi chuyện diễn tiến khá thuận lợi. Kết quả đấu thầu được công bố 3 ngày sau trận đánh nhau. Chúng tôi đã được chấp thuận ký kết hợp đồng một cách thuận lợi. Lúc ký hợp đồng chúng tôi đã được tiếp xúc trực tiếp với người phụ trách trực tiếp, đó là một vị xem ra cũng đã khá cao tuổi, mái tóc lớm chớm bạc nhưng trông có vẻ rất nho nhã. Sau khi Trương Khiết giới thiệu xong, ông ta chỉ vào chúng tôi và nói:

"2 chàng trai trẻ này, hãy nói xem bằng cách nào mà đã mua chuộc được 2 trợ lí của tôi?"

Trương Nhuệ cười hì hì tiếp lời: "Ông nói vậy cứ như chúng tôi cho nhiều lợi nhuận cho 2 trợ lí của ông vậy! Nếu không phải vì sản phẩm của chúng tôi chất lượng ổn định, giá cả hợp lí thì ông đã không ký hợp đồng với công ty chúng tôi rồi. Tôi nói đúng chứ?"

Nghe xong ai nấy đều cười lớn, nhưng ông ta lại đổi giọng nghiêm túc: "Tôi sẽ ký hợp đồng với các anh, nhưng tôi nói cho các anh biết điều này, bây giờ chỉ mới bắt đầu, sau này tôi sẽ đích thân nghiệm thu. Vốn dĩ đợt này tôi không định ký hợp đồng với công ty các anh, biết lí do vì sao không? năm ngoái các anh đã dùng phương thức không hay để được ký kết hợp đồng khiến nội bộ tập đoàn chúng tôi lũng cũng và gặp nhiều điều phiền phức. Nếu không phải Quách Lương và Trương Khiết nói giúp các anh thì hợp đồng này chắc chắn sẽ thuộc về công ty khác!"

Tôi và Trương Nhuệ liền gật đầu bảy tỏ thành ý cảm kích và nói rất nhiều lời nhằm đảm đảm cho chất lượng sản phẩm cũng như bảo vệ cho danh tiếng của công ty. Cứ như vậy mà hợp đồng đã được ký kết thành công tốt đẹp. Trên đường về chúng tôi rất phấn khởi và đem khuôn mặt méo xệch của Vương Hướng ra làm đề tài đàm tiếu.

Về đến Bắc Kinh trời đã tối, Tôn tổng đích thân lái xe đến đón chúng tôi. Vừa thấy ông trong lòng tôi như ẩm hẳn. Trước đây, khi nghỉ học giữa chừng ra tìm việc làm không công ty nào nhận tôi, nhưng ông lại cưu mang tôi mặc dù biết rõ quá khứ của tôi, ông không hề chê bai hay miệt thị thậm chí còn rất lo lắng quan tâm tôi như một người con. Đối với ông, tôi thật sự rất cảm kích và tôn trọng ông như một người cha vậy. Và lẽ dĩ nhiên, với công việc tôi luôn nhiệt tình và rất nghiêm túc để hoàn thành tốt, đây là điều duy nhất tôi làm được để báo đáp ông!

Ông chở tôi và Trương Nhuệ trực chỉ đến một nhà hàng Hàn Quốc, vừa vào đến phòng ăn thì thấy Lưu Giai và Châu Dương đang ngồi đó. Khi vừa chạm mặt với cô ta, tôi cảm thấy có chút không thoải mái. Từ khi Trương Nhuệ nói cho tôi biết chuyện của cô ta, tôi cảm thấy rất sợ và rất ngại ngùng khi đối mặt với cô ta. Quả nhiên cô ta cũng không thoải mái lắm, nhưng vẫn cười nói:

"Đại công thần về rồi, có mua quà cho tôi không vậy?"

Lấy từ trong túi ra một hộp đồ trang điểm tôi liền đưa cho cô ta: "Tôi biết chắc chắn cô sẽ đòi quà của tôi nên đã mua ngay từ đầu rồi!"

"Vậy thì tạm chấp nhận được! không uổng công tình nghĩa anh em của chúng ta!" Nói xong liền quay sang Trương Nhuệ: "Còn anh thì sao? có mua quà gì cho tôi không?"

Hắn có chút ngại ngùng và gãi đầu bức tai, Châu Dương liền giải vây cho hắn: "Sao cô tham lam vậy? có quà của Tiểu Hải là được rồi! còn vòi vĩnh gì nữa"

Sau khi gọi thức ăn, sếp tỏ ra rất vui mừng: "Thật ra tôi đã thương lượng với Vương Hướng, đều nghĩ rằng hợp đồng này không mấy khả quan. Vì năm ngoái Vương Hướng đã chiết khấu rất nhiều cho họ, toàn bộ lô hàng năm ngoái đem lại lợi nhuận cho công ty không cao. Hơn nữa, lần này bên họ lại thay đổi người quản lí, tôi nghĩ vì lục đục nội bộ lần trước có lẽ lần này họ sẽ không chọn sản phẩm của chúng ta. Thật không ngờ 2 anh chàng không biết "trời cao đất dày" này đã ký kết thành công hợp đồng. Bữa cơm tối nay tôi đãi để biểu dương 2 anh!"

Tôi nhìn ông và nói: "Tôn tổng! việc này chúng tôi nên làm, 2 năm nay tình hình kinh doanh của công ty không mấy thuận lợi, tôi cũng muốn làm gì đó mang lại lợi ích cho công ty!"

"Đừng nói những lời này! có các anh thì công ty sẽ có hy vọng. Làm việc với những người trẻ tuổi như các anh, tôi cũng thấy mình như trẻ ra..."

Sau đó chúng tôi vừa ăn vừa nói về công việc, xem ra ông dự định sẽ giao hết toàn quyền cho Vương Hướng. Theo tôi biết thì ông đang hợp tác với một công ty Đài Loan ở Tô Châu về ngành gì đó, bên Bắc Kinh thì xem như ông không nhún tay vào nữa. Lưu Giai vẫn bộ dạng như xưa, xem như không có chuyện gì xảy ra, đang nói chuyện cười đùa với Trương Nhuệ rất hăng say.

Về đến nhà, hắn nhanh chóng đi tắm rửa rồi về phòng nghỉ ngơi. Tôi thấy khát nước, vừa mở tủ lạnh thì thấy món quà của hắn tặng tôi.

Một đóa hồng đang bị đóng băng...

Tôi có chút buồn cười, thật lố lăng, không ngờ hắn lại tặng bông hồng cho tôi. Đã vậy còn sợ nó bị héo úa, cố tình cho vào tủ lạnh. Mặc dù tôi không thích bông hồng lắm nhưng khi cầm đóa hoa trên tay trong lòng tôi như cảm thấy hạnh phúc đang lưu thông khắp người. Có phải đây chính là hạnh phúc không? Khi bạn chìm đắm vào khoảnh khắc ấy thì khuôn mặt bạn sẽ hé nở ra nụ cười khó hiểu và không biết lí do nó đến từ đâu, nó cứ như một làn gió trong lành vừa khẽ lướt qua, như một vòng tay ấm áp, nó khiến tâm trạng bạn trầm lắng nhưng cực kì sảng khoái, thật nhẹ nhàng, êm dịu và tĩnh lặng...

Tôi liền chạy vào phòng, kéo mền và nằm bên cạnh hắn. Dường như hắn đã mệt nhoài, hoàn toàn không phản ứng trước sự âu yếm của tôi. Tôi khẽ lay mặt hắn qua đối diện trực tuyến với tôi, nhìn khuôn mặt ấy dưới ánh đèn mờ ảo mới đáng yêu làm sao! Càng nhìn tôi càng không thể nào rời ánh mắt khỏi khuôn mặt ấy. Con người này, phải chăng bây giờ đã thật sự thuộc vè tôi? Tôi khẽ lấy tay bóp mũi hắn, quả nhiên hắn mở mắt:

"Đừng phá! anh đang mệt..."

Nhưng tôi lại không có cảm giác buồn ngủ: "Em hỏi anh chuyện này... Trương Nhuệ..." Tôi nói khẽ: "Chúng ta thật sự có thể như vậy mà bên nhau suốt đời không?"

"Chỉ cần em muốn..." hắn nói với giọng thản nhiên: "...thì đâu có gì khó khăn..."

Tôi nhìn ánh mắt lười biếng của hắn, trong lòng lại nhói lên một hồi: "Thật không? Có thật là dễ dàng như vậy không? Có phải chỉ cần em muốn thì không có gì khó à?" Tôi gượng cười: "Trương Nhuệ ơi Trương Nhuệ! anh suy nghĩ quá đơn giãn rồi..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play