Thực ra lúc nãy Kế Duyên từng nghĩ tới việc dùng Khốn Tiên Thằng trong đầu, nhưng có hai nguyên nhân chủ yếu khiến hắn không ra tay. Thứ nhất là ấn tượng đầu tiên của Kế Duyên về Đồ Dật tuy rằng không tốt lắm, nhưng nhìn Cửu Vĩ Hồ này cũng không giống như có quan hệ trực tiếp với Thiên Khải Minh, càng không cần phải làm bộ như không biết hắn.
Điểm thứ hai là quả thật Kế mỗ hắn đây cũng có không ít thủ đoạn lợi hại, nhưng với tư cách là Cửu Vĩ Hồ Yêu tu hành lâu năm, gã không thể nào không có nội tình của riêng mình. Một sợi lông hồ ly đặc thù còn có thể giúp Đồ Tư Yên trong thời gian ngắn đạt tới trạng thái chín đuôi thì điểm này đã rất rõ ràng rồi.
Lúc trước Đồ Dật và Kế Duyên giao thủ ngắn nhưng vẫn vô cùng khắc chế, dường như không gây ảnh hưởng gì với người thứ ba. Nhưng quan sát đối phương từ thời điểm trước khi ra tay thì đây cũng là một người không xuất chiêu theo lẽ thường. Dưới tình huống có lựa chọn, Kế Duyên sẽ không trực tiếp đánh nhau với gã.
"Tiên sinh, tiên sinh?"
Tuệ Đồng thấy Kế Duyên cứ mãi nhìn đường phố trong mưa ở phương xa thật lâu mà không nói gì, y bèn nhắc nhở vài tiếng. Lúc này Kế Duyên mới quay đầu nhìn về phía y.
"Tuệ Đồng đại sư đêm qua hao tâm tổn sức quá độ, hôm nay lại bị tuyên nhập cung từ sớm, ngươi về nghỉ ngơi trước đi."
“Thiện tai Đại Minh Vương Phật, tiểu tăng xin cáo lui!"
Hòa thượng Tuệ Đồng không hỏi gì nhiều. Sau khi hành Phật lễ thì y tự mình lui ra, đi vào trong dịch trạm nghỉ ngơi. Trong tay Kế Duyên lấy ra một sợi lông hồ ly màu bạc thật dài, dùng quẻ bấm một phen. Hắn cũng không cảm nhận được chút gì liên quan đến Đồ Dật, cũng chứng tỏ bộ lông này quả thật không phải gã ta.
Chỉ là Đồ Dật đột nhiên tới tìm Đồ Vận, rõ ràng cũng đã phát giác được chuyện gì rồi. Gã không muốn để cho Đồ Vận đặt chân vào trong đó, cho nên mới có lần tình cờ gặp gỡ này. Đương nhiên nói là tình cờ gặp gỡ thực ra cũng chưa chắc đã như vậy. Kế Duyên cảm thấy với đạo hạnh cỡ Đồ Dật, chỉ sợ là đã có cảm ứng trước về tình huống Đồ Vận, lần này tới cũng coi như không quá muộn, điều kiện tiên quyết là gã không nói khoác lác về chuyện có thể cứu sống Đồ Vận.
Suy nghĩ đến đây, Kế Duyên cũng đã có một ít suy đoán. Đồ Dật này làm việc cổ quái, hơn nữa lại là Cửu Vĩ Hồ Yêu, đi từ Ngọc Hồ Động Thiên ở Tây Vực Lam Châu xa xôi, vượt qua thiên sơn vạn thủy đến cứu Đồ Vận. Thời gian di chuyển nhất định là không ngắn. Mà gã không thể nào tính toán được tai họa của Đồ Vận quá sớm, ít nhất tuyệt đối không tính được Kế Duyên ra tay với nàng ta. Về điểm này thì Kế Duyên vẫn là có tự tin.
Kế Duyên biết chuyện của Đồ Vận ở chỗ Thi Cửu. Từ khi quyết định xuất thủ đến khi bắt được Đồ Vận cũng chưa có bao nhiêu ngày. Nói cách khác, Đồ Dật ngay từ đầu đã biết chắc chắn xảy ra chuyện lớn. Ít nhất gã ta cho rằng Đồ Vận bị giày vò ở bên trong sẽ cực kỳ nguy hiểm, cho nên đã tự mình đến Vân Châu để đưa hậu bối có lẽ rất quan trọng với mình rời đi.
