Dịch giả: Minh Nguyệt Châu Sa và Lười biếng giả
Biên: Cún Con

"Rất giống, cái gì rất giống?"

Doãn Triệu ngẩng đầu đưa mắt nhìn theo hướng nhìn của Doãn Thanh. Bức tượng Thành Hoàng Đại nhân vẫn lặng yên uy nghiệm trên chính điện, một cảm khác quen thuộc khó hiểu nhảy ra trong lòng lão.

“Cha...”

“Đi, chúng ta về nhà!”

Doãn Thanh không dám nói chuyện nữa, Doãn Triệu cũng không có muốn truy hỏi lúc này, lão kéo nhi tử đi ra khỏi miếu Thành Hoàng.

Khách hành hương ra ra vào vào miếu Thành Hoàng tập nập, bên ngoài cửa miếu tiếng rao bán hàng, tiếng người nói chuyện ầm ĩ. Cha con họ Doãn bước đi vội vã còn nhanh hơn cả lúc đến.

Đi tận đến miếu ti phường, Doãn Triệu bước chân mới chậm lại, hỏi Doãn Thanh.

“Thanh nhi, con vừa rồi nói cái gì giống cái gì?”

Doãn Thanh có chút thấp thỏng nhìn phụ thân, trả lời.

“Vừa rồi cái lão tiên sinh kia, hình dáng, ngoại hình rất giống với Thành Hoàng Đại nhân, con thấy rất là giống!! Cha, con thật sự không có nhìn nhầm, cũng không có nói càn!!”

“Ừm!”

Doãn Triệu nhẹ nhàng đồng ý làm cho Doãn Thanh, vốn đang chuẩn bị nghe giáo huấn có chút sững sờ.

“Vi phụ vừa rồi kỳ thật cũng cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không thể xác định quen mắt do đâu.”

Người bình thường như lão khi đến thắp hương cúng bái Thành Hoàng cũng không dám soi xét kỹ diện mạo của Thành Hoàng Đại nhân. Mà cái lão tiên sinh kia Doãn Triệu cũng mới chỉ thấy có vài lần, đến hình dạng cũng không nhớ rõ lắm nên không thể liên tưởng tới. Chỉ có Doãn Thanh là nhớ một cách tinh tường.

“Thanh nhi, chuyện này không thể nói cho bất kỳ ai khác, ngay cả mẫu thân con cũng không được nói, con nhớ kỹ chưa?”

“Nha...”

“Thế nào?”

“Con nhớ rồi, thưa cha..”

Doãn Thanh chợt cảm thấy khó hiểu, vì sao mà ngay cả mẹ mình cũng không thể nói được? Nhưng hắn cũng không dám cãi lại lời phụ thân.

“Rồi, Thanh nhi, con phải hiểu rõ, mẹ con tuy là người tốt nhưng hiểu biết lại có hạn, rất thích cùng hàng xóm nói chuyện phiếm, có chuyện gì thì cũng đều trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã thông!”

Nghe cha nói vậy, Doãn Thanh cái hiểu cái không.

“À đúng rồi, lần sau nếu con gặp lại vị lão tiên sinh đó thì nhất định phải hành lễ vấn an, nhớ kỹ chưa?”

“Vâng, con nhớ kỹ rồi!”

Doãn Triệu liền dẫn Doãn Thanh về nhà, trong đầu nghĩ, nếu như chỗ Cư An Tiểu Các nửa tháng nữa không có xảy ra chuyện gì thì sẽ mang Doãn Thanh tự mình đến bái phỏng vị tiên sinh đó!

Nói đến quỷ thần, có người tin có người khịt mũi coi thường, nhiều việc toàn là truyền miệng, tận mắt thấy thì rất ít. Nhưng có thể nói, đại đa số mọi người sẽ có một thái độ thà tin chứ không thể khinh nhờn, có kiêng có lành, duy trì một chút tâm linh.

Mà đối với Doãn Triệu từ trước tới nay, chuyện này thực sự là có chút huyền bí.

...

Kế Duyên đã về đến nhà, ngôi nhà vẫn vậy, cho dù lúc đi ra từ cửa sau cũng không có khóa của lại. Ngôi nhà này cũng không phải không có đồ đạc gì giá trị mà là không có tên trộm nào dám mò vào Cư An Tiểu Các để nhảy đồ.

Kế Duyên đẩy cửa ra, tay thò vào túi lấy ra cành liễu gãy nhặt trên đường về. Hắn cuốn tay áo lên bắt đầu đánh răng buổi tối.

Kế Duyên đối với việc đánh răng này thực sự cảm thấy là một trong những việc bất tiện nhất khi xuyên việt.

Cành liễu cũng không phải nhặt về là dùng được ngay, trước tiên phải bẻ cảnh liễu ra từng đoạn, rồi lấy ra các mảnh nào có hai đầu mềm hình sợi tua tua giống một đầu bàn chải đánh răng. Sau đó mới dùng nó để xỉa kẽ răng, cứ mâm mê như vậy đến khi cảm thấy sạch, Kế Duyên lấy một cái gáo nước để xúc miệng.

“Ọc ọc oc...Phì!..”

Miệng phun ra nước màu xanh biếc, hắn làm đi làm lại nhiều lần mới cảm thấy miệng đã sạch sẽ.

Có lẽ dùng thêm muối sẽ càng có hiệu quả tốt hơn nhưng muối thời đại này rất là đắt, dùng để đánh răng là quá lãng phí. Kế Duyên tất nhiên là chưa có cảm thấy bản thân có thể xa xỉ đến vậy.

Sau khi đánh răng xong, Kế Duyên cảm thấy không có việc gì để làm, mạng internet không, điện thoại không, cũng không có ai quen để chém gió, đi ra ngoài cũng không biết nên đi đâu, trừ khi bên ngoài có lễ hội gì đó có thể đi dạo ngắm cảnh.

“Ai, sao ta giống cảnh người già, mẹ góa con côi thế.. Ông nội, cụ nội của ta ơi, ta làm thế nào để đốt thời gian đây?”

Mới nghĩ đến vấn đề này, một ý tưởng liền nhảy ra phát sáng một cái.

Đánh cờ!

Mà chuyện này cũng liên quan đến chỗ ỷ vào của mình. Kế Duyên cũng cảm thấy may mắn là vừa rồi hắn cũng hỏi thăm sự các việc liên quan đề đánh cờ ở chỗ lão Thành Hoàng.

Nghĩ đến việc này, Kế Duyện liền ra ngồi ở băng ghế đá trong nội viện, cánh tay phải của hắn mở ra, ngón tay miết hình kiếm chỉ, trong đầu quan tưởng lấy viên cờ kia ra.

Một cảm giác điện giật tê ngứa chạy qua, hư ảnh quân cờ cũng xuất hiện tại đầu mũi kiếm chỉ.

“Màu đen!”

Kế Duyên thấy chấn động trong lòng, trước kia quân cờ chỉ là một cảm giác như ẩn như hiện cảm giác hư ảo, khó phân biệt là cờ đen hay trắng. Vậy mà giờ đây, quân cờ đã rõ nét là một quân cờ đen.

Quân cờ không chỉ riêng màu sắc biến thành đen, lúc này nó còn sinh ra một loại cảm giác thực chất ở đầu ngón tay Kế Duyên. Làm hắn không khỏi nghĩ đến có thể đặt quân cờ này xuống bàn cờ.

Về phần tại sao lại có biến hóa này, Kế Duyên chắc tám phần là do liên quan đến chuyện tà dị xảy ra đêm qua. Lúc hắn vùng vẫy chống cự lại tà vật kia, cánh tay hắn tràn ngập cảm giác lãnh lẽo, không khó để đoán ra quân cờ hấp thu phải cái gì.

“Âm khí? Địa mạch sát khí? Thậm chí có khả năng là lệ khí? Hay ta thử xem có thể thu nạp linh khí không?”

Kế Duyên trên thực tế là có một cảm giác kỳ quái là, bình thường những khi chấp tử tụ linh thì quân cờ có một lực hút nào đó, nhưng nó lại chưa từng thu nạp linh khí hoặc phải nói là thụ nạp cực ít.

Việc này hắn cần chậm rãi tìm hiểu sau, giờ tạm thời bỏ qua một bên. Kế Duyên dần loại trừ tạp niệm, trong lòng bắt đầu quan tưởng ván cờ Lạn Kha.

Theo việc Kế Duyên ngày càng ít dần tạp niệm trong lòng, gió cũng bắt đầu nổi lên trong tiểu viện.

Cơn gió tuy không lớn nhưng liên miên không dứt, lại còn quẩn quanh Kế Duyên phạm vi tầm một trượng, từng đạo từng đạo thanh linh chi khí từ bốn phương tám hướng hội tự tới. Tất cả là do quân cờ đen đem tới tích lũy xung quanh, ngày càng trở nên nồng đậm

“Rất tốt, có thể thử rồi”

Kế Duyên muốn thử xem khi không có người quấy rầy có thể tu luyện đến cực hạn không?.

Ô...Ô...

Gió vẫn uốn lượn lớn nhỏ mạnh yếu nhưng lại như để cho Kế Duyên nghe thấy âm thanh. Trong nội viện, cánh lá của cây táo lắc lư xào xạc âm thanh xen lẫn với tiếng gió.

Ở đầu ngón tay Kế Duyên, trừ trung tâm còn có một chút màu đen, xung quanh phạm vi một nửa người quanh hắn đã tụ tập thành một đoàn thanh linh chi khí tạo thành vùng gió xoáy đang chậm rãi chuyển động.

Đến mức độ này thì Kế Duyên hắn có chút không chịu đựng nổi, tinh thần bắt đầu nhoi nhói đau, cánh tay cũng giống như mang quả tạ nặng nề.

Mọi việc đều phải từ từ khoai nhừ, Kế Duyên bắt đầu lo sợ cho bản thân, không dám liều mạng hấp thu nhiều linh khí như vậy.

“Đầu tiên tiêu tán một phần, từ từ giảm hấp thu”

Hắn cưỡng chế ý niệm, xóa đi hình ảnh ván cờ trong đầu. Khối thanh linh chi khí vòng quanh hắn có chút tán loạn, hóa thanh một đạo Linh phong bay lượn trong tiểu viện, bay đến khi tiêu tán còn một phần ba thì Kế Duyên mới niệm động thu hồi về.

Tư tư...

Cảm giác đầu tiên của Kế Duyên là bị điên giật, sau đó đầu ngón tay truyền lên sự đau xót, thanh linh chi khí thuận thế mà vào thì sự đau nhức kia cững chạy dọc theo cánh tay mà lên.

“Tê...”

Kế Duyên gần như là phản xạ có điều kiện bật đứng lên.

Phải nhịn xuống!!

Đây là một loại cảm giác cực kỳ khó chịu. Do thân thể hắn không chịu nổi phụ tải, là ăn nhiều đổ ăn bổ quá lại hóa độc dược. May là hồi ở miếu Sơn thần hắn luyện ra một thân chịu đựng không tệ lắm, có thể chịu nổi nỗi thống khổ này.

Kế Duyên duy trì ý theo khí chuyển, tận lực không cho linh khí dừng lại trong cơ thể mà dẫn dắt đi tới đi lui trong thân thể mình, từ từ giảm dần áp lực phải chịu đựng

Ước chừng trải qua vài chém trà, khi Kế Duyên cảm thấy sự thống khổ mới bắt đầu giảm bớt thì cơ thể hắn bắt đầu lại run rẩy, không tự chủ co giật.

“May mà ta nhanh trí, đầu tiên làm tiêu tán phần lơn thanh linh chi khí chứ nếu không làm vậy chắc chết luôn. Cũng tại ngu gì đâu!”

Lại qua mấy chén trà, thân thể hắn đã bình ổn trở lại.

“Hô...Hô...Hô...”

Kế Duyên thở hổn hà hổn hển, toàn thân mỏi mệt, ngã ngồi phịch xuống bàn đá không muốn cử động.

Hắn cảm nhận được xung quanh gió cũng chậm rãi tán đi, cánh lá trên cây táo to trong nội viện đang lắc lư khoan khoái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play