Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Thương Khung


***

Kế Duyên không chỉ đơn giản là dùng chân dẫm lên cái đuôi mà giống như đang đạp lên một cái mệnh môn nào đó. Người đàn ông phúc hậu cảm thấy bản thân muốn biến hình thành hồ ly để chạy trốn không được, mà ngay cả muốn đánh rắm để bảo vệ tính mạng cũng không được. Thân thể gã có chút vô lực.

Quan trọng nhất trong tình huống lúc này là gã muốn quay người quỳ xuống cũng khá khó khăn, chỉ có thể nghiêng người không ngừng chắp tay xin tha mạng.

“Không cần phải cuống cuồng lên như vậy, ta không làm gì ngươi đâu, ngồi xuống đi.”

Kế Duyên nói xong, chủ động thả đuôi của đối phương ra. Hắn chọn một cái ghế ở gần đó, kéo ra, rồi ngồi xuống.

Cảm giác đầu tiên của người đàn ông phúc hậu là không bị khống chế nữa rồi, chạy ngay đi, nhưng cuối cùng gã vẫn không nhúc nhích. Không phải do gã có cảnh giới cao, mà đơn thuần chỉ là vì Kim Giáp đang nhìn chằm chằm làm sống lưng phát lạnh, cực kỳ sợ hãi nên không dám động đậy.

“Ài, … Ta đứng đây là được rồi…”

Người đàn ông phúc hậu không dám chạy trốn nhưng cũng chẳng dám ngồi. Gã chỉ đứng đó, ánh mắt lần lượt hết nhìn Kế Duyên lại nhìn Kim Giáp cao lớn.

Đợi đến lúc này, con hạc giấy nhỏ cũng không đứng trên cửa sổ ở ngoài phòng nhìn vào nữa, mà nó chen vào cái lỗ, đập cánh bay tới đậu trên vai Kế Duyên. Nó cực kỳ lớn mật, dám nhìn và đánh giá con hồ ly tinh này ở khoảng cách gần.

Quả thực rất khác so với Hồ Vân, lúc trước đã thấy kém hơn rồi, giờ lại thấy kém hơn rõ rệt. Rõ ràng là có thể biến thành hình người nhưng chẳng bằng một góc của Hồ Vân nữa.

Vào lúc này, sự chú ý người đàn ông phúc hậu cũng vô thức bị con hạc giấy thu hút. Hơn nữa, gã còn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vừa rồi còn nghe được tiếng chó sủa rất dữ tợn khiến gã sợ phát khiếp, nhưng giờ lại không còn chút động tĩnh, ngược lại còn có một con chim giấy bay vào đây.

“Các ngươi chiếm giữ trang viên Vệ thị được bao lâu rồi?”

Kế Duyên bất thình lình hỏi một câu như vậy, người đàn ông phúc hậu cũng vô thức khẽ run, lực chú ý lại quay về trên người Kế Duyên.

“Bẩm tiên sinh, cũng chưa lâu lắm, nhiều nhất chưa quá ba tháng. Hơn nữa, bọn ta cũng không chiếm cứ toàn bộ trang viên, chỉ mượn tạm vài tòa nhà để sử dụng. Vệ thị đã sớm vườn không nhà trống, chúng ta cũng không phải chiếm đoạt gì cả!”

Lúc này, gã đàn ông phúc hậu nói chuyện đã tỉnh táo hơn nhiều, trạng thái đã tốt hơn so với lúc trước muốn chạy trốn.

Kế Duyên gật gật đầu, còn đưa hơn nửa miếng đồ ăn vào miệng. Lưỡi và răng cuốn sạch thịt gà, chỉ phun ra cục xương, lấy tay cầm lấy rồi đặt trên mặt bàn. Hắn lại nhìn lên bàn. Lúc này chén bày bừa bộn, cũng không còn nguyên vẹn, thậm chí có chậu nước cũng bị đám hồ ly đạp lật lúc bỏ chạy. Vì thế, hắn chỉ chọn lấy mấy khối bánh ngọt.

“Ngoại trừ huyễn hóa ra thân hình, ngươi còn có bản lĩnh gì không?”

Kế Duyên nhìn ra được đạo hạnh của đám hồ ly này rất thấp. Dù huyễn hóa được nhân dạng của con người nhưng bộ quần áo nhìn rất vụng về.

“Ấy, bẩm tiên sinh, ngoại trừ có thể biến ảo thành hình người trong đêm, nếu gặp người thường có trạng thái tinh thần không tốt, ta có thể mê hoặc người đó. Ta còn có thể tìm được và nhận ra hơn mười loại thảo dược, có thể móc lên mà không làm rễ tổn thương. Đúng rồi, ta còn bắt được chuột, ngậm gà rừng trong miệng, có thể lên cây, xuống sông…”

Kế Duyên đang cắn bánh ngọt cũng phải sửng sốt một chút, thật sự là bản lĩnh lớn.

Nhưng mấy cái này cũng bình thường, ngoại trừ những thế hệ yêu quái có truyền thừa, rất nhiều yêu quái đều phải tự mày mò tu luyện. Đừng nhìn Hồ Vân lúc trước còn không biết biến hóa thành hình người, nhưng luận đạo thì vẫn tốt hơn hẳn những hồ ly như thế này.

Nghe thấy người đàn ông phúc hậu vẫn còn muốn kể về bản lĩnh của mình, Kế Duyên vội vàng cắt ngang.

“Không tệ, không tệ, xem như cũng có chút bổn sự. Rượu và thức ăn trên bàn này thì sao, không phải tự chạy đến đó chứ?”

Kế Duyên ăn hết ba khối bánh ngọt, ăn sạch một chút vụn bánh trong lòng bàn tay. Hắn lại nhìn về phía bàn ăn, thật sự không thể tìm ra món nào chưa bị đụng tới hoặc chưa bị giẫm lên cả. Chỉ là khi hắn cúi đầu, dưới bàn có một cái chén nằm úp trên mặt đất, phía đáy chén đã bị vỡ nên có thể nhìn thấy điểm tâm ở bên trong.

Kế Duyên lập tức tươi cười rạng rỡ, cúi người cầm lấy cái chén vỡ, lấy đi mấy khối điểm tâm hoặc còn nguyên vẹn hoặc đã vỡ thành bảy tám miếng. Nếu so với đống đồ ăn đã bị đám hồ ly giẫm lên, hoặc bị chúng cắn qua thì món ăn trên mặt đất này không đáng ngại. Hắn vỗ vỗ bụi bặm trên cái bánh ngọt, rồi đưa vào miệng thưởng thức.

“Ầy, cái này, chúng ta không có tiền bạc… Có chút rượu và đồ nhắm, quả thực, quả thực cũng không được chính đáng lắm. Nhưng mà chúng ta nhớ kỹ món nào của người nào, tương lai, tương lai nhất định sẽ đền bù cho họ!”

Kế Duyên “A” một tiếng. Sau khi ăn xong miếng bánh cuối cùng, hắn nghiêng người nhìn về phía gã đàn ông kia.

“Ngươi tên là gì vậy?”

“À, tiểu hồ tự xưng tên là Hồ Lý.”

Nghe thấy cái tên này Kế Duyên lại thấy vui vẻ, tên cũng rất thành thật. Ánh mắt hắn nhìn liếc sang phía bên ngoài cánh cửa.

“Gâu gâu gâu ~~~”

Đầu con hạc giấy bỗng nhiên lại phát ra một tràng tiếng chó sủa dữ dội. Ngay sau đó, ngoài cửa lập tức nổi lên một trận động tĩnh kinh hoảng tán loạn.

Lúc đầu có mấy con hồ ly chạy trốn, có vài con thấy tình hình ổn hơn nên lặng lẽ quay trở về. Vừa mới nằm sấp bên ngoài, chuẩn bị vụng trộm quan sát động tĩnh thì bất thình lình lại bị con hạc giấy nhỏ dọa sợ.

Con hạc giấy đậu trên vai Kế Duyên thấy tiếng sủa của mình hiệu quả thì lập tức trở nên vui vẻ, tốc độ vỗ cánh cũng có phần nhanh hơn. Nó bay lơ lửng ở độ cao ba tấc rồi lại lần nữa đáp xuống vai Kế Duyên.

Hồ Lý ở bên cạnh vừa rồi cũng bị dọa đến run rẩy, đồng thời gã cũng xác định được tiếng chó sủa kia vậy mà do con chim giấy này phát ra.

“Được rồi, đừng hù họa bọn họ nữa.”

Kế Duyên vỗ hai cái lên bả vai của hạc giấy. Hắn sửa sang lại quần áo, bắt chân chéo trên ghế, rồi vui vẻ nhìn Hồ Lý.

“Ngươi vốn tu hành ở nơi nào, có bao nhiêu đồng tộc mở linh trí cùng với ngươi?”

Lúc trước, Hồ Lý cho là mình gặp được một pháp sư trừ tà lợi hại. Còn Kim Giáp là đồ đệ đi theo giúp đỡ các kiểu. Nhưng sau khi nhìn thấy con hạc giấy nhỏ, nhất là nhìn thấy linh tính của hạc giấy, trong lòng gã bỗng nhiên hiểu ra đây không phải là cao nhân bình thường như mình nghĩ.

“Bẩm tiên sinh, chúng ta vốn dĩ tu hành ở Ngọc Lâm Sơn, tụ họp cùng một chỗ thổ nạp nhật nguyệt chi hoa, hấp thu linh khí, dựa vào nhau mà sống. Bây giờ, có hai mươi bảy hồ ly mở ra linh trí, lúc nãy còn ở đây…”

Trong lòng Hồ Lý cũng có ý đùa bỡn. Thực ra tổng cộng có ba mươi hai hồ ly mở linh khiếu. Vừa rồi ở đây chỉ có hai mươi bảy con. Nếu Kế Duyên đã thấy được thì gã dứt khoát nói rằng có hai mươi bảy con luôn.

“Ồ, cũng không ít nhỉ!”

Đối với câu chuyện của Hồ Lý, Kế Duyên cũng không hoàn toàn tin tưởng, chỉ là lời nói dối cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“À à, đúng vậy, hồi đó thỉnh thoảng lại nghe nói ra bên ngoài sẽ thoải mái hơn, có thể lấy được ít đồ vật từ con người, trợ giúp tu hành, lại có nơi ở thích hợp. Cho nên chúng ta đi trước một vài người, sau khi có chỗ đứng thì tất cả mới đi tới đây.. A đúng rồi, người ở Vệ thị không phải do chúng ta làm hại. Tiên sinh đi vào nội thành hỏi thăm một chút sẽ biết, tất cả là do Vệ gia tự gây nghiệt tự gánh hậu quả!”

“Ta biết.”

Kế Duyên bình tĩnh nhìn Hồ Lý rồi thản nhiên nói.

“Kế mỗ có một tạo hóa có thể tặng cho các ngươi, chỉ xem các ngươi có dám nắm lấy không, cũng coi các ngươi có nắm chắc được không nữa.”

‘Tạo hóa?’

Trong lòng Hồ Lý khẽ động, cẩn thận lại gần Kế Duyên một bước, khom người cúi đầu giương mắt nói.

“Tiên sinh có thể nói rõ một chút không ạ, là tạo hóa gì vậy? À, nếu là tham dự đại quân triều đình đi đánh giặc, chúng ta không làm được đâu. Huyết sát khí xông lên là chúng ta bị loạn đao của quân sĩ hung hãn chém liền…”

“Không phải không phải… Không nói chiến sự hai nước giờ kết cục cơ bản đã định, ngay cả khi có biến số thì cũng không đến lượt các ngươi. Kế mỗ chỉ cảm thấy các ngươi là Hồ tộc, thì rất thuận tiện tiếp cận đồng loại, nên ta nghĩ các ngươi có thể giúp ta một chút.”

“Giúp ư?”

Hồ Lý nghi ngờ nhìn Kế Duyên.

“Đúng, giúp đỡ, có lẽ sẽ có chút phiền toái nhỏ, nhưng chỉ cần lanh lợi một chút thì không thành vấn đề lớn. Chỉ cần các ngươi nguyện ý giúp ta, Kế mỗ cũng sẽ đưa cho các ngươi một trận tạo hóa. Và ta sẽ đưa chỗ tốt này cho các ngươi trước.”

“Tiên sinh, không biết phải giúp cái gì vậy ạ? Tuyệt đối không phải do ta không muốn, mà chúng ta sợ đạo hạnh thấp kém, chỉ e là không thể giúp, trong lòng ta thật sự nghĩ vậy đó!”

Hồ Lý cẩn thận hỏi, giọng điệu cũng vừa thận trọng lại có chút hoài nghi.

“À đơn giản mà nói là giúp Kế mỗ tiếp cận vài con hồ yêu. Đương nhiên đạo hạnh các nàng mạnh hơn các ngươi nhiều, ít nhất cũng đã chân chính hóa hình, lại còn được truyền thừa nữa. Xuất phát từ một vài nguyên nhân thì các nàng sợ ta, thấy ta là lại lẩn mất. Các ngươi cũng là gặp vận khí, giúp ta đi tìm thử xem nào.”

Tìm hồ yêu?

“Vậy, vậy, tạo hóa mà tiên sinh nói là gì?”

Kế Duyên cười cười, đứng dậy, làm Hồ Lý sợ tới mức lui về sau hai bước.

“Đừng sợ, trước hết Kế mỗ sẽ để cho ngươi lĩnh hội, lĩnh hội xong sẽ biết.”

Nói xong, Kế Duyên đưa tay điểm một cái vào trán Hồ Lý. Một đạo pháp quang nhẹ nhàng thuận theo ngón tay Kế Duyên chui vào trán đối phương. Một cỗ pháp lực linh động mạnh mẽ trong nháy mắt tràn ngập tử phủ rồi lan ra toàn thân của Hồ Lý.

Ngay sau đó, một loại cảm giác chưa từng có trong thân thể xuất hiện. Trên cốt cách và cơ bắp dường như đều sinh ra biến hóa rấy nhất. Thân thể hơi phát tướng và có vẻ còng xuống, giờ phút nà thay đổi thành cao lớn, trở nên cường tráng hữu lực, anh tuấn tiêu sái. Cái đuôi ở sau mông cũng không ngừng ngắn lại, cuối cùng hóa nhập vào thân thể, biến mất không thấy gì nữa.

Hơn nữa, một cỗ pháp lực tùy tâm mà động, di chuyển trung du bên người. Linh khí được tích góp từng chút một trong thân thể cũng được lôi kéo trở nên vô cùng linh động.

“Ta, biến thành người rồi hả? Ta...”

Hồ Lý cảm nhận được pháp lực trong thân thể, rồi lại sờ lên mặt và lên người. Gã tiếp tục vỗ lên mông mình. Tốc độ tim đập nhanh đến nỗi khó có thể kìm chế được.

Cảm nhận được pháp lực đang vận chuyển bên trong cơ thể, Hồ Lý cảm thấy như pháp lực có thể tùy tâm sở dục.

Nghĩ là làm, Hồ Lý thử nghiệm bằng cách vung lên về phía bàn. Sau một giây, tất cả chén bát, đồ ăn thừa đều lơ lửng trên không trung. Thậm chí, có rượu trong chén theo quán tính rơi vãi cũng chậm chạp bay lên. Khi tâm niệm của gã vừa động, phần rượu này hóa thành một dòng chảy linh động, xoay mấy vòng trên không trung rồi bay vào miệng gã.

Mùi vị của rượu sau khi nuốt xuống đã cho gã biết đây không phải là ảo giác.

“Cảm giác này, là, là cảm giác tu hành thành công…”

“Không chỉ như vậy, ngươi còn có thể phi thiên độn địa, lặn xuống nước ngao du, cảm nhận sự biến đổi của trời đất, coi như là đã bước vào quỹ đạo tu hành. Chỉ là Kế mỗ đang lấy pháp lực của bản thân làm ra những biến hóa này, cũng không phải chân thật.”

Kế Duyên cười nói vài câu, dù sao tầm nhìn của hồ ly này quá thấp.

Hồ Lý trực tiếp quỳ gối, không ngừng lễ bái về phía Kế Duyên.

“Tiên trưởng, tiên trưởng! Kính xin tiên trưởng dạy ta, cầu xin tiên trưởng dạy ta. Tiên trưởng phân phó, ta chắc chắn nghe theo, định muôn lần chết cũng không chối từ!”

Kế Duyên đưa tay nâng gã dậy.

“Nghĩ thông suốt rồi thì Kế mỗ nói sự tình trước. Việc này cũng không phải là chuyện nguy hiểm, nhưng gây chuyện thì sẽ chết đấy.”

“Kính xin tiên trưởng dạy ta, kính xin tiên trưởng dạy ta!”

Hồ Lý lại quỳ xuống và chắp tay, chỉ khẩn cầu kế Duyên dạy gã. Cơ hội này ngàn năm một thuở. Hôm nay gã gặp được Tiên nhân chân chính, có lẽ tới chết cũng chẳng thể nào có cơ hội “Tiên nhân chỉ lộ” lần thứ hai. Về phần nguy hiểm, đối với những tiểu yêu có tiền đồ mê mang mà nói, nguy hiểm gì cũng đáng giá vì hôm nay có được cơ hội này!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play