Nghĩ như vậy, Kế Duyên lại cảm thấy Đồ Dật hình như cũng không phải hoàn toàn không biết gì về chuyện của Thiên Khải Minh. Điều này làm cho Kế Duyên có chút phiền lòng, thậm chí cảm thấy có lẽ bây giờ không phải thời cơ không thích hợp
Đáng tiếc Kế Duyên không lấy được tin tức hữu dụng gì từ Đồ Dật. Chỉ có thể nói là hắn đã có một người miễn cưỡng xem như có chút quen biết ở Ngọc Hồ Động Thiên.
Ước chừng nửa khắc sau, Kế Duyên cũng vào dịch trạm, chẳng qua lần này cũng không phải nghỉ ngơi, mà là tới chào từ biệt đám người Tuệ Đồng. Nếu Kế Duyên muốn rời đi, đám người hòa thượng Tuệ Đồng cũng không tiện giữ lại. Chỉ là sau khi đi hành lễ bái biệt, mọi người vẫn đưa mắt nhìn theo Kế Duyên biến mất ở cửa dịch trạm.
Kế Duyên đạp phong viễn du, tầm mắt đảo qua thành trì và sơn xuyên trên mặt đất, nhìn lướt qua dòng sông và hồ nước. Suy nghĩ bị vây trong tu hành và tự hỏi về những vấn đề như gần như xa. Hắn vượt qua một quãng đường dài, bay về hướng Đại Trinh. Trong thời gian đi qua Tổ Việt quốc, ở trên cao, hắn có thể nhìn thấy một mảnh huyết sắc hỗn loạn ở phương xa. Nơi đó hiện ra hình ảnh giương nanh múa vuốt, lửa cháy bừng bừng. Nhưng đây không phải là có yêu vật tác quái, mà là tai họa binh đao. Vị trí này ở trên địa phận Tổ Việt quốc, nghĩ đến có thể là nội loạn trong nước.
Kế Duyên lắc đầu thở dài, cũng không đáp xuống, mà tiếp tục phi hành về phía trước hồi lâu. Khi thời gian gần đến lúc chạng vạng, dưới sự cố ý của Kế Duyên, trong tầm mắt hiện ra một khoảng không có mây đen dày đặc. Kế Duyên không nhanh không chậm bay vào dưới mây đen, không có sấm chớp cũng không có mưa to liên miên. Ở trong tầm mắt, phía dưới xuất hiện một tòa thành thị đã đèn đuốc sáng trưng phồn hoa dị thường, mà chung quanh thành thị là một mảng lớn rừng rậm và những ngọn núi hoang vu. Ở bên ngoài đã có cực ít các con đường nhỏ, chứ đừng nói gì đến đường lớn. Thành trì này chính là Vô Nhai Quỷ Thành.
Nhìn thấy quỷ thành, Kế Duyên cũng đã chậm rãi đáp xuống. Càng tới gần quỷ thành, trong tai Kế Duyên mơ hồ có thể nghe được trong một mảnh quỷ vực này các loại thanh âm quỷ khóc cùng tiếng quỷ gào, còn có từng đợt âm phong vờn quanh chung quanh thành trì. Cuối cùng, Kế Duyên đã đặt chân lên trên đường phố quỷ thành này.
Dù ở trên đường, tất cả đều là quỷ, nhưng khi Kế Duyên đáp xuống cũng không khiến cho bất kỳ quỷ vật nào chú ý. Nhìn trên đường quỷ quái không ngừng di chuyển, trong thành cũng có các loại sinh kế làm ăn, nghiễm nhiên đây là một tòa thành thị phồn hoa giống như trên dương thế. Kế Duyên cũng không dừng lại quá nhiều, tùy ý đi dạo trong thành. Số lượng quỷ bình thường khó có thể đếm được, đương nhiên cũng có thể nhìn thấy một vài lão quỷ lớn tuổi, trong đó không thiếu kẻ có chút sát khí, nhưng thuộc phạm trù có thể dễ dàng tha thứ.
Đi dạo trong thành một hồi, Kế Duyên liền đi tới phủ thành chủ ở trung tâm thành. Trên cửa có treo một tấm biển thật lớn, bốn chữ lớn "U Minh Quỷ phủ" vẫn giống như lúc trước.
Phía trước cửa có quỷ binh mặc áo giáp chỉnh tề canh gác. Kế Duyên đứng ở bên ngoài nhìn tấm biển mà không ai thèm để ý, cũng không định tiến lên hỏi một câu. Kế Duyên trực tiếp đi về phía cửa. Mãi đến khi hắn tới gần cửa, quỷ binh mới vươn binh khí chắn ở phía trước, tầm mắt đều đặt ở trên người Kế Duyên.
“U Minh Quỷ phủ không được tự tiện xông vào!"
Kế Duyên nhìn về phía quỷ binh đang nói chuyện, nói.
"Làm phiền thông báo với Tân thành chủ, nói Kế Duyên đến thăm."
Quỷ binh nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Kế Duyên. Vừa rồi gã không chú ý, hiện tại cảm giác nam tử trước mắt này hình như cũng không phải là một con quỷ, cũng không biết là người hay là thần.
“Xin hãy đợi một chút, cho phép ta vào trong bẩm báo!"
Quỷ binh lưu lại những lời này, dặn dò đồng bọn canh giữ cùng một câu rồi tự mình đi vào bên trong cánh cửa.
Không lâu sau, Tân Vô Nhai dẫn theo hai gã quỷ tướng và tên quỷ tốt lúc nãy đi vào thông báo kia vội vàng đi từ bên trong ra,. Còn chưa ra tới bên ngoài, Tân Vô Nhai một thân mặc thường phục màu đen đã cùng quỷ tướng chắp tay hành lễ, dừng lại trước mặt Kế Duyên.
“Tân Vô Nhai bái kiến Kế tiên sinh!" “Bái kiến Kế tiên sinh!"
Kế Duyên cũng đơn giản chắp tay đáp lễ.
“Tân thành chủ, chúng ta đi vào rồi nói chuyện nhé?"
Tân Vô Nhai đương nhiên sẽ không có ý kiến. Kể từ lúc Kế Duyên rời đi, y luôn nghĩ đến khi nào mới có thể gặp lại Kế tiên sinh. Hôm nay nghe nói Kế tiên sinh đến, đúng là y vui mừng khôn xiết.
Trong Quỷ phủ thực ra cũng có chút tương tự với đại môn đại hộ trong thành trì dương gian, chẳng qua tất cả cây cối ở trong đó đều đã chứa đầy âm khí, hóa thành những loại cây âm trầm u ám. Lúc này đã là ban đêm, mây đen phía trên quỷ thành cũng nhạt đi không ít, ngẩng đầu mơ hồ có thể nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Kế Duyên, Tân Vô Nhai và hai gã quỷ tướng cùng nhau xuyên qua quỷ phủ một hồi, cuối cùng đi đến bên cạnh một cái bàn ngoài trời trong vườn. Tân Vô Nhai và Kế Duyên lần lượt ngồi xuống, hai gã quỷ tướng thì đứng thẳng hai bên. Những thứ âm sai trong quỷ thành đặt trên bàn cũng không có độ nóng nhưng cũng có hương trà.
"Kế tiên sinh lần này tới Vô Nhai Quỷ Thành là có việc quan trọng muốn phân phó hay sao?"
Tân Vô Nhai hỏi thẳng. Tầm mắt Kế Duyên đang nhìn bầu trời đêm cũng được thu lại. Hắn nhìn Tân Vô Nhai, đồng thời cũng đi thẳng vào vấn đề, gật đầu nói.
"Tổ Việt quốc có thần đạo nằm ở thế yếu, trật tự hỗn loạn, tai họa nổi lên. Ta muốn ngươi cố gắng dùng lực lượng của Vô Nhai quỷ thành, trong phạm vi có thể quản được, đảm trách trách nhiệm của Âm Ti."
Tân Vô Nhai trong lòng chấn động, sau đó chính là vui mừng như điên, ngay cả trên mặt cũng hơi không kiềm chế được. Hai gã quỷ tướng ở một bên cũng hai mặt nhìn nhau, nhưng không nói gì. Chỉ có Tân Vô Nhai cố nén vui sướng, dùng thanh âm trầm ổn hỏi thêm một câu.
"Kế tiên sinh, chúng ta tuy sống ở Vô Nhai quỷ thành, nhưng nói trắng ra chẳng qua cũng chỉ là cô hồn dã quỷ. Nếu làm như thế, có thể có chút vượt quá chức phận..."
"Được rồi, đừng giả bộ nữa, có cao hứng cũng không cần nhẫn nhịn."
Kế Duyên vung tay lên cắt ngang lời nói của Tân Vô Nhai. Người sau sắc mặt xấu hổ trong nháy mắt, nhưng sau đó lập tức tươi cười.
“Ách ha ha, không thể gạt được Kế tiên sinh!"
Kế Duyên cầm lấy một chén trà trên bàn, hơi nghiêng chén đổ nước trà bên trong ra. Nước này vừa chạm đến mặt bàn, lập tức tự mình lưu động bốn phía, hóa thành một mặt nước bằng phẳng. Trên đó mơ hồ hiện ra các loại cảnh vật sinh động, đang không ngừng biến hóa lưu chuyển. Hơn nữa, đó đều là những địa phương Tổ Việt quốc, trong đó thần đạo không tính là nơi suy đồi quá nghiêm trọng mà giống như ngọn đèn dầu giữa núi hoang, có vẻ cực kỳ thưa thớt.
“Khí tượng hay thay đổi vô thường, cũng có yêu tà nhân cơ hội hại người, còn có tà vật không ngừng sinh sôi nảy nở. Trong Quỷ Thành Vô Nhai, ngươi có rất nhiều quỷ vật, cũng có giao tình với rất nhiều yêu tu ngoại đạo chi sĩ. Nếu dùng hết khả năng của ngươi, thu nạp cô hồn dã quỷ, một ít tai họa có thể được tiêu trừ. Ngày khác bất luận là vì nguyên nhân gì, trật tự Nhân đạo ở Tổ Việt tất nhiên sẽ khôi phục lại, vả lại tất nhiên ở trung tâm trật tự Nhân đạo ở Vân Châu, chính là âm dương tuy xa mà không xa cách..."
Kế Duyên nói đến đây thì dừng lại một chút, nhìn về phía Tân Vô Nhai. Thành chủ Vô Nhai Quỷ Thành này rõ ràng đã sớm không có hô hấp, tim không đập, nhưng vẫn biểu hiện ra dáng vẻ của một người thường hô hấp khẩn trương, tim đập rộn lên. Dừng một hồi, Kế Duyên mới tiếp tục nói.
"Kế mỗ cho rằng, con đường của Âm ti quỷ thần bình thường, cái gọi là địa chích chuyên trách một nơi, có khuyết điểm rất lớn!"
Tân Vô Nhai thiếu chút nữa từ thân thể quỷ sinh ra một trái tim, sau đó lại nhảy ra từ trong cổ họng, nhưng kiệt lực bảo trì tư thế ngồi nghiêm túc. Thấy Kế Duyên không nói tiếp, Tân Vô Nhai nhanh chóng lên tiếng.
"Tân mỗ tuy là thân quỷ tu, cũng cảm thấy lời nói của tiên sinh rất đúng. Trong lòng cũng hiểu được đại nghĩa. Nếu tiên sinh có mệnh, tại hạ tự nhiên tuân theo."
Tay phải của Kế Duyên đặt ở trên bàn, ngón tay không ngừng gõ lên mặt bàn. Hắn trầm tư một lát rồi nhìn về phía Tân Vô Nhai, sau đó mới tiếp tục nói.
"Cánh cửa này vừa mở ra, coi như là một loại khảo nghiệm đối với ngươi. Phương pháp cai trị rất quan trọng. Nếu quỷ vật không nhận thức rõ, làm ra sai lầm lớn, thì trách nhiệm..."
Kế Duyên kéo dài thanh âm, Tân Vô Nhai lập tức tiếp lời, thề son sắt nói.
"Vậy tất nhiên là trách nhiệm của Tân mỗ. Tiên sinh yên tâm. Mưu cầu càng lớn, trách nhiệm càng nhiều. Tân Vô Nhai ta hiểu được đạo lý này!"
Hiện tại, nội tâm Tân Vô Nhai rất kích động. Chuyện Kế tiên sinh nói đến chính là ước mơ tha thiết của y. Mà giống như đế vương nhân gian có uy nghi, thành chủ của chúng quỷ sẽ có khí tướng đặc thù, đối với tu hành quỷ đạo cực kỳ có lợi. Về điểm này, y đã sớm chứng thực qua. Hơn nữa nghe Kế tiên sinh nói, y mơ hồ có thể cảm nhận được chỉ e rằng không chỉ nói ra đơn giản như vậy.
......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT