Thấy lão Ngưu hỏi lại cẩn thận như vậy, Kế Duyên không cười nữa, mà khẽ gật đầu với gã. Lúc này, biểu cảm trên gương mặt lão Ngưu lập tức trở nên cứng ngắc. Thỏi vàng trong tay bây giờ giống như sắt nóng bỏng tay, không, dù là sắt nóng thì lão Ngưu vẫn chịu được, còn thỏi vàng này vậy mà có chút nắm không được rồi.
Ngưu Phách Thiên hít sâu một hơi, đầu tiên là nói với hai vợ chồng.
"Ta có chút chuyện riêng cần bàn với tiên sinh và lão Lục. Các ngươi đi nghỉ ngơi trước. À đúng rồi, làm phiền các ngươi giết mấy con gà, lấy chút trái cây tươi, làm một bữa trưa thịnh soạn để tiếp đãi tiên sinh và lão Lục nhé."
"Yên tâm đi Ngưu đại hiệp, cứ để chúng ta lo liệu."
"Ừm, hiếm khi nhà có khách tới chơi!"
Tuy nữ tử có thai, nhưng hiện giờ vẫn có thể hoạt động thoải mái. Hai vợ chồng cũng không quấy rầy, sau khi ứng tiếng đảm bảo thì cùng nhau rời đi làm việc.
Chờ hai vợ chồng đi khỏi, sắc mặt Ngưu Phách Thiên lập tức suy sụp, vẻ mặt buồn bã nói với Kế Duyên.
"Tiên sinh, ngài cũng có lúc cần người khác giúp đỡ sao?"
Kế Duyên bưng chén trà lên uống một ngụm, sau đó lại tươi cười với lão Ngưu lần nữa.
"Mặc dù Kế mỗ ta đây có chút bản lĩnh nhưng cũng không phải toàn năng, đương nhiên cũng có lúc cần hỗ trợ."
"Nhưng lão Ngưu ta có tài đức gì có thể giúp tiên sinh được đây?"
Đừng thấy lão Ngưu bình thường biểu hiện có phần chất phác, nhưng gã chân chính là người thông minh cỡ nào chứ. Cho dù Kế Duyên còn chưa nói gì, gã đã theo bản năng ý thức được chuyện lần này không đơn giản.
Lúc nói lời này, Ngưu Phách Thiên len lén quan sát Lục Sơn Quân, muốn từ trên người y nhìn ra cái gì đó. Kết quả là con hổ kia chỉ dựa một tay vào bàn đá, mặt không chút thay đổi nhìn lão Ngưu bên này, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc tới. Cái này là quá không có tình cảm rồi, khiến cho lão Ngưu lúc này quyết định trong lòng, gã sẽ xóa bỏ trăm lượng hoàng kim thiếu nợ Lục Sơn Quân.
Kế Duyên nghe lão Ngưu nói vậy thì thu liễm nụ cười, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt. Hắn yên lặng nhìn chằm chằm lão Ngưu thật lâu. Thấy vậy, cả người lão Ngưu không được tự nhiên, cảm giác như đôi mắt xám trắng của Kế tiên sinh đang nhìn xuyên thấu tâm linh, nhìn thấu bất kỳ tâm tư nhỏ nào của mình.
"Kế tiên sinh, lão Ngưu ta cũng không phải là cô nương xinh đẹp tuyệt đỉnh gì, ngài nhìn chằm chằm ta như vậy, làm ta thấy cực kỳ khiếp sợ..."
Lão Ngưu do dự nói thêm một câu. Kế Duyên khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa, đưa tay muốn lấy thỏi vàng trong tay lão Ngưu đi.
Vào khoảnh khắc bàn tay Kế Duyên đưa tới, lão Ngưu tự nhiên đã hiểu được ý tứ của Kế Duyên. Nhưng lúc này gã lại không có cảm giác thoải mái, ngược lại còn có loại cảm giác hoảng hốt. Một thỏi vàng này tuy nóng bỏng tay, nhưng một thỏi vàng này cũng có một tầng ý nghĩa đặc thù khác.
Không đến một hơi thở thời gian từ khi đưa tay ra, nội tâm lão Ngưu hiện lên vô số ý niệm trong đầu. Gã tự hỏi qua vô số loại khả năng, không khống chế được lực đạo bóp hoàng kim trong tay đến hơi biến hình. Trong nháy mắt mà bàn tay của Kế Duyên sắp đụng phải thỏi vàng, lão Ngưu khẽ dời bàn tay đang nắm lấy hoàng kim sang bên cạnh.
"Phù...Phù...Phù..."
Chỉ một động tác nho nhỏ như vậy nhưng dường như đã tiêu hao phần lớn thể lực của lão Ngưu, thậm chí gã còn thở hồng hộc, ngay cả trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Lục Sơn Quân ở bên cạnh cầm chén trà, nheo mắt nhìn lão Ngưu.
"Thế nào? Muốn lấy thỏi vàng này à?"
Kế Duyên rút tay về, ngồi thẳng người nhìn Ngưu Phách Thiên. Lão Ngưu cũng bình ổn khí tức của mình. Nếu đã nắm chặt hoàng kim này, gã cũng sẽ không giả ngu nữa, lúc này còn lộ ra nụ cười thật thà tiêu chuẩn.
"Ách ha ha ha ha. Kế tiên sinh, nói cho lão Ngưu ta mượn vàng, sao lại thu hồi chứ. Nếu không thì như vậy đi, ngài cho ta mượn thêm mười lượng hoàng kim đi. Ừm, nếu ngài có linh vật dưỡng thần dưỡng thân giúp người khôi phục gì gì đó, ngài cũng có thể cho lão Ngưu một chút, không cần quá thần dị, dù sao chỉ cần ngài lấy ra thì chắc chắn là được rồi."
"Có."
Lão Ngưu là người thông minh. Khi Kế Duyên nói như vậy, cả hắn và lão Ngưu đều hiểu được ý nghĩa trong đó. Chỉ là khi Kế Duyên đang định lấy ra phần Long Tiên Hương còn lại đưa cho lão Ngưu một chút, động tác của hắn bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu hỏi lão Ngưu một câu.
"Là ngươi dùng?"
"Đương nhiên không phải rồi. Lão Ngưu ta da dày thịt béo, thân thể cường tráng, cần gì phải dùng tới. Lúc trước ta với lão Lục đánh một trận còn không sao cả. Hắc hắc, ta muốn cho cô nương người ta dùng!"
Kế Duyên:...
Cũng được đấy, không hổ là lão Ngưu. Cho dù Kế Duyên đã nghĩ đến điểm này, nhưng vẫn không nghĩ tới lão Ngưu cứ nói ra như vậy.
Kế Duyên có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng không vì vậy mà xem thường lão Ngưu. Hắn đưa tay vào trong tay áo, sau đó lấy ra một nắm táo. Đây chính là số táo hắn lấy được trước khi rời khỏi Cư An Tiểu Các. Bởi vì táo quá lớn, một nắm tổng cộng chỉ có năm quả, nhưng Kế Duyên vẫn chưa dừng tay. Hắn đặt năm quả táo lên bàn, sau đó lại lấy thêm hai nắm. Cuối cùng tổng cộng có mười lăm quả táo đặt ở trên bàn đá.
Mũi lão Ngưu ngửi ngửi, biết ngay quả táo này tuyệt đối là thứ tốt, không đơn giản là trái cây ẩn chứa linh khí bình thường.
"Cho ngươi mười lăm trái. Nếu muốn cho cô nương người ta ăn, một trái là đủ. Nếu ăn hết mười lăm trái thì cũng ăn đến hỏng thân thể đấy."
"Hí... Tiên sinh, ngài thật sự quá hào phóng! Táo này cũng không đơn giản, có nó cũng không dễ đúng không?"
Lão Ngưu vừa nói vừa cầm một quả táo đưa lên trước mũi khẽ ngửi, nhịn không được gặm một miếng, ngay lập tức có một cỗ hương trái cây hỗn hợp thanh ngọt nở rộ trong miệng. Hương vị thơm ngon này cũng không cần phải nói, trong đó còn có linh khí và linh vận đặc thù hiện ra, trong nháy mắt tản vào trong khắp xương cốt trong cơ thể.
Trước kia Lục Sơn Quân đã biết cây táo của Cư An Tiểu Các không đơn giản, mà lúc nói chuyện phiếm với Kế Duyên trên đường xuống núi, y càng hiểu được cây táo lớn có xu hướng phát triển linh căn. Nghe mấy lời này của lão Ngưu, Lục Sơn Quân ở bên cạnh cũng cười lạnh một tiếng.
"Hừ hừ, táo này đương nhiên không đơn giản. Thiên địa linh căn kết thành quả, tuy trái này không nằm ngay con số 99 chứa đầy tinh hoa kia, nhưng tốt xấu gì cũng cùng gốc rễ thai nghén, có thể đơn giản lấy được hay sao? Nếu không phải gặp được tiên sinh, đời này ngươi cũng không ăn được một miếng đâu."
Lão Ngưu trong lòng hơi cả kinh. Cho dù gã đoán lai lịch táo này rất cao, nhưng vẫn không nghĩ tới lại cao như vậy. Gã vừa ôm mấy trái táo còn lại trong cánh tay, vừa lấy ra một trái trong đó đặt ở trước mặt Lục Sơn Quân.
"Ài lão Lục à, ngươi thực ra cũng không tệ, chỉ là đôi khi hơi khắc nghiệt. À, thiên địa linh căn kết trái, với yêu quái hoang dã như ngươi, nếu không phải lão Ngưu ta cho ngươi, ngươi cũng không ăn được một miếng đâu. Cái này còn hơn vạn lượng hoàng kim, về sau cho mượn tiền cũng sảng khoái hơn một chút!"
"Rắc rắc..."
Cho dù Lục Sơn Quân kiềm chế tốt đến đâu, lúc này cũng đã xiết nắm đấm răng rắc. Nếu không có Kế Duyên ngồi bên cạnh, y hận không thể đánh nhau với lão Ngưu một trận.
Nhìn thấy đoạn đối thoại và phản ứng của Lục Sơn Quân và lão Ngưu, tâm tình Kế Duyên không hiểu sao lại tốt lên. Người có thể kích thích Lục Sơn Quân thành như vậy có lẽ cũng không ít, nhưng có thể dễ dàng làm được điều này, phỏng chừng cũng chỉ có lão Ngưu mà thôi.
Thấy Lục Sơn Quân tựa hồ có chút tức giận, lão Ngưu cũng thấy vui vẻ hơn, trực tiếp thu hết táo vào, sau đó đứng dậy khom người hành lễ Kế Duyên.
"Đa tạ Kế tiên sinh đã ban trái cây. À đúng rồi, còn có mười lượng hoàng kim khác, tiên sinh..."
Kế Duyên khẽ giật mày, bình tĩnh lấy ra một thỏi vàng nữa đặt trên bàn đá. Lão Ngưu cười toe toét cất hoàng kim đi, sau đó làm đầy đủ quy trình từ lấy tay bóp rồi dùng yêu lực dò xét. Thấy Kế Duyên và Lục Sơn Quân đều đang nhìn mình, gã vội vàng giải thích một câu.
"Ách ha ha ha, vậy, Kế tiên sinh, lão Ngưu ta xác định là chỉ tin vào bản thân mình. Ngài cũng biết biến hóa chi đạo và chướng nhãn huyễn thuật chi đạo thiên biến vạn hóa là khó chơi nhất, lão Ngưu ta đã nếm thiệt thòi một lần, cho nên đây là thói quen..."
