Tôi chạy theo vào phòng tắm, cả 2 vật lộn trong đó một lúc. Sau khi tắm xong, chúng tôi nằm thả mình trên giường thư giãn. Hắn châm điếu thuốc và đưa vào miệng tôi, rồi châm thêm điếu thứ hai, đột nhiên hắn hỏi:
"Em đã thấy món quà anh tặng em chưa?"
"Quà? Không thấy! Anh mua cho em lúc nào vậy?"
"Anh để ở nhà, khi về em sẽ thấy!" Hắn lại nhìn tôi và tiếp lời: "Anh còn tưởng là em đã nhận món quà đó nên mới theo anh đến đây chứ!"
Tôi nhìn thẳng vào mặt hắn: "Em cũng không hiểu tại sao! Mặc dù hôm đó anh đối xử với em như vậy, nhưng em thật sự không thể nào thiếu anh. Vừa nghĩ đến chuyện mình phải xa nhau nhiều ngày như vậy, trong lòng em cảm thấy rất sợ, cho nên mới theo anh đến đây!"
Hắn áp sát cơ thể vào người tôi. Thời tiết ở Thẩm Quyến quả nhiên rất tốt, hai cơ thể trần trụi nằm bên nhau nhưng vẫn không cảm giác được cái lạnh giá. Đột nhiên tôi nhớ đến Lưu Giai, trong lòng cảm thấy rất áy náy, tôi liền hỏi:
"Lưu Giai sao rồi?"
Hắn buông một hơi thở dài và đáp lời: "Lưu Giai thật sự là một cô gái rất tốt! Em biết không, cô ấy đã biết chuyện của chúng ta từ lâu rồi, nhưng vẫn tỏ ra thân mật với anh trước mặt chị để ngụy trang..."
Tôi nghe xong cũng thấy hơi chạnh lòng, trước đây tôi đã có cảm nhận dường như cô ta đã phát hiện ra điều gì đó rồi, hắn nhìn tôi và tiếp tục: "Còn có điều em không biết, chuyện của em và Lý Bân cô ấy cũng đã biết ngay từ đầu rồi. Những ngày em biến mất đi đảo Hải Nam, anh tìm em khắp nơi, cô ấy thấy gai mắt, nên đã nói cho anh nghe. Cô ấy làm như vậy thật ra không phải vì anh mà là vì em..."
Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra: "Chuyện của em làm sao cô ấy biết được?"
Quá khứ của tôi chỉ có một mình Tôn tổng biết, không lẽ Tôn tổng đã nói với cô ta? Lúc tôi mới vào công ty, có một khoảng thời gian có vẻ cô ta tỏ ra rất thân mật với tôi. Nhưng sau đó không hiểu tại sao, dần dần cô ta đối xử với tôi trở lại vị trí của một người bạn, một người đồng nghiệp. Có lúc ánh mắt cô ta nhìn tôi có chút khác thường, mang theo chút kỳ dị và mang theo rất nhiều nghi vấn. Tôi cũng không quá để tâm đến, suy cho cùng thì cô ta cũng cười nói vui vẻ khi làm việc với tôi.
"Có thật là em không biết không? Lưu Giai chính là con gái của người chị của Tôn tổng. Lúc trước cô ấy cũng đã từng thích em, sau đó Tôn tổng biết được, nên đã nói chuyện của em cho cô ấy biết. Cô ấy đã che giấu cho em suốt bao năm qua..."
Thì ra là vậy! Thật không ngờ cô ta biết chuyện tôi sớm đến thế, nghĩ lại những hành động và suy nghĩ của tôi đối với cô ta, tự tôi cảm thấy mình thật không xứng đáng làm bạn cô ấy, tôi quả thật là kẻ khốn kiếp: "Cô ấy đúng là một cô gái tốt! Hy vọng sau này cô ấy sẽ tìm được hành phúc thực sự..."
"Tiểu Hải! Nếu anh và cô ấy thật sự có chuyện gì thì em sẽ như thế nào?" Hắn bỗng nhiên lại đặt ra câu hỏi như vậy.
Tôi cười và nói: "Còn biết làm gì hơn nữa! chuyện như vậy không phải em chưa từng trải qua. Nếu anh thực sự muốn chọn lựa kết hôn với phụ nữ em tuyệt đối không cản trở..."
Hắn nhìn thẳng vào mặt tôi: "Tiểu Hải! Hứa với anh, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, em cũng không nên như vậy, không nên biến mất không một lời nào! Em biết không, sau hôm nói rõ sự thật với Lưu Giai, tối hôm đó anh đã hối hận đến chết. Hôm sau liền chạy đến nhà em, chờ cả ngày, gọi em thì khoá máy, những ngày đó anh như điên như dại..."
Tôi khẽ vuốt ve má hắn: "Em cũng không biết đến với anh như vậy có đúng hay không! Hơn nữa, những người mang số phận như chúng ta, rất khó có kết cục tốt đẹp. Em nói thật! Nếu rời xa anh có thể khiến anh hạnh phúc hơn, sống tốt hơn, em sẽ chọn lựa rời xa anh..."
Hắn nắm chặt tay tôi: "Tiểu Hải! Tại sao em vẫn cứ như vậy? Gặp chút khó khăn là em buông xuôi, em chạy trốn, anh không thích em như vậy! Yêu nhau thì phải ở bên nhau, đúng không? Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, anh thực sự hy vọng em sẽ dũng cảm mà kiên trì đối mặt!"
Hắn ngập ngừng rồi tiếp lời: "Tiểu Hải! có lẽ em chưa biết, thật ra so với em, anh cũng không tốt hơn bao nhiêu. Chị đích thực rất thương anh, nhưng em cũng thấy rồi, trước mặt chị ấy anh không thể nào tìm thấy bản ngã, anh chỉ có thể hành động theo con đường mà chị đã vẽ sẵn. Từ khi gặp em, anh mới phát hiện thì ra mình vẫn còn có thể vui vẻ hạnh phúc đến vậy. Ở bên em, anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn, muốn làm gì thì làm, em chưa bao giờ nặng nhẹ với anh. Nhưng chị anh thì khác, cho dù anh làm gì cũng phải làm theo sự sắp đặt của chị ấy, nếu không thì lúc nào chị ấy cũng sẽ gây phiền phức cho anh. Tiểu Hải! anh nói tận đáy lòng, anh rất thích được ở bên cạnh em. Anh cũng vậy, cũng không muốn rời xa em dù chỉ 1 ngày..."
Tôi quá cảm động, còn gì có thể hạnh phúc hơn khoảnh khắc này nữa! 2 người yêu nhau đang thổ lộ tâm tư tận đáy lòng cho nhau, những hiểu lầm đã qua và những ưu tư sầu muộn đều tan biến trong khoảnh khắc này. Hơn nữa, do cả 2 đều hiểu rõ tâm tư của nhau nên con đường trước mắt đang mở ra rất sáng lạng. Tôi nhìn hắn với niềm hạnh phúc tràn trề:
"Trương Nhuệ! em yêu anh..."
"Anh biết..."
Hắn áp sát gần hơn, chúng tôi đã chìm đắm trong nụ hôn nồng nào của tình yêu...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT