Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Thương Khung

Bạch Ngọc Sách


***

Kế Duyên đi trước một đường cất tiếng cười to. Trên đường đuổi theo bóng lưng của hắn, Hồ Lý đột nhiên cảm thấy dường như khoảng cách giữa gã và Kế tiên sinh đã được kéo lại gần hơn trước. Trước đây phần lớn là cảm giác kinh sợ, còn bây giờ lại thấy càng lúc càng thân thiết.

Hơn nữa, Hồ Lý còn cảm thấy ngay cả gã đại hán có cái tên kỳ quái là Kim Giáp kia cũng có chút thay đổi đối với mình. Tuy rằng nhìn bề ngoài căn bản không thấy được, nhưng đây là một loại cảm thụ vi diệu nho nhỏ.

Chợ ở Lộc Bình thành rất náo nhiệt. Khắp nơi là các tiểu thương đang buôn bán, cũng không thiếu tửu lâu, hàng quán vừa mở cửa bán hàng. Mà cửa tiệm Lục gia lại là một cửa hàng bán thực phẩm đã nấu chín lâu đời ở nơi này.

Quầy hàng phía trước cửa tiệm này là một phần của bức tường bên ngoài, mở cửa vào ban ngày. Những tấm gỗ di động phía trên được dỡ bỏ để tạo thành một quầy lớn hướng ra mặt đường.

Bên trong cửa tiệm có mấy cái nồi lớn, lúc này đang luộc thịt. Nhiệt độ nóng hừng hực tỏa ra. Có một cỗ hương thơm phiêu đãng trên con đường, dẫn tới những người qua đường không ngừng chỉ trỏ.

Một bên còn có một lò nướng lớn, than củi cháy bừng bừng. Phía trên đang treo mấy con gà. Dầu mỡ trơn bóng phản chiếu ánh lửa than bóng loáng. Một người đàn ông ăn mặc cực kỳ đơn bạc trong tiết trời không được ấm áp cho lắm. Y đang không ngừng dùng chiếc gậy gỗ có móc sắp lật tới lật lui để quay con gà.

Ở đằng trước quầy hàng, một hán tử có diện mạo rất giống người đứng bên trong, độ tuổi cũng gần bằng nhau, đang ra sức thét to.

“Đến đây, đến đây, thịt kho mới lạ đây. Ai đi ngang qua ghé mua nào, nấu chín cả rồi, dùng ngay được luôn. Ở đây còn có gà quay, dùng nước sốt và cách làm thịt kho của nhà họ Lục ngày xưa, đảm bảo ngon miệng…!”

“Chủ quán, làm sẵn cho một con gà quay, đợi ta quay lại lấy, nhớ gói kỹ nha.” “Được rồi!”

“Chủ quán, cho ta nửa ký thịt dê kho, cắt nỏ giùm nha!”

“Không có vấn đề, không có vấn đề, muốn cắt nhỏ bao nhiêu cũng được!”

Hai huynh đệ trong quán này rất bận rộn, thỉnh thoảng lại đổi chỗ cho nhau để làm việc và cũng có rất nhiều người đến ủng hộ quán, thỉnh thoảng có thể bán được một số thứ nữa.

Lúc này, Kế Duyên và Hồ Lý đang đi trên đường; Hồ Lý chỉ vào cửa tiệm bán đồ ăn kia và nói với Kế Duyên.

“Kế tiên sinh, chính là nhà kia. Vì bọn họ nấu ngon nên chúng ta lấy khá nhiều lần. Mấy tháng qua, chúng ta ăn của họ hơn mười cân thịt dê, mà chúng ta thích nhất là gà quay nên cũng ăn hơn hai mươi con…”

Kế Duyên nhìn Hồ Lý, hỏi.

“Các ngươi đi trộm nhiều như vậy, chủ quán kia liên tục mất đồ, làm sao không biết được?”

“À à, thực, thực ra sau này bên cạnh cửa tiệm luôn có một con chó đen lớn, thật sự rất hung dữ. Vì thế, có một lần, có đứa nhỏ đi ăn trộm gà quay, thiếu chút nữa bị con chó đen đó cắn chết, cổ còn bị cắn một miếng lớn. Nếu không phải do con chó đen vướng dây xích, sợ là đứa nhỏ kia không về nhà được rồi.”

Lúc nói đến đây, thanh âm của Hồ Lý đã bị đè thấp xuống, dáng vẻ vẫn còn sợ hãi. Rõ ràng tình trạng thảm thiết của hồ ly kia đã khiến cả đám hồ ly ấn tượng sâu sắc.

Kế Duyên nghe vậy thì khẽ nhếch miệng cười. Hắn chưa từng nghe bọn Hồ Lý kể chuyện này bao giờ. Cũng khó trách bọn chúng vừa nghe tiếng chó sủa thì lại phản ứng chẳng khác gì Hồ Vân lúc trước, thì ra là đã có một bài học kinh nghiệm đau đớn thê thảm như vậy.

Bước chân của hai người không khác người thường là mấy, nhưng chỉ vừa nói chuyện dăm ba câu, cả hai đã đến gần bên ngoài cửa tiệm Lục gia. Vào lúc này, đúng lúc vị khách cuối cùng cầm gói thịt kho rời đi, phía trước cửa hàng không còn ai cả.

Nhìn thấy một nam tử mập mạp cùng với một vị nho sĩ phong độ bước tới, nam tử đang đứng bán ở tiệm rất tự nhiên cất tiếng mời chào.

“Chào hai vị, hai vị có muốn mua thức ăn đã nấu chín, còn nóng hổi không, hay là có muốn thử chút không? Đảm bảo hương vị rất ngon đấy!”

Đúng lúc này, con chó đen lớn đang buộc bên cạnh cửa tiệm cũng đứng lên. Nó nhìn Hồ Lý chằm chằm, lại còn nhe răng trợn mắt.

“Gừ… Gừ… Gừ…”

“Ai ôi!!!... Kế tiên sinh...”

Con chó này còn lớn hơn con chó vàng mà Kế Duyên từng thấy một vòng lớn. Bộ lông cũng dài hơn một chút. Hồ Lý bị con chó làm cho giật mình, vô thức trốn sau lưng Kế Duyên. Kế Duyên quả thực dở khóc dở cười.

“Ngươi sợ cái gì? Chó bị xích rồi mà!”

“À đúng đúng, khách quan đừng sợ. Con chó đen này ngoan lắm, ngoan lắm!”

“Gâu gâu gâu gâu… Gâu gâu gâu gâu…”

Con chó đen bên cạnh thì chẳng nể mặt chủ nhân chút nào cả. Nó vẫn điên cuồng sủa Hồ Lý. Sợi dây xích bị kéo căng ra hết cỡ, những tưởng muốn đứt dây để lao về phía Hồ Lý. Sắc mặt Hồ Lý rất khó coi, tuy không thất thố như lúc nãy nhưng rõ ràng gã không dám đi ra khỏi phía sau lưng Kế Duyên.

“Ấy, chó bị xích rồi, bị xích rồi. Đại Hắc, im miệng, im miệng. Đại Hắc nghe lời nào!”

“Gừ… gừ…”

Nghe thấy chủ nhân nói vậy, con chó đen rống lên một tiếng rồi dần bình thường trở lại. Nhưng nó vẫn nhe răng trợn mắt như cũ, trong cổ họng không ngừng gầm gừ. Mà ai cũng hiểu khi con chó ở trạng thái này còn nguy hiểm hơn khi nó sủa.

Từ lúc chủ cửa tiệm chào hỏi khách nhân đến khi con chó đen cất tiếng sủa cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn. Lúc này Kế Duyên mới bước lên một bước, nhìn con chó đen nhưng không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ gật đầu với nó.

Nhắc tới cũng kỳ, bây giờ con chó đen như mới chú ý tới sự tồn tại của Kế Duyên. Sau khi nhìn động tác của hắn, con chó đen lập tức không nhe răng trợn mắt như trước. Nó ngó chừng Kế Duyên một lát rồi lại nằm xuống, không phát ra âm thanh nào nữa.

“Ồ? Tiên sinh, ngài thật lợi hại, còn hiệu quả hơn chủ nhân là ta nữa!”

Kế Duyên nhìn hán tử bên trong cửa tiệm, cười nói.

“Có lẽ con chó đen này thấy Kế mỗ hiền lành đấy. Đúng rồi chủ quán, gà quay và thịt kho bán như thế nào?”

Vừa nói chuyện, Kế Duyên vừa khẽ ngửi. Mùi thơm này đúng là số một. Đêm hôm đó, dạ yến cũng không có món này. Nghĩ lại thì có lẽ do có con chó đen kia. Nhưng giờ mùi thơm như vậy thì Kế Duyên cũng muốn nếm thử.

“À, thịt kho có thịt dê và thịt heo. Toàn bộ có thịt nạc, thịt sườn, thịt bắp, đuôi và nội tạng… Chúng ta có tất cả những gì có thể ăn được từ đầu dê cho tới thân heo. Những phần khác nhau có giá khác nhau. Thịt heo hai mươi văn tiền một cân, thịt dê ba mươi văn tiền một cân. Còn gà quay hai mươi lăm văn tiền một cân. À, nếu dùng Đại Trinh thông bảo thì lấy hai mươi văn tiền.”

Giá tiền này quả thật không rẻ, nhưng cái mũi của Kế Duyên rất tinh. Hắn chỉ cần ngửi mùi là biết thịt kho và gà quay này có mùi vị tuyệt đối không tầm thường.

“Được, làm phiền lão bản cho ta hai cái chân trước thịt heo kho, lấy cả móng và bắp đùi, cùng với mười cân sườn dê, ừm…”

Kế Duyên nói rồi nhìn lướt qua lò nướng bên kia, tiếp tục nói.

“Lấy thêm mười con gà quay. Tính hết toàn bộ xem bao nhiêu tiền.”

Hai huynh đệ của cửa tiệm Lục gia nghe vậy thì sững sờ, ngay cả người đang xử lý gà quay cũng muốn quay đầu nhìn lại. Hai người hai mặt nhìn nhau. Người đứng bên ngoài xác nhận lại một lần nữa.

“Tiên sinh, ngài mua nhiều vậy sao?”

“Đúng vậy, ta chuẩn bị làm tiệc rượu, cần mua nhiều thứ lắm. Chủ quán yên tâm, ta không trả thiếu tiền cho ngươi đâu, còn có tiền thưởng nữa!”

Kế Duyên vừa nói chuyện vừa nhìn Hồ Lý. Gã cũng ngầm hiểu, vội lấy túi trước ngực áo, rồi lấy bạc bên trong ra.

Hai huynh đệ trong cửa tiệm vui vẻ, liên tục gật đầu nói.

“Ấy ấy, để ta lấy liền cho hai vị, lấy liền. Đồ ăn hơi nhiều, hai vị chờ một lát. Lão nhị, nhanh tay lên.”

“Được rồi, mười con gà quay!”

Đây chính là một cuộc làm ăn lớn, chưa tới giữa trưa đã bán được nhiều như vậy. Hôm nay sinh ý quả thực bạo phát.

Lúc hai hán tử Lục gia đang bận rộn chuẩn bị, Hồ Lý cũng đang liên tục nuốt nước miếng. Kế Duyên tươi cười đi đến lại gần con chó đen đang bị xích lại. Nó ngồi nhìn Kế Duyên, le đầu lưỡi thở phì phò, còn không ngừng ngoắt ngoắt cái đuôi.

Một màn này làm cho đại ca Lục gia tấm tắc kêu kỳ lạ.

“Đại Hắc nhà chúng ta ít khi vẫy đuôi với người ngoài, đôi khi tính khí còn dữ tợn. Tiên sinh, ngài thật là lợi hại!”

Kế Duyên quay đầu lại, khẽ gật đầu với hán tử. Rồi hắn lại tiếp tục tập trung sự chú ý lên con chó đen. Hắn chẳng những tới gần, còn đưa tay sờ. Đại Hắc chủ động cúi đầu xuống, để Kế Duyên tùy ý vuốt ve bộ lông. Trên vẻ mặt con chó lộ ra biểu cảm thoải mái.

Một màn này càng khiến cho Hồ Lý và đại ca Lục gia âm thầm líu lưỡi.

Đôi mắt màu xám trắng của Kế Duyên thực ra cũng không dùng Chướng nhãn pháp cao minh, chỉ dùng thủ thuật che mắt. Cho dù là người thường, chỉ cần nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn là có thể nhìn thấy đặc thù của nó. Ở trong mắt Đại Hắc, đôi mắt xám trắng của Kế Duyên lại càng rõ ràng.

“Chó ngoan, chó ngoan, tuổi tác không nhỏ nhỉ.”

Kế Duyên vuốt ve con chó đen. Trong cửa hàng, nghe thấy hắn nói vậy, lão đại tưởng Kế Duyên đang hỏi bọn hắn, còn cười trả lời.

“Tiên sinh nói đúng. Con Đại Hắc này trước kia do gia gia ta nuôi dưỡng. Lúc gia gia qua đời có dặn chúng ta phải chăm sóc nó thật tốt. Từ đó tới giờ cũng đã hơn hai mươi năm rồi!”

“Hơn hai mươi năm. Ở tuổi này những con chó bình thường cũng hiếm thấy!”

Kế Duyên quay đầu nói mới hán tử Lục gia một câu. Y cũng cười cười.

“Ha ha, mặc dù Đại Hắc có tuổi nhưng nó là vua trong đám chó trên đường phố này từ lâu rồi. Mấy con chó khác không phải là đối thủ của nó. Khà khà, nó muốn chọn con chó cái nào cũng được nữa đấy!”

“Hả?”

Kế Duyên quay đầu nhìn con chó. Nó cũng lập tức “Ô...” một tiếng.

Ngay cả Hồ Lý cẩn thận từng chút một cũng lại gần xem con chó đen này. Nhưng gã không dám phản ứng quá khích như lúc trước.

“Kế tiên sinh, con chó này...”

“Uhm, gọi nó là Đại Hắc đúng không?

“Đúng, là Đại Hắc.”

Vị đại ca Lục gia của cửa tiệm vẫn tranh thủ thời gian lên tiếng. Y luôn chú ý đến nhất cử nhất động của hai vị khách này. Nhưng thực ra Kế Duyên không phải đang hỏi y, mà là vui vẻ hỏi con chó đen.

“Ô ô...”

“Ngươi làm cho Kế mỗ nhớ tới một con trâu ngốc…

Thấy ánh mắt con chó lớn hơi nghi hoặc, lại cực kỳ nhân tính hóa, Kế Duyên nhìn thoáng qua Hồ Lý, lại lần nữa thấp giọng cười nói với con chó đen.

“Lúc trước tiểu hồ ly kia, ngươi hẳn là có thể cắn chết nó? Vì sao lại thả nó ra?”

“Ô...”

Con chó lớn thấp giọng ô một cái. Vị đại ca thời thời khắc khắc đều chú ý đến Kế Duyên lại hỏi một câu.

“Tiên sinh, người vừa mới hỏi cái gì đấy, ta không nghe rõ...”

Kế Duyên cũng không quay đầu lại rồi nói một câu.

“Không nói với ngươi.”

“A... Hả?”

Lão đại Lục gia có vẻ buồn bực, nhìn qua bên kia một cái. Không nói với y thì nói với ai? Với chó à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play