Không lẽ đây chính là lời tuyên bố chấm dứt của hắn ư? Tôi không dám suy nghĩ theo hướng đó nữa, chẳng lẽ hắn không muốn nói gì với tôi sao, dù chỉ một lời!
Bây giờ tôi mới vỡ lẽ, tôi cảm thấy kinh hãi trước sự kiên cường của chính mình, tôi vẫn xem như không hề có chuyện gì xảy ra, nói lời chào tạm biệt với nụ cười thật thân thiện. Thứ duy nhất có thể thể hiện tận đáy lòng tôi chính là tôi không còn nói lời chúc phúc cho họ nữa, tuy bước chân tôi có chút phiêu bồng, nhưng cái vẫy tay chào tạm biệt lại rất phóng khoáng. Không khí đón Tết của khu dân cư xung quanh đã lấp đầy sự đau khổ tột cùng trong lòng tôi, tôi không nhìn hắn nữa, bởi vì tôi sợ nước mắt tôi không thể kiềm chế mà đột nhiên trào ra, như vậy sẽ phá hỏng đi sự kiên cường của tôi. Bởi vì chỉ có một mình tôi mới hiểu, đối với tôi, trong giây phút này cái gọi là kiên cường ấy thật đáng quý biết bao!
Như một kẻ đã mất phương hướng, tôi chỉ có thể phân chia ra một phần nhỏ tế bào não đã bị tổn thương trầm trọng để điều khiển đôi chân đang bồng bềnh của mình, cho đến khi ngã bệch xuống chiếc ghế đá lạnh tanh ở gốc khuất bên đường và mặc cho cảm giác tuyệt vọng quen thuộc này đang phân tán trong cơ thể tôi, tựa như tình cảnh 3 năm trước đây tôi bước ra từ cánh cổng trường đại học, cũng tựa như 1 năm trước, khi Lưu Khải báo tin sét đánh về sự lựa chọn của anh. Tình yêu! lúc nào cũng chỉ là chuyện của riêng tôi, tôi đều không thể nắm bắt được những điều tôi muốn hoặc tôi không muốn. Tự trọng và kiên cường mới chính là cái quan trọng nhất của chính tôi, bởi vì chỉ có 2 thứ này mới có thể duy trì được nụ cười ngụy trang trên khuôn mặt tôi, dưới đôi cánh của nó tôi mới có thể khiến con tim mình thanh thản và thoải mái để tự thuyết phục chính bản thân mình đành buông xuôi!
Không biết bao lâu sau, tôi thấy Bang Khánh và kỳ kỳ bước ra, bước theo sau họ là Trương Nhuệ và Lưu Giai. 4 người họ cười nói vui vẻ lướt qua góc khuất lạnh tanh đang chứa chấp tôi. Một lúc sau, tôi thấy chiếc bóng dài thườn thượt quay lại, theo sau là một chiếc bóng yêu kiều, ở nơi xa xa ấy 2 chiếc bóng này đã kề bên nhau từ lúc nào và nghe không rõ họ đang nói gì với nhau, dường như đang cãi vã điều gì đó, tôi rất muốn nghe, nhưng xa quá, hoàn toàn nghe không rõ. Nhưng tôi lại thấy rất rõ hắn bỗng nhiên ôm trầm lấy Lưu Giai và 2 người đã ôm nhau rất lâu.
Tôi không trở về nhà nữa, đến đảo Hải Nam cùng Ba nghỉ ngơi thư giãn đầu óc vài ngày ở đó. Cuộc đời tôi chính là như vậy, mỗi lần bị tổn thương đều tìm một nơi nào đó để trốn tránh và để gặm nhấm vết thương. Valentine, hắn có gọi điện cho tôi, nhưng vào lúc tôi đang tắm. Vốn dĩ tôi muốn gọi lại nhưng suy nghĩ lại nên đành thôi. Khoảng 12h khuya, điện thoại lại reo, lần này thì tôi không hề có chút động cơ nào để bắt máy, có lẽ tôi đang trả đũa lại thái độ lạnh lùng hôm đó hắn đã đối xử với tôi, nghe tiếng điện thoại reo vang, trong lòng tôi lại nảy sinh ra một chút khoái cảm không rõ nguồn gốc.
Trở về từ đảo Hải Nam, tôi ở bên nhà Ba, tiếp xúc lâu ngày với dì Tôn, tôi lại cảm thấy rất thoải mái khi được ở bên dì ấy. Lúc nào cũng được nâng niu chăm sóc, cảm giác như vậy thật khiến người ta ỷ lại!
Ngày đầu tiên đi làm, Vương Hướng triệu tập tất cả mọi người để mở cuộc họp đầu năm. Quả nhiên lão cáo già này đã ra tay với phòng sales 2, lão ta muốn kết hợp 2 bộ phận lại thành một. Trương Nhuệ có chút xúc động, liền chất vấn nguyên nhân ngay trước mặt mọi người. Cả 2 đối chất ngày càng căng thẳng, tôi chưa bao giờ thấy vẻ mặt giận dữ của hắn, lúc hắn nổi giận thật khiến người ta phải khiếp sợ, ngay cả Vương Hướng cũng phải sợ hắn vài phần. Cuối cùng Châu Dương đã lên tiếng can ngăn 2 họ, tôi suy nghĩ một lúc rồi phát biểu:
"Vương tổng! phòng sales 2 tuy thành lập không bao lâu nhưng cũng đã lập được nhiều thành tích đáng biểu dương, nếu như vậy mà kết hợp lại thì thật đáng tiếc..."
Tôi chưa kịp dứt lời thì bị lão ta cắt ngang: "Được thôi! Một bộ phận hoạt động tốt thì phải xem biểu hiện qua phần giành thầu. Gói thầu bên Thẩm Quyến lần này rất quan trọng, nếu phòng sales 2 có thể thắng trong cuộc đấu thầu này thì tôi đồng ý giữ nguyên như ban đầu!"
Nghe xong tôi nổi giận đùng đùng, xuýt chút nữa tôi đã buột miệng chấp nhận ngay, nhưng nhanh chóng nghĩ ra đây là việc của Trương Nhuệ, tôi không thể nào quyết định thay hắn được. Hơn nữa, gói thầu Thẩm Quyến chuyến này rất khó nuốt, hiện nay thị trường đang cạnh tranh rất khốc liệt, muốn thắng được gói thầu này xem ra không phải chuyện dễ dàng.
Không ngờ hắn không chút suy nghĩ liền chấp nhận ngay. Thật ra nếu đổi lại là tôi, thì cũng không cần do dự mà chấp nhận ngay thôi! Hắn với tôi có suy nghĩ tương đồng trong điểm này, tôi và hắn đều là người có cá tính rất mạnh, điều không thể chịu đựng chính là bị người khác xem thường. Rời khỏi phòng họp, tôi vỗ mạnh vào vai hắn, hắn nhìn tôi với ánh mắt cảm kích, mồm thì lẩm bẩm như đang muốn nói điều gì đó:
"Hm!!!... Cái này???..."
Tôi liền cười cắt ngang: "Được rồi! nhanh chóng chuẩn bị để xuất phát đi, có gì cần giúp đỡ thì nói với Châu Dương!"
Châu Dương cũng lên tiếng khích lệ tinh thần: "Cố lên nhé! Tôi tin anh nhất định sẽ thành công!"
Sau đó hắn lại bù đầu bù cổ vào công việc chuẩn bị cho chuyến công tác. Lưu Giai thỉnh thoảng lại hỏi tôi mấy ngày nay đã đi đâu, tôi cũng không có gì phải giấu giếm, liền nói cho cô ta biết chuyến đi đến đảo Hải Nam. 2 giờ chiều hôm đó, Trương Nhuệ qua chào tạm biệt, khi chạm mặt nhau, tôi và Lưu Giai tỏ ra rất không thoải mái, chỉ nói qua loa vài lời chúc may mắn. Khi hắn vừa rời khỏi phòng, tôi liền cảm thấy như vừa đánh mất thứ gì đó, dường như tôi có cảm giác hắn đang mong đợi tôi. Tôi quay sang nhìn Lưu Giai, ngay lúc đó cô ta cũng đang nhìn tôi, không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, tôi liền thu dọn đồ đạc và nói với cô ta:
"Công việc ở đây cô tạm thời chống cự, tôi đi Thẩm Quyến vài hôm, một mình Trương Nhuệ sợ lo không xuể..."
Tôi liền chạy đến bên thang máy, hắn đang đứng một mình trong đó, tôi chưa kịp đi vào thì cửa thang máy đã đóng sập lại. Tôi ngây người và có chút cảm giác thất vọng, nhưng đã kịp phản ứng trở lại, điên cuồng ấn vào nút bấm thang máy, một lúc sau cũng không thấy động tĩnh gì cả, tôi liền nhanh chóng quay sang chạy theo hướng cầu thang. Tôi chạy hộc hơi ra khỏi toà nhà công ty thì thấy hắn đang chuẩn bị bước lên Taxi, tôi hét to:
"Trương Nhuệ..."
Hắn giật bắn người, một lúc sau mới quay đầu lại, nhìn tôi với đôi mắt rươm rướm nước mắt và nói: "Anh biết em sẽ không nỡ bỏ mặc anh một mình..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT