Dịch: Niệm Di

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa


***

Giọng của Tôn Phúc đầy vẻ kinh ngạc rõ rệt. Nếu không phải tấm biển gỗ này lúc nào cũng được treo ở đấy, y sẽ không thể đột nhiên nghĩ đến Kế Duyên. Rốt cuộc, người đã từng là kỳ nhân của huyện Ninh An này sớm đã mơ hồ trong trí nhớ.

Nghe thấy Tôn Phúc vẫn có thể nhớ rõ và gọi ra tên mình, Kế Duyên mỉm cười với y, chờ nuốt xong sợi mì trong miệng rồi nói:

“Đúng rồi, chính là Kế mỗ. Thế mà Tôn huynh đài vẫn còn nhớ rõ ta à?”

Tôn Phúc lấy giẻ lau trên xe rồi lau lại tay và quần áo của mình. Y bước nhanh ra từ phía sau xe mì, vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng nhìn Kế Duyên:

“Kế tiên sinh, thật sự là ngài đây ư? Ta, ta sẽ nấu thêm cho ngài một ít lòng dê và đồ nước nhé?”

Nhìn kỹ Kế Duyên một chút, sau đó Tôn Phúc định quay trở lại xe mình thì Kế Duyên vội vàng ngăn y lại.

“Không, không cần, nhiêu đây là đủ rồi, thế này đã đủ rồi. Nếu ngươi có bận rộn gì thì cứ đi làm trước đi; còn nếu rãnh rỗi thì cứ ngồi cạnh ta tâm sự một chút.”

Kế Duyên dùng đũa chỉ vào chỗ trống bên cạnh bàn.

Cũng sẽ có những khách quen khác của Tôn Phúc bỗng dưng tò mò, thế nên mở lời hỏi thăm:

“Tôn thúc, vị đại tiên sinh này là ai vậy?”

Tôn Phúc nhìn người thanh niên đang nói chuyện, sau khi lưu luyến nhớ lại một hồi mới trả lời:

“Đây là Kế tiên sinh. Tôn bá gia của ngươi cũng thường nhắc đến vị này nhiều lần khi ngươi đến nhà chúng ta trước kia đấy!”

“À? Con cũng không nhớ rõ lắm...”

“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Ngoại trừ ăn chơi, ngươi còn nhớ được chuyện gì nữa?”

Nói vài câu với thanh niên kia xong, Tôn Phúc cầm giẻ lau ngồi xuống cạnh Kế Duyên với động tác hơi giữ kẽ.

Kế Duyên nhìn y trong khi vẫn đang chậm rãi ăn mì. Hắn gắp một ít lòng từ bát riêng thả vào bát mì, trộn lẫn thịt hầm và mì với nhau rồi cùng gắp một lượt cho vào miệng, ăn say sưa ngon lành.

“Tiên sinh, sao ngài đi một mạch là đi luôn, nhiều năm như vậy mà cũng chưa từng quay về thăm nhà thế?

Kế Duyên chắp tay áy náy khi đang cầm đũa.

“Do bận rộn rất nhiều việc đấy. Vả lại, con người sống trên đời này, vướng vào nhiều việc đến nỗi thân bất do kỷ. Đa tạ mọi người đã nhớ đến ta.”

“Ôi chao, đúng là đi ra đời, không phải lúc nào muốn về quê cũng có thể về quê được. Phụ thân của ta luôn nhắc về ngài khi ông ấy còn sống, thậm chí đôi khi còn hỏi ta là đã bao lâu rồi mà Kế tiên sinh không đến quầy hàng để ăn mì. Ta nói rất nhiều lần rằng, Kế tiên sinh chưa từng đến; nhưng thỉnh thoảng, ta cũng ngẫu nhiên nói dối ông ấy một lần, bảo ngài vừa ghé sang nếm qua. À mà, tiên sinh sẽ không trách ta chứ?”

Kế Duyên gật đầu với y:

“Làm sao lại trách được, ngươi nói thế cũng vì lòng hiếu thảo mà thôi. Đó là đại thiện. Ngược lại, Kế mỗ thật sự rất cảm động khi Tôn lão đầu vẫn luôn nhớ kỹ đến ta!”

Tôn Phúc mỉm cười.

“Đúng thế, phụ thân của ta luôn nói với gia đình rằng, ngài không phải là người bình thường, phải luôn đối đã thật nhiệt tình với ngài.”

“Ha ha, Tôn lão đầu này… Thế, khi ông ấy qua đời, có còn tâm nguyện gì không?”