Lão Ngưu nói đến đây, Kế Duyên bỗng nhiên nhớ tới một chuyện
"Ngươi đang nói về chuyện yêu thân pháp thể của bản thân đã từng bị một hồ yêu lừa gạt mà phá vỡ lúc trước, đúng không?"
"Đúng rồi đúng rồi, tiên sinh nhớ đúng rồi đấy, chính là lần đó. Lão Ngưu gặp huyễn pháp, nhìn thấu chậm một chút, cho nên mấy năm nay tu hành, lão Ngưu ta vẫn phải bù lại phần thiếu hụt đó."
Kế Duyên nhíu mày. Lúc trước hồ yêu kia biết về hắn, rất có khả năng có chút quan hệ với Đồ Tư Yên. Vậy hồ yêu này chẳng phải cũng quen biết lão Ngưu sao?
"Nếu hồ yêu kia gặp lại ngươi thì nhất định sẽ nhận ra ngươi đúng không?"
Ngưu Phách Thiên hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại.
"Tiên sinh, chuyện của ngài có liên quan đến hồ ly thối kia ư?"
"Ừm, có khả năng sẽ gặp phải. Cũng rất có thể không chỉ có một con hồ ly."
Kế Duyên rất thẳng thắn thừa nhận, dù sao mấy chuyện này tuyệt đối không giấu diếm được. Nghe xong, Ngưu Phách Thiên nhíu mày suy nghĩ thật lâu, sau đó lấy lại bình tĩnh nhìn về phía Kế Duyên.
"Kế tiên sinh, thực ra hồ ly kia chưa hẳn sẽ nhận ra ta. Lúc trước, nàng ta dùng hóa thân mà không phải chân thân. Hơn nữa, bởi vì nàng ta dùng tà pháp quỷ dị khống chế yêu cốt của ta nên đã mất hơn phân nửa yêu lực, làm cho ta không dùng được pháp thể yêu thân. Cho nên nàng ta thực ra cũng chưa từng thấy qua pháp thể yêu thân của ta. Chưa nói tới việc linh giác hóa thân cũng có hạn, lúc ấy hóa thân kia còn bị đánh nát, không đủ chút thời gian cho nàng ta rút lui thần niệm, tất nhiên cũng đả thương nàng, hơn nữa....
Trừ phi đi mấy nơi như thanh lâu chính quy chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết, còn đi mấy nơi mà có người se mối đưa duyên thì lão Ngưu ta đều biến hóa đẹp trai một chút. Lần đó cũng giống như vậy, cho nên xú bà nương kia cũng không nhận ra ta."
Lão Ngưu nói như vậy, Kế Duyên khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Xác định là như thế?"
Lão Ngưu trong lòng suy nghĩ, sau đó nghiêm túc gật đầu nói.
"Ta cũng không đảm bảo tuyệt đối là như thế, nhưng tám chín phần mười rồi. Với trí tuệ của lão Ngưu ta, ngay cả có chút biến số cũng có thể ứng đối."
Lão Ngưu vốn tưởng rằng mình nói ra lời này thì tên Lục Sơn Quân sẽ cười nhạo gã một câu, không nghĩ tới con hổ này chẳng hề phản bác một câu. Gã không khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía đối phương, sau đó phát hiện một quả táo trên mặt bàn đã không thấy đâu nữa.
"Ài, ta nói nè lão Lục. Nhìn dáng vẻ cứ tưởng ngươi không muốn mà, không ngờ lại trực tiếp lấy luôn, chẳng biết dè dặt gì cả!"
"Ngươi! Muốn chết! "
"Khụ khụ..."
Kế Duyên nhịn không được ho khan một tiếng, hắn cảm thấy cảnh đánh nhau còn không xa lắm.