Dịch: Minh Nguyện Châu Sa

Biên: Tiểu Duyên

Bạch Ngọc Sách


***

Trong bầu không khí vốn âm u ở quỷ thành, tiếng gầm gừ của chúng quỷ vậy mà lại có thể mang đến cảm giác hùng hồn sôi sục. Tân Vô Nhai trong lòng vừa tự hào vừa mừng rỡ. Chờ tiếng rống trong quân bình ổn lại, Tân Vô Nhai trực tiếp nghiêng người hành lễ với Kế Duyên. Kế Duyên cũng khẽ gật đầu, nhưng không đứng ra nói chuyện.

Sau đó quỷ quân thao luyện một phen, Tân Vô Nhai và Kế Duyên mới rời khỏi giáo trường.

Trạng thái hiện giờ của Vô Nhai Quỷ Thành có thể nói là thoáng vượt qua dự đoán của Kế Duyên. Điều này cũng là chuyện đáng mừng. Cho nên đối với quỷ thành này, lòng tin của hắn cũng cao hơn một chút. Ít nhất, chế độ này ở giai đoạn đầu trong thời gian dài vẫn làm cho người ta yên tâm. Hơn nữa giới tu hành không giống với nhân gian trên Dương thế, người quản lý có thọ số cực dài, tâm tính và khí tướng cũng là một loại biểu hiện tương đối trực quan, chỉ cần ban đầu lựa chọn những người không có vấn đề gì thì xác suất xảy ra vấn đề sẽ không lớn.

Nửa canh giờ sau, trong một gian đại sảnh ở U Minh Quỷ phủ, nơi này là nơi Tân Vô Nhai thường xuyên nghị sự. Phía trên có bàn ghế lớn, mà hai bên ở phía dưới cũng không thiếu bàn ghế, hơn nữa trên bàn đều có dụng cụ văn phòng cần thiết, phía trên cùng thậm chí còn có ống đựng lệnh tiễn.

Lúc này trong phòng, ngoại trừ Kế Duyên và Tân Vô Nhai, những lão quỷ có thân phận tương đối cao trong quỷ thành cũng tới không ít, bao gồm nhưng không giới hạn ở quỷ tướng. Chẳng qua, người ngồi ở vị trí chủ tọa hiển hách cũng không phải Tân Vô Nhai, mà là Kế Duyên. Tân Vô Nhai đứng ở bên cạnh quan sát. Những quỷ vật còn lại cũng không có một ai ngồi xuống, đều đứng gần vị trí chủ tọa.

Kế Duyên bị một đám quỷ vật vây quanh. Một tay hắn đang cầm một con dấu, một tay khác cầm bút lông sói. Hắn múa bút khắc chữ lên con dấu.

Con dấu ban đầu được viết: Vô Nhai Quỷ Thành chi chủ.

Mà giờ phút này theo đầu bút Kế Duyên hạ xuống, từng nét chữ được viết ra, con dấu cũng theo đó mà thay đổi. Chữ còn chưa viết xong, trước mắt chỉ có thể nhìn thấy hai chữ, chính là “U Minh”.

Kế Duyên viết rất chậm. Trong sảnh, một đám quỷ vật đều có thể cảm nhận được đầu bút của Kế tiên sinh hạ xuống phảng phất có lực cản thật lớn, hơn nữa đầu bút còn đan xen bạch quang và hoàng quang.

“Đát đát đát...”

Một loại tiếng vang rất nhỏ sinh ra. Tân Vô Nhai cùng một gã quỷ tướng trong đám người là những người đầu tiên nhìn theo hướng phát ra thanh âm. Bọn họ phát hiện ra một chén trà bên cạnh đang run rẩy.

“Đinh đinh đinh đinh...” “Lắc lắc...”

Chén nhỏ, giá bút, giá binh khí trong sảnh đều lay động. Mặt đất và phòng ốc, thậm chí tâm thần của chúng quỷ đều có cảm giác lắc lư rất nhỏ.

Một loại cảm giác làm cho chúng quỷ dần cảm thấy kinh hãi, cảm giác chấn động này cũng càng ngày càng mạnh.

“Thành chủ, cái này...”

Một quỷ vật lớn tuổi có chút chịu không nổi áp lực đã mở miệng nói. Tân Vô Nhai chỉ nhíu mày lắc đầu, lực chú ý một lần nữa tập trung vào trên người Kế Duyên.

Chúng quỷ cũng không ngốc, đương nhiên hiểu được đây chỉ sợ là biến hóa do Kế tiên sinh tạo ra, hơn nữa hẳn là có liên quan đến con dấu mà Kế tiên sinh đang khắc chữ.

Dù các vật khác chấn động như thế nào thì cái bàn của Kế Duyên vẫn không nhúc nhích. Những đồ vật như chén nhỏ ở trên bàn cũng an tĩnh. Hai tay Kế Duyên càng vững vàng, lúc đặt đầu bút xuống cũng không run chút nào.

Vẻn vẹn chỉ có bốn chữ triện lại mất một khắc đồng hồ mới viết xong. Khi nét bút cuối cùng của Kế Duyên hạ xuống, ánh sáng vàng trắng trên mặt ngoài con dấu chợt lóe rồi biến mất. Mọi cảm giác chấn động trong sảnh đường cũng theo đó biến mất cùng một lúc.

Trong sảnh, cả Tân Vô Nhai và một đám quỷ vật sau khi nhìn chung quanh, tất cả lực chú ý đều tập trung vào con dấu trong tay Kế Duyên. Lúc Kế Duyên đưa mặt chữ ra, mọi người đều có thể thấy rõ bốn chữ trên con dấu, chính là: U Minh chính đường.

Kế Duyên cẩn thận quan sát con dấu trong tay, sau đó cân nhắc một chút phân lượng, rồi mới đưa nó cho Tân Vô Nhai ở bên cạnh.

“Cho ngươi, ngày sau nếu ký công văn, có thể dùng ấn này cho văn thư và lệnh bài.”

Tuy rằng Tân Vô Nhai rất muốn nhịn xuống sự kích động trong lòng, thế nhưng giờ phút này thật sự có chút khó có thể kiềm chế. Sắc mặt của y nghiêm trang, quỷ thể hơi run rẩy, hai tay cẩn thận nhận lấy con dấu.

Con dấu này vừa vào tay, một cỗ cảm giác nặng nề liền từ con dấu truyền lên bàn tay Tân Vô Nhai. Căn bản không giống con dấu nặng mấy cân, mà giống như vừa nhận được một cái cối xay thật lớn. Tuy rằng trọng lượng này đối với Tân Vô Nhai mà nói vẫn không tính là nhiều, nhưng cảm giác tương phản này thật sự mãnh liệt, càng giống như tiếp nhận một loại gánh nặng. Nắm lấy con dấu này cũng giống như tồn tại lực cản nào đó, nhưng chỉ là vài hơi thở sau, có từng đạo khí tức từ chỗ con dấu xuất hiện, đảo qua trên người Tân Vô Nhai. Cảm giác về trọng lượng của con dấu vẫn còn, nhưng nắm trong tay lại vận chuyển tự nhiên.

“Tân Vô Nhai, nhất định không phụ sự phó thác của tiên sinh. Chúng quỷ chúng ta, nhất định không phụ sự phó thác của tiên sinh!”

“Nhất định không phụ sự phó thác của tiên sinh!”

Các quỷ vật còn lại cũng cùng nhau hành lễ, đồng thanh hô theo lời hứa của Tân Vô Nhai. Kế Duyên rũ quần áo vài cái, rồi đứng dậy.

“Bởi vì danh bất chính thì ngôn bất thuận. Ấn này trao cho các ngươi, ngoại trừ có thể trợ giúp U Minh Quỷ phủ sửa đổi tận gốc, coi như là có thể danh chính ngôn thuận rồi.”

Nói đến đây, Kế Duyên nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Được rồi, ta đi đây, các ngươi tự giải quyết cho tốt.”

“Tân Vô Nhai tiễn tiên sinh!”

Tân Vô Nhai cất con dấu, sau đó dẫn Kế Duyên ra ngoài phủ. Kế Duyên đứng ở dưới cửa lầu U Minh Quỷ phủ, nhìn Tân Vô Nhai, thản nhiên nói.

“Để điều khiển con dấu kia cũng cần pháp lực bản thân ngươi, cần phải dùng cẩn thận.”

“Tiên sinh yên tâm, tại hạ nhất định sẽ cực kỳ thận trọng!”

Kế Duyên mỉm cười gật đầu, trong lòng biết Tân Vô Nhai có lẽ còn chưa hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của hắn, nhưng hắn cũng không muốn giống như dạy mấy đứa nhỏ cứ phải nói chi li cụ thể quá. Dù sao y rất nhanh sẽ biết thôi. Vừa nghĩ đến đây, Kế Duyên và Tân Vô Nhai hành lễ lẫn nhau, trực tiếp đạp mây mà đi.

Tân Vô Nhai nhìn mây trắng trên bầu trời đi xa, thật lâu sau mới quay trở về phủ. Lần này trở về, ngay cả bước chân của y cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Khi trở lại trong sảnh, chúng quỷ trong sảnh đều nhìn y. Tân Vô Nhai rốt cuộc giấu không được sự vui sướng, lấy ra con dấu liền vui vẻ cười rộ lên.

“Ha ha ha ha ha ha. Ha ha ha ha ha ha... Có ấn này trong tay, lại có Kế tiên sinh có thể dựa vào, từ nay về sau chúng ta chính là một phần trong U Minh chính thống. Cho dù hiện tại còn không thể nói rõ cái gì, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ không thấp hơn thân phận quỷ thần kia! Mà quỷ tu chúng ta lại càng có rất nhiều lợi ích! Các ngươi đến xem đi!”

Tân Vô Nhai ngồi trở lại vị trí chủ tọa của mình, lấy con dấu ra. Một đám quỷ tướng, quỷ vật nhao nhao xúm lại đây.

“Ấn này mặc dù thuộc U Minh, nhưng thanh khí đường chính quang minh tự lưu chuyển, nhất định có thể trợ giúp quỷ tu tụ Nguyên Thần và Minh Linh Đài. Đây tuyệt đối là một món chí bảo chính đạo phi phàm. Tiên sinh thật sự là Thiên Nhân, chỉ đơn giản đặt bút lại có thể thành bảo vật này!”

Càng nói Tân Vô Nhai càng kích động, tầm mắt đảo qua chúng quỷ, tập trung vào quỷ tướng cao lớn lúc nãy vừa nổi trống vừa đầu lĩnh chúng quỷ hô to ở giáo trường.

“Hình Tằng.”

“Có mạt tướng!”

“Mang lệnh bài của ngươi tới đây.”

Quỷ tướng mở áo giáp, từ bên người lấy ra một khối lệnh bài đen kịt, hai tay đưa lên bàn. Tân Vô Nhai lấy lệnh bài, đảo qua danh hào và tướng lệnh của Hình Tằng. Y đưa tay phất qua, đổi chữ “Tướng” ở trên thành chữ “Soái”, sau đó tay phải cầm con dấu, vận khí pháp lực quỷ đạo của mình ấn lên lệnh bài.

“Hình Tằng nhận lệnh, lệnh cho ngươi là quỷ binh âm soái!”

Dưới con dấu, kim quang nổ bắn ra giống như tia lửa lóng lánh. Sau lớp hào quang, trên lệnh bài đã có nhiều dấu hơn.

Tân Vô Nhai giao lệnh bài lại cho quỷ tướng. Người sau lần thứ hai đưa hai tay nhận lấy. Nhưng lệnh bài vừa vào tay, lòng bàn tay vậy mà toát ra khói xanh nhàn nhạt, đồng thời còn có một loại thống khổ xuyên tâm xuất hiện.

“Xì xì xì xì...”

Hình Tằng cố nén đau đớn, cũng không buông tay, mà giữ lấy lệnh bài. Sau mười mấy hơi thở, cảm giác đau đớn tiêu tán không ít, tuy rằng vẫn còn đau đớn như trước, nhưng trên người ngược lại thoải mái một chút.

“Đa tạ thành chủ. Ôi, thành chủ, có chuyện gì vậy?”

“Thành chủ!” “Thành chủ, ngài làm sao vậy?”

Một đám quỷ vật kinh hãi thất sắc. Bọn họ phát hiện thành chủ vừa mới còn tốt, nhưng từ khi đưa ra soái lệnh, toàn bộ quỷ thể hơi co giật. Y cầm con dấu nằm sấp trên bàn, khí tức có chút hỗn loạn, trên mặt lúc xanh lúc trắng, ngẫu nhiên còn hiện lên quỷ tướng đáng sợ.

“Ách... Ôi... A...”

“Mau dẫn âm linh khí cho Thành chủ!” “Cùng nhau thi pháp!”

Một đám quỷ vật lập tức vây quanh Tân Vô Nhai thành một vòng tròn, không nói hai lời liền thi pháp dẫn động âm khí thuần khiết và thái âm lực.

Triệu chứng của Tân Vô Nhai đến nhanh cũng nhanh. Vẻn vẹn chỉ mười mấy hơi thở, y đã lấy lại sức lực, chỉ là đầu vẫn có chút đau. Thực ra, dù cho không có một đám quỷ vật ở bên cạnh, qua một hồi nữa thì y vẫn có thể bình thường trở lại.

Mặc dù vào thời khắc này, dù biết rõ nhất định do ấn tín có vấn đề, tay Tân Vô Nhai vẫn gắt gao nắm chặt lấy nó chưa từng buông lỏng.

“Phù.... Ta hình như đã hiểu được câu nói sau cùng của tiên sinh rồi...”

Tân Vô Nhai nói một câu không đầu không đuôi, trên mặt lại vẫn tràn đầy tươi cười. Phản ứng kịch liệt như lúc nãy làm cho y càng tin tưởng vào uy năng của con dấu này. Trong lòng y âm thầm quyết định, lần sau muốn ấn phong cái gì, vẫn phải từ từ một chút, ít nhất chức trách “âm soái” này không thể dễ dàng phong được. . ngôn tình hay

Kế Duyên Phi cách Vô Nhai Quỷ Thành không xa, bên kia con dấu có phản ứng thì hắn vẫn có thể cảm nhận được. Ở khoảng cách ngắn như vậy, trong ý cảnh sơn hà, hắn thậm chí có thể nhìn thấy Tân Vô Nhai đại biểu cho quân cờ kia chớp động vài cái, biết đối phương đã không thể chờ đợi được mà thử qua rồi.

......

Một ngày sau Kế Duyên đã đến trên bầu trời Thông Thiên giang của Đại Trinh, sau đó Kế Duyên cũng không do dự, phi độn thẳng xuống nước, đi tới Thủy phủ của Thông Thiên giang.

Trước cửa Thủy Phủ, vài tên Dạ Xoa tuần tra thấy Kế Duyên đến, vội vàng tới gần nghênh đón.

“Bái kiến Kế tiên sinh!”

Kế Duyên nhìn theo phương hướng Thủy Phủ, hỏi một tiếng.

“Long Quân các ngươi còn chưa trở về sao?”

Dạ Xoa ngẩng đầu trả lời.

“Vâng ạ, Long Quân còn chưa trở về. Giang Thần nương nương đang ở trong phủ, Kế tiên sinh cứ vào trong ạ!”

Kế Duyên suy nghĩ một chút, khoát tay áo rồi hơi hành lễ.

“Ta cũng không đi vào. Các ngươi nói một tiếng với Giang Thần nương nương là ta tới đây là được rồi. Kế mỗ cáo từ!”

“Chào Kế tiên sinh!”

Vài tên Dạ Xoa vội vàng khom người đáp lễ. Thấy Kế Duyên ngự thủy rời đi, một Dạ Xoa vội vàng vào Thủy phủ, đi thông tri Giang Thần nương nương.

Ứng Nhược Ly trong thủy phủ đang nằm nghỉ ngơi trên giường, bỗng nhiên cảm giác được sóng nước phụ cận lượn quanh, cũng có thanh âm tới gần.

“Ai đấy?”

Sau màn vải trướng che điện thất, Dạ Xoa đứng lại, vội vàng khom người trả lời.

“Bẩm báo Giang Thần nương nương, Kế tiên sinh đã tới đây.”

Ứng Nhược Ly thoáng cái mở mắt từ trên giường ngồi dậy.

“Kế thúc thúc? Người đâu?”

“Ách, bẩm Giang Thần nương nương, Kế tiên sinh tới tìm Long Quân, thấy Long Quân không có ở đây, bảo thuộc hạ nói cho Giang Thần nương nương một tiếng, rồi rời đi ạ.”

Ứng Nhược Ly nhíu mày cắn môi, trong ánh mắt dường như có suy nghĩ chớp động, vài hơi thở sau lại nằm vật trên giường.

“Biết rồi, ngươi đi đi.”

“Vâng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play