Kế Duyên cười, sau đó bèn hỏi như thế.

“À, nguyện vọng của phụ thân là muốn cho con trai của ta và đại ca có thể học hành văn chương, vũ văn lộng nguyệt, đỗ đạt công danh rồi bước vào quan trường, đạt được chức vị cao. Nhưng dạng bách tính nhỏ nhoi như chúng ta đâu có phải loại người đó, đúng không? Trái lại nha, hai đứa nhóc kia cũng học hành đầy đủ, nhưng sau này cũng khó mà tiếp tục học cao lên được. Nên làm nghề gì thì sẽ làm nghề đó thôi, vậy cũng tốt mà. Hiện tại, ta cũng có cháu gái để bồng để bế rồi.”

Nghe xong, Kế Duyên mỉm cười hiểu ý; hắn vẫn tiếp tục ăn mì mà không nói gì, ăn xong lỗ diện thì gắp một miếng lòng.

“Kế tiên sinh, mọi người nói rằng có thể ngài sẽ không quay lại nữa… Giờ được trông thấy ngài, thật là vui nha!”

Nghe qua giọng điệu của Tôn Phúc, Kế Duyên đoán chừng là có người bảo hắn có khả năng đã chết nơi đất khách quê người rồi. Cơ mà, nghĩ thế cũng là bình thường, chẳng có gì kỳ quái cả.

“Ghé sang đây ăn mì lỗ diện và đồ lòng, vậy cũng rất vui đấy.”

Nói xong, Kế Duyên bèn gắp miếng lòng cuối cùng cho vào miệng, nhai ngấu nghiến một lúc rồi mới nuốt xuống. Sau đó, hắn quay lại nhìn Tôn Phúc, dù nhận ra y có tinh thần rất sung mãn và không tỏ vẻ buồn rầu gì, nhưng vẫn mở lời hỏi một câu:

“Ở nhà có khó khăn gì không? Ngươi có thể kể đôi điều với Kế mỗ.”

Tôn Phúc xua tay lần nữa.

“Không không không, Kế tiên sinh! Dù ngài thấy ta vẫn ở đây kham khổ bán mì như thế, nhưng chỉ là do ta không muốn tay nghề của lão Tôn nhà ta thất truyền. Kỳ thật, hoàn cảnh nhà ta cũng tạm được, chẳng thiếu thốn chi cả!”

Rốt cuộc vẫn là người ngoài, thế nên Tôn Phúc không tiết lột chuyện thỏi vàng Cẩu Đầu Kim ra nhưng cũng xác định là gia đình mình đủ no ấm.

Kế Duyên thoạt nhìn đã hiểu. Người ta hay nói rằng, nhà nghèo dẫn đến trăm sự khổ. Câu nói này cũng đúng ở một mặt nào đó. Suy cho cùng, tiền không thể giải quyết tất cả mọi vấn đề, nhưng nó có thể giải quyết hầu hết mọi vấn đề. Và dĩ nhiên, ở huyện Ninh An này cũng vậy.

“Được rồi, biết hài lòng mới có thể hưởng phúc.”

Kế Duyên đặt đũa trên bàn, giũ xuống ống tay áo đã gấp lại vì sợ dính nước lèo lên trên. Hắn cứ thế mà ngồi đó nói chuyện phiếm cùng Tôn Phúc, đồng thời còn vẫy tay với bé gái kia nhưng con bé quá mắc cỡ nên trốn mãi đằng sau xe mì.

“Con bé này, ngài đừng tưởng nó nhút nhát nha, thật ra tính khí rất giống con trai đấy. Ta cũng định cho nó đi trường học đây này!”

“Ồ? Hiện giờ bé gái có thể đến trường đi học rồi à?”

Kế Duyên hơi ngạc nhiên. Bất quá, phải biết rằng trước đây tuy luật pháp Đại Trinh không có quy định rõ ràng về chuyện bé gái không được đi học, nhưng đây gần như là luật bất thành văn. Địa vị xã hội của nữ nhân vẫn thấp hơn, ít nhất là hầu như không có phụ nữ trong bất cứ ngôi trường nào.

Ngay cả những tiểu thư khuê các của một số gia đình giàu có, đó cũng là do nhà ấy mời phu tử đến dạy chữ riêng tại nhà.

“Khặc khắc, cách đây vài năm thì không được, nhưng huyện Ninh An của chúng ta là nơi nào chứ? Đây là nơi địa linh nhân kiệt, quê cha đất tổ của đại quan đương triều Doãn Văn Khúc. Một trong những sắc lệnh mà ông ban bố thi hành ở những năm gần đây chính là: nữ nhân cũng có thể đọc sách.” . Đam Mỹ Hay

“Ồ, chắc chắn là bị phản đối khá nhiều nhỉ?”

Tôn Phúc dọn dẹp bát đũa trước mặt Kế Duyên.

“Thế thì không rõ lắm, nhưng lời nói của Doãn Văn Khúc vẫn rất nặng ký ở huyện Ninh An chúng ta. Ít ra, sẽ chẳng ai dám phản đối ta nếu ta báo ra thân phận của ông ấy.”

Kế Duyên cười nhẹ, dựng ngón tay cái lên.

“Chính xác, tại hạ đã hiểu.”

Nói xong, hắn cũng phủi nhẹ ống quần rồi đứng lên, lấy vài đồng tiền từ trong tay áo ra.

“Giá cả không thay đổi chứ?”

“Úi trời, Kế tiên sinh này! Ngài đi nhiều năm như vậy, giờ mới quay về. Kể như ta đãi ngài bữa ăn này nhé? Làm sao ta có thể lấy tiền của ngài được? Cất vào đi! Cất vào đi!”

Thái độ của Tôn Phúc rất kiên quyết, chẳng phải là phép xã giao giả tạo.

Thấy vậy, Kế Duyên cũng cất tiền vào, gật đầu nói:

“Được rồi, Kế mỗ cảm ơn ngươi vậy. Giờ ta về nhà trước đã. Nếu có việc, cứ đến Cư An Tiểu Các tìm ta. Hãy nhớ, dù là bất cứ chuyện gì đều được.”

Nói xong, Kế Duyên rời khỏi chỗ ngồi rồi sải bước đi về ngõ vào của phường Thiên Ngưu, tiến đến hướng Cư An Tiểu Các.

Khi người đã đi, mấy thực khách cố tình còn ngồi ở lại sau khi ăn xong bắt đầu bàn tán sôi nổi hẳn.

“Tôn thúc, rốt cuộc vị đại tiên sinh kia là ai vậy? Thúc cứ xưng Kế tiên sinh, Kế tiên sinh... Ngài ấy rất nổi tiếng à?”

“Đúng vậy, Tôn lão bản, trông vị ấy không quá lớn tuổi nha, sao nghe giọng điệu của ngươi lại có vẻ...”

Người vừa lên tiếng cũng không biết phải diễn tả hình ảnh ấy như thế nào, kiểu như Tôn Phúc, một người đã có cháu nội gái rồi, vậy mà xưng hô với vị kia y hệt bậc trưởng bối của bản thân.

Nhìn theo bóng lưng của Kế Duyên đã biến mất khỏi tầm mắt mình, Tôn Phúc bèn ghé sát vào cạnh bàn, nơi mấy thực khách khác đang ngồi, sau đó nói nhỏ:

“Các ngươi nha, chẳng biết gì cả! Đây chính là Kế đại tiên sinh Kế Duyên, là một vị có tên có tuổi trong huyện chúng ta cách đây mười mấy hai chục năm trước. Trở về hỏi trưởng bối nhà các ngươi đi, tốt nhất là đời tổ phụ hoặc tổ mẫu đấy, chắc chắn các vị ấy sẽ nhớ mang máng một vài chuyện!”

“Cách đây mười mấy hai chục năm à?”

“Người này cao tuổi đến thế ư?”

Tôn Phúc ra dấu, để mọi người hạ giọng lại rồi nói tiếp:

“Vị tiên sinh này được đồn đãi là một kỳ nhân vào thời bấy giờ. Nguyên tri huyện lão gia và huyện úy lão gia đều vô cùng cung kính trước mặt ngài ấy. À đúng rồi, các ngươi có biết Doãn Văn Khúc hay không?”

“Biết chứ!” “Tôn thúc à, thúc nghĩ xem, làm sao chúng tôi không thể biết Doãn Văn Khúc được?”

“Ừm, quê quán của Doãn Văn Khúc năm đó chính là ở phường Thiên Ngưu. Lúc ấy, Doãn đại nhân là hàng xóm tốt nhất của Kế tiên sinh. Khi còn là phu tử của trường huyện, hầu như ngày nào Doãn đại nhân cũng đến Cư An Tiểu Các cả. Ngài ấy có giao tình cực sâu với Kế tiên sinh đấy!”

“Ồ!” “Hóa ra là vậy!” “Thì ra là thế!”

Thực khách ở bên vô cùng ngạc nhiên đi kèm với sự thán phục. Đồng thời, biểu hiện của họ cũng khiến Tôn Phúc rất hài lòng, trong khi bé gái kia lại cười khúc khích “hi hi” khi nhìn thấy vẻ mặt phóng đại của bọn họ.

...

Kế Duyên quay trở lại Cư An Tiểu Các, nơi mà hắn đã đi khỏi từ rất lâu. Trên đường đi, cũng chẳng mấy ai nhận ra hắn ở suốt dọc đường. Đến trước cửa Tiểu Các, hắn lục tìm chìa khóa rồi mở cửa ra, sau đó đi vào.

“Kẽo kẹt...” Một lớp tro bụi rơi từ khung cửa, nhưng toàn bộ lớp tro bụi này đều trượt qua bên người Kế Duyên. Thậm chí, một vài mảng bụi vừa chạm vào vai hắn là lập tức rớt xuống.

“Vi vu... vi vu...”

Trong sân có một cơn gió thổi qua, cành lá của cây táo đung đưa, âm vang từng tiếng nhẹ nhàng.

“Xào xạt... xào xạt... xào xạt...”

Hít hà... Có lẽ vì cây táo lớn này, không khí ở nhà lại vô cùng tươi mát.

“Vất vả cho ngươi rồi!”

Kế Duyên biết hiện tại mình không thể lưu trú thường xuyên tại huyện Ninh An. Ít nhất, hắn sẽ không ở lại quá lâu trong lần hồi hương này. Ngôi nhà của Kế Duyên hoàn toàn nhờ vào cây táo lớn trông giữ, mặc dù không có nhiều thứ quý giá để lo lắng bọn trộm, nhưng dù sao thì nhà vẫn là nhà.

Mở tất cả các cánh cửa trong nhà để thông gió, lần này Kế Duyên cũng không keo kiệt chuyện vận dụng pháp thuật. Hắn vung tay tạo ra một luồng gió nhằm quét sạch mọi bụi bặm trong nhà, khôi phục lại vẻ sạch sẽ, ngăn nắp cho nơi đây.

Khi vào bếp lần nữa, Kế Duyên không khỏi vỗ nhẹ trán mình.

“Chao ôi, lãng phí hết cả rồi!”

Bình mật ong nhỏ trong nhà bếp dĩ nhiên là đã bị biến chất sau mười năm. Thế nhưng mà, khi mở nắp ra để nhìn kỹ lại, Kế Duyên phát hiện dưới đáy có một lớp tinh thể ngưng tụ. Tại một vết rách nhỏ trên mặt sáp, hắn ngửi thấy một hương vị ngọt ngào, thấm tận đến ruột gan.

“Hình như còn ăn được?”

Lúc này, con hạc giấy thẳng thừng gạt túi gấm đi, bay ra từ ngực của Kế Duyên. Nó lượn quanh cây táo lớn, trong khi cây táo trong sân ấy vẫn rung chuyển cành lá “xào xạt, xào xạt...” liên tục, như thể đang chào hỏi con hạc giấy vậy.

Khi bước ra khỏi nhà bếp, vừa định đi lấy nước ở bên ngoài thì hắn chợt suy nghĩ một hồi. Cuối cùng, Kế Duyên cũng lấy cả “Kiếm Ý Thiếp” ra, phóng vào giữa sân.

Ngay lập tức, quyển trục tự động mở ra xen lẫn những âm thanh líu ríu.

“Ây da! Cư An Tiểu Các nha!” “Đúng rồi đúng rồi, trở lại huyện Ninh An rồi!”

“A a a, cây táo lớn kìa!” “Ha ha ha... rốt cuộc cũng về huyện Ninh An!”

“Cây táo lớn còn chưa nói chuyện được à?” “Đồ ngốc, cây táo lớn là cây, phải ngưng tụ tinh linh mới được! “

“Suỵt.... Có phàm nhân ở quanh đây, chúng ta nhỏ giọng xuống một chút!”

“Đúng, đúng, đúng, nói nhỏ xíu đi...”

Đám chữ nhỏ hạ giọng lại, sau khi ríu ra ríu rít tự đối thoại lẫn nhau xong thì trực tiếp nhảy khỏi “Kiếm Ý Thiếp” theo tuần tự.

Trong sân, ngay cả cây táo lớn cũng ngừng việc rung cành, hiển nhiên là quá kinh ngạc vì bọn chữ nhỏ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play