Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

***

Giống như một lá phù thế mạng, hoặc hoàn chỉnh hơn cả một lá phù, sau khi nam tử trung niên tự sát, huyết vụ dần dần hóa thành huyễn ảnh và biến mất. Và ở đâu đó trên Đông Hải, một nam tử trung niên chật vật đột nhiên xuất hiện trên đụn mây giữa bầu trời.

Giờ phút này, nam tử không còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt lúc trước nữa. Đặc điểm của vật thế mạng là khôi phục lại tình huống trước khi dùng. Cho nên lúc này, lão quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, ngực trúng một kiếm, cộng thêm việc chạy trốn khỏi phạm vi công kích của Kế Duyên khiến trạng thái của gã cực kỳ thê thảm.

"Khục khục khục khục... Ách ôi... Ôi... Phốc..."

Chân đạp lấy đụn mây, gã nhịn không được lại thấy buồn nôn và phun ra một ngụm máu đen. Vết máu liên tục nhỏ xuống giữa hai khe hở của bàn tay đang bụm lấy miệng, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.

"Ách ôi... Ôi ôi ôi..."

Tay phải che miệng, tay trái che ngực, thân thể không ngừng run rẩy, khí tức trong cơ thể cũng cực kỳ hỗn loạn. Thương thế này đối với một người có tu vi cao, đã tu luyện đến mức sắp bước vào cảnh giới Động Huyền thì đúng là khó có thể nói nên lời.

Nhưng trong trạng thái này, gã không quan tâm đến việc chữa thương. Sau khi lo lắng nhìn về phía sau, gã đề thăng tinh thần, thúc đẩy pháp lực, tiếp tục bay về phía trước. Gã rất sợ Kế Duyên sẽ không buông tha cho mình, rất sợ Kế Duyên sẽ đuổi kịp. Kiểu sợ hãi này không nên xuất hiện với người tu hành đã đến cảnh giới bực này. Một cảm giác từ lâu đã không còn nữa nhưng bây giờ lại không thể đè nén xuống được.

Ở đây đã là rạng sáng, mãi đến trưa, nam tử mới tìm thấy một hòn đảo nhỏ để đáp xuống.

Khi đáp xuống đảo, gã không quan tâm đến lá rụng hay mặt đất có gì bẩn hay không. Vì vậy gã ngồi luôn trên mặt đất, hành khí để điều trị thân thể. Những cơn gió quanh đó dần dần bình thường trở lại. Linh khí xung quanh cũng chậm rãi hội tụ về nơi đây.

Nhưng biểu cảm trên mặt nam tử càng ngày càng nghiêm trọng, lông mày nhíu lại, mồ hôi rỉ ra, trong người có kiếm khí toán loạn tại từng khiếu huyệt, khuấy động sự cân bằng của thiên địa trong cơ thể, xé rách từng miệng vết thương. Phiền phức hơn nữa là có một cỗ kiếm ý đã chiếm giữ vị trí trong sâu thẳm tâm thần của gã. Vào lúc này, tâm cảnh của gã rất bất ổn. Lúc trị thương còn có ảo giác giống như Kế Duyên vẻ mặt lạnh nhạt đang chém một kiếm về phía gã.

"Phốc......"

Lại một ngụm máu phun ra, trực tiếp nhuộm đỏ một mảnh thân cây đại thụ trước mặt gã vài thước. Hơi thở của nam tử còn rối loạn hơn vừa rồi. Vết thương trên ngực đã ngừng chảy máu, giờ cũng tung tóe. Tiên quang tràn ngập muốn khép chặt miệng vết thương một lần nữa, nhưng một luồng kiếm khí lại quấy nhiễu trong đó, cho nên lại chảy ra một mảng huyết quang

"Ách ôi ôi... Ách..."

Nam tử hất tay áo lấy ra hai phiến lá hẹp dài, tản ra những luồng ánh sáng màu xanh lục. Gã chịu đựng sự đau đớn trong tâm trí và thân thể, nhẹ nhàng ném những chiếc lá đi.

Sau một khắc, hai phiến lá lần lượt rơi xuống miệng vết thương do kiếm ở trước ngực và sau lưng nam tử, biến mất ngay sau khi được dán vào. Tiếp đó, kiếm khí dường như bị phong tỏa, vết thương hở nhanh chóng khép lại, nhưng máu thịt mới không thể xóa dấu kiếm của vết thương, và luôn có một vết máu ở đó.

Sau hơn một canh giờ, nam tử đã tạm thời ổn định vết thương. Gã chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt quét qua bốn hướng của hòn đảo. Gã không cảm nhận được khí tức của Kế Duyên, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Một tay lấy hơn mười con Tiên trùng trên người ra. Rất nhiều bộ phận trên cơ thể Tiên trùng đã bị thiêu đốt, Tiên quang trên người chúng mờ mịt ảm đạm, nhưng nó vẫn còn sống.

Sau vài hơi thở, mười mấy con Tiên trùng dần dần mơ hồ, hóa thành một đạo ánh sáng trước mặt nam tử trung niên, chậm rãi biến thành một lão giả với đầy những vết bỏng và vết cháy sém.

"Phốc......"

Một cỗ bụi khí phun ra từ miệng lão giả. Cả người lão run rẩy trên mặt đất một lúc mới chậm rãi hít thở.

"Hô...... Hô...... Hô...... Tam Muội chân hỏa thật sự quá đáng sợ, suýt chút nữa là thân vẫn trong biển lửa rồi. Nếu không có Đại sư huynh, huynh......"

Lão giả quay đầu nhìn nam tử trung niên, giọng nói thoáng cái dừng lại.

"Đại sư huynh! Đại sư huynh, huynh bị làm sao vậy? Đại sư huynh!”

Bàn tay của lão giả đầy vết cháy sém run rẩy không ngừng. Lão muốn đến gần nam tử trung niên nhưng không dám chạm vào. Dáng vẻ của đối phương trông còn chật vật hơn cả lão. Khuôn mặt vị Đại sư huynh tái nhợt, tất cả các khiếu huyệt đều hiện ra huyết quang, tóc tai bù xù quần áo tả tơi, trước ngực còn có một mảng lớn màu huyết hồng. Lão giả còn có thể nhìn thấy vết kiếm đáng sợ trên lồng ngực. Ba màu xanh, trắng, lam không ngừng đối kháng dây dưa.

Đại sư huynh nhắm mắt lại, không trả lời cũng không có khí tức. Trái tim lão giả run rẩy. Vì bản thân Đại sư huynh không thể ngưng tụ nổi một chút pháp lực nên lão còn muốn đưa tay kiểm tra hơi thở một chút.

"Ta còn chưa chết......"

Thấy Đại sư huynh nói chuyện, lão giả thở phào một hơi.

Nam tử chậm rãi mở mắt ra lần nữa, nhìn người sư đệ khốn khổ không kém trước mặt. Gã có thể nhìn ra có một cỗ lực lượng thiêu đốt đang bốc lên trong cơ thể của đối phương. Pháp lực của sư đệ đang toàn lực áp chế đoàn hỏa lực này. Gã không khỏi có chút cười thảm, nói.

"Ha ha ha, không ngờ sư huynh đệ chúng ta lại rơi vào cảnh này…”

“Đại sư huynh, huynh….”

Lão giả lúc này vẫn có chút hoài nghi. Trong suy nghĩ của lão, Đại sư huynh chính là nhân vật hàng đầu trong hàng ngũ Chân Tiên, nhưng cuối cùng lại rơi vào tình cảnh khốn khổ như vậy.

Nam tử trung niên khoát tay.

"Không chết được, nhất thời chủ quan, một kiếm của Kế Duyên, cũng không... Còn chưa chết..."

Nam tử trung niên vốn muốn nói rằng đó không phải là vấn đề lớn, nhưng trong tình huống này, cho dù chỉ để an ủi bản thân thì gã cũng không thể nói như vậy được, dù sao nói vậy quá không thuyết phục.

"Hỏa độc trên người ngươi không được vội vàng áp chế. Ngươi cần dùng ý cảnh phong ấn vào một nơi thật sâu trong tâm thần, rồi từ từ dùng phương pháp thủy hành khắc chế nó...... Không ngờ Tam Muội chân hỏa lại có thể thiêu đốt cả tâm thần......"

Lúc này, lão giả cũng ngồi xuống để điều chỉnh khí tứ, vừa hành khí vừa gật đầu.

"Đúng vậy, ta chỉ nghe nói Tam Muội chân hỏa là thần thông hỏa hành độc nhất vô nhị của Kế Duyên, với uy lực quỷ thần khó lường. Nhưng không ngờ ngọn lửa này lại thiêu cả hư lẫn thực, thật sự rất khó chơi. Nếu Đại sư huynh không đến kịp, chỉ e là cho dù ta có từ bỏ chín thành chín những con Tiên trùng của mình thì ta cũng sẽ bị thiêu chết."

Khi nói điều này, giọng nói của lão giả dừng lại, và lão đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng hỏi.

"Đại sư huynh, huynh có biết tung tích của sư đệ không? Lúc đó, ta ngăn chặn Kế Duyên để sư đệ đi trước, nhưng bây giờ không biết nó đã đi đâu?”

Nam tử trung niên lắc đầu.

"Lúc trước ta từng bấm đốt ngón tay tính thử, lành ít dữ nhiều, có lẽ bị Kế Duyên bắt được."

Lời nói của nam tử trung niên cũng xem như an ủi một chút. Trên thực tế, với cuộc chiến trước đó, nếu đánh không lại thì có khi sư đệ đã thân tử đạo tiêu rồi.

"Được rồi, nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta cần phải tránh xa hơn nữa."

"Có thể sư đệ......"

“Chúng ta đang ở trong tình huống như này, ngươi còn muốn quay lại tìm Kế Duyên sao?"

Đại sư huynh hỏi vậy, lão giả không nói nên lời, chỉ có thể thở dài rồi bỏ cuộc.

Sau đó, một màn sương mờ nhạt bốc lên từ hòn đảo. Độn quang mịt mờ của hai người ẩn mình trong đó, rồi cùng nhau bay lên bầu trời và rời đi về phía xa.

Bên kia, Kế Duyên không vội vã trở về biên cảnh Tổ Việt, mà chậm rãi di chuyển trên không băng qua lãnh thổ Tổ Việt.

Trời đã sáng rõ, ánh sáng chiếu đến từ phía sau Kế Duyên, tựa như quanh người hắn toát ra hào quang vạn trượng. Lúc này Kế Duyên đang ở phía dưới, nơi này là chỗ mai phục của quân Tổ Việt. Hắn có thể nhìn thấy nhân hỏa khí cuồn cuộn xuyên qua những đám mây.

Ở đây cách nơi giao chiến ngày hôm qua càng lúc càng xa. Nhân khẩu Tổ Việt quốc những năm qua không tốt. Nếu không, hôm qua khi có rất nhiều mảnh sơn xuyên đại địa bị nam tử trung niên dẫn lên không trung để chặn kiếm, những thứ trên mặt đất gặp nạn không chỉ là động vật và thực vật mà còn là con người nữa rồi.

Đúng lúc này, ống tay áo của Kế Duyên khẽ run lên. Lão giả tóc hoa râm đang hôn mê trên đụn mây trắng, hai mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích di chuyển, như thể không còn chút khí tức nào cả.

"Tỉnh đi."

Kế Duyên nói một câu sắc lệnh trong miệng. Không lâu sau, mí mắt của lão giả bắt đầu run rẩy, sau đó lão chậm rãi mở mắt ra, cảm nhận được một luồng ánh nắng chói mắt, không khỏi đưa tay lên che mặt.

"Ta...... Ta còn chưa chết sao?”

Lão giả cảm thấy cả người vô lực, nhưng lão vẫn chống đỡ cơ thể ngồi dậy. Đối mặt với làn gió nhẹ, được bao quanh bởi trời xanh mây trắng, lão nhận ra điều gì đó. Khi nhìn sang bên cạnh, cơ thể lão mất thăng bằng, suýt nữa rơi khỏi đụn mây. Kế Duyên đưa tay bắt lấy và kéo lão lại.

Lão giả trong lòng còn sợ hãi, biết rằng lúc này lão không cách nào điều động Pháp lực thi triển thần thông thuật pháp. Nếu rơi khỏi đám mây, chắc chắn lão sẽ thịt nát xương tan. Nhìn lên bên cạnh, một nam tử nho nhã mặc trường sam rộng tay đang chắp tay sau lưng, nghênh đón gió điều khiển mây.

"Kế, Kế tiên sinh? Sư huynh, huynh ấy......"

Theo lão giả, sư huynh ở lại kéo dài thời gian cho mình, hai người huynh đệ tình thâm, cho nên sư huynh không có khả năng trực tiếp bỏ chạy. Bây giờ mình đã bị bắt, như vậy sư huynh sợ là lành ít dữ nhiều.

Kế Duyên quay đầu lại, một đôi mắt trắng xám quét về phía lão giả, thấy lão không dám nhúc nhích, sau đó chỉ thờ ơ nói.

"Sư huynh của ngươi bị Tam Muội chân hỏa thiêu đốt, mặc dù vết thương không nhẹ nhưng còn chưa chết được. Lúc trước y nói Trùng Hoàng đã ở trên người Tống thị Hoàng đế rồi. Kế mỗ không rành lắm về phương pháp trùng cổ. Ngươi biết thuật này, Kế mỗ có thể cho ngươi hai lựa chọn. Một là cho ngươi chết thoải mái, hai là thu lại tu vi của ngươi, dùng phần đời còn lại làm phàm nhân."

"Sư huynh ta thì sao?"

Ánh mắt Kế Duyên không chút dao động. Hắn biết lão giả kia đã được cứu, nhưng người trước mặt lại không biết, cho nên tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, nói.

"Lần này sẽ để y đi."

Lão giả vội vàng nói tiếp.

"Tiên sinh có thể loại bỏ hỏa độc cho sư huynh không? Người ta đồn rằng Tam Muội chân hỏa bất diệt, nếu sư huynh bị phế tu vi thì huynh ấy sẽ chết mất!"

Kế Duyên nhẹ nhàng gật đầu.

"Nếu y nguyện ý để ta giải trừ vết thương từ hỏa lực thì đương nhiên có thể. Nhưng vẫn nên quay lại lời nói lúc trước, trước tiên phải giải quyết trùng thuật đã."

"Tiên sinh nói lời giữ lời chứ?"

Giọng nói của lão giả có chút kích động. Kế Duyên quay đầu nhìn về phía trước, khoảng cách bên dưới cách kinh đô Tổ Việt không xa.

"Kế mỗ không thích gạt người."

Kế Duyên là người như thế nào, lão giả vẫn biết một chút. Giờ lão có thể nghe được lời này từ miệng Kế Duyên, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều.

"Để tránh bất hiếu, ta chỉ có thể nói với tiên sinh cách giải quyết, nhưng ta sẽ không tự động thủ".

Kế Duyên gật đầu, không nói gì. Hắn phất tay áo, mây trắng lập tức hóa thành một đám khói, giống như một Long ảnh hư ảo tản ra vùng đất xa xôi.

......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play