Buổi tối Quý Tiêu tới đón tôi.

Gã luôn mang bộ dáng cà lơ phất phơ, mặt mày lại sắc bén nên nhìn sao cũng thấy không đàng hoàng, cũng may ngũ quan anh tuấn, dù có không đàng hoàng tới đâu cũng có các cô gái sẵn sàng vì tranh giành gã mà đánh nhau bể đầu.

Ấy vậy mà hôm nay gã lại quần áo chỉnh tề, mái tóc đen thường rối tung được chải chuốt thẳng thớm vuốt về sau, chìa tay ra với tôi.

Tôi đứng trên cầu thang không nhúc nhích.

Quý Tiêu cũng chẳng tức giận, bế tôi vào xe, cực kỳ tự nhiên hôn tôi một cái.

"Hôm nay em đẹp quá." Gã nói.

Tôi liếc hắn, mặt không đổi sắc lau chỗ vừa bị hôn.

Mỗi một bộ đồ tôi mặc đều do Quý Tiêu sai người đem tới bảo tôi mặc.

Đây không phải lễ phục, giống đồng phục tù nhân hơn.

Quý Tiêu thấy động tác của tôi cũng không tỏ vẻ gì, chỉ nói với tôi mấy chuyện phát sinh gần đây.

Tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ. Tôi biết bây giờ hẳn Yêu Hồ đang ghé vào cửa sổ sát đất trên lầu hai nhìn tôi, anh đang không hiểu vì sao tôi không đưa anh đi cùng.

Quản gia đứng ở cửa tiễn chúng tôi, bộ dáng cụp mắt phục tùng vô cùng ngoan ngoãn, nhưng ngoan ngoãn này không phải với tôi, mà là với Quý Tiêu.

Xe chạy, Yêu Hồ và quản gia đều bị bỏ lại sau lưng, tôi nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, phát hiện nhà Đại Thiên Cẩu bên cạnh sáng đèn.

-

Xe chở Ngải Hi và Quý Tiêu vừa đi, quản gia liền mở cổng, mời Đại Thiên Cẩu vào.

Đại Thiên Cẩu cầm theo rất nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi, nhìn giống như giáo viên nhà trẻ tới nhà dỗ trẻ con đi học. Nhưng Yêu Hồ không nghe, núp sau rèm cửa không chịu ra, chỉ lộ ra chiếc đuôi xù lông không giấu kỹ, bất an quẫy quẫy.

Đại Thiên Cẩu thấy vô cùng đáng yêu, cũng không nóng nảy, chỉ ngồi trên ghế chờ cậu, để mấy miếng bánh ngọt trên sàn để Yêu Hồ có thể với tới.

Hắn tìm vui trong khổ mà nghĩ,... ít nhất... hôm nay Yêu Hồ thấy hắn nhưng không khóc.

Yêu Hồ sau rèm cửa len lén nhìn hắn, cậu đã quên mất kia chính là Đại Thiên Cẩu cậu sợ nhất. Sau khi thay đổi bề ngoài, Đại Thiên Cẩu thành công khiến cậu bối rối, trong trí nhớ mông lung mơ hồ còn sót lại, vẫn còn dáng dấp Đại Thiên Cẩu thời thiếu niên với mái tóc vàng rực rỡ, đôi mắt xanh của biển cả, người ấy rất dịu dàng, sẽ không tổn thương cậu.

Cho nên cậu thò đầu ra, cậu trốn đi vì sợ người lạ, chứ không phải sợ hắn.

Đại Thiên Cẩu chú ý tới tầm mắt của cậu, nhưng lại làm như không biết, liếc thấy Yêu Hồ cẩn thận thò tay ra chụp lấy một miếng bánh ngọt.

Một lát sau, thấy Đại Thiên Cẩu không phản ứng, cậu lại vội vươn tay trộm một miếng bánh bơ hồ điệp.

Yêu Hồ ôm miếng bánh, ngồi sau rèm cửa cười rộ lên, gần đây Ngải Hi không cho cậu ăn nhiều đồ ngọt đâu nha.

Cậu hoàn toàn không biết mình đã để lộ thân hình trước Đại Thiên Cẩu.

Ý cười trong ánh mắt Đại Thiên Cẩu nhạt dần.

Hắn cũng quên mất bao lâu rồi hắn không thấy vẻ mặt tươi cười của Yêu Hồ, cũng không biết từ khi nào, Yêu Hồ với hắn chỉ còn lại đề phòng và bối rối, chỉ muốn xoay người bỏ chạy.

Nhưng Yêu Hồ vốn không phải là người như thế. Từng có một Yêu Hồ nhìn thấy hắn sẽ mỉm cười ngọt ngào, ngoan ngoãn ghé vào đùi hắn, ngẩng đầu lên hôn cằm hắn.

Hắn chỉ cần cúi đầu sẽ thấy, bên trong đôi mắt vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời của Yêu Hồ đều là hắn.

Hắn biết Yêu Hồ thương hắn, tình nguyện vì hắn mà sinh ra, vì hắn mà chết đi.

Hắn từng nghĩ Yêu Hồ mãi mãi sẽ chẳng bao giờ rời xa hắn, trên thế giới này ai cũng có thể ruồng bỏ hắn, chỉ có Yêu Hồ là không.

Cho nên hắn tùy ý tiêu xài tình yêu của Yêu Hồ đối với hắn, để cậu nhận hết khổ đau, để cậu chịu hết mọi lạnh nhạt, muốn cậu vĩnh viễn không phản kháng.

Cho tới khi Yêu Hồ liều chết bỏ đi, chẳng còn mong muốn gì, chỉ cần rời xa hắn là được.

Bây giờ Yêu Hồ ngồi trước mắt hắn, so với lúc còn bên hắn mập lên một chút, trắng trắng tròn tròn, môi hồng căng mọng, không khí ảm đạm chết chóc quanh người không còn nữa, ánh mắt cậu lại ngây thơ, nhanh nhẹn.

Cậu sống với Ngải Hi rất tốt.

Sự thật này như một con dao khoét tim Đại Thiên Cẩu, nhưng không thể không thừa nhận, nếu như hắn cưỡng ép tách Yêu Hồ khỏi Ngải Hi, e rằng cậu sẽ lại như đóa hồng khô héo.

Trong lòng hắn biết rõ, nhưng vẫn không khống chế được sự đố kị lan tràn.

Ở nơi hắn không thấy được, thằng nhóc Ngải Hi kia mở trái tim Yêu Hồ ra, biến thành người Yêu Hồ ỷ lại, hoàn toàn thay thế hắn.

Đại Thiên Cẩu khẽ cười tự giễu, rồi không nhịn nổi mà vươn tay, chầm chậm tới gần Yêu Hồ, muốn ôm cậu một cái.

Yêu Hồ giật mình, đồ ngọt cũng không cần nữa, nhanh như chớp rúc vào sau rèm cửa, nhe răng đe dọa hắn.

Tay Đại Thiên Cẩu khựng lại.

Hắn thấy rõ ràng đề phòng trong mắt cậu. Cậu co người lại, nỗ lực làm điệu bộ hung dữ như thể làm thế sẽ an toàn.

Một cách tự vệ vô cùng ngây thơ, vụng về.

Chỉ cần Đại Thiên Cẩu muốn, thì chỉ có vậy làm sao mà làm được. Chỉ cần tôi muốn, thì lúc nào em cũng có thể bị nhốt ở một nơi tối tăm không có ánh mặt trời, để mình ta độc chiếm.

Ngải Hi mà em ỷ lại cũng chẳng cứu được em. Cậu ta chẳng qua cũng là chim lồng cá chậu, sao có thể là chúa cứu thế của em đây?

Nhưng Đại Thiên Cẩu không cười cậu.

Hắn nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Yêu Hồ, trong lòng chỉ còn lại đau xót, giống như có kẻ cầm dao cùn mà cứa vào lòng hắn.

Mỗi một dao đều đang chất vấn hắn rằng, Yêu Hồ từng nũng nịu trong lòng hắn, vì ai mà biến thành một kẻ nhát gan chỉ biết co cụm bản thân lại.

Là ai biến Yêu Hồ thành một đứa trẻ ngu ngốc, không để ý tháng năm, chẳng quan tâm núi rộng sông dài.

Là hắn.

Hắn chẳng thể trách được ai.

Hắn không thử chạm vào Yêu Hồ nữa, nhưng cũng không rời đi, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế salon nhìn cậu.

Ban đầu Yêu Hồ còn hung dữ nhìn hắn, một lúc sau đã ôm đuôi ngủ mất. Gương mặt nho nhỏ chôn trong đuôi, vẻ mặt an yên như thiên sứ.

Đại Thiên Cẩu rón rén ôm cậu lên giường, vắt khăn rồi lau mặt lau tay cho cậu.

Từ bé tới giờ, người được hắn hầu hạ cũng chỉ có Yêu Hồ.

Nhưng Yêu Hồ không biết.

Hắn ngồi bên cạnh Yêu Hồ không ngủ, sắc trời bên ngoài từ tối đen rồi tới gần sáng.

Hắn nghe thấy âm thanh dưới lầu, biết là Ngải Hi đã về, phía sau là anh trai đang phát điên của cậu ta.

Hắn rém chăn cho Yêu Hồ, "Tiểu thần thủ hộ của em cũng là ốc không mang nổi mình ốc."

Ánh mắt Quý Tiêu nhìn Ngải Hi là ánh mắt chiếm hữu cho riêng mình.

-

Vừa về tới cửa nhà, tôi đã biết quản gia cho Đại Thiên Cẩu vào rồi.

Quản gia vẫn ra vẻ ngoan ngoãn, nhưng không nhìn tôi.

Thật ra tôi cũng đoán rồi, sau khi tôi và Quý Tiêu đi, tôi biết Yêu Hồ không thực sự thuộc về tôi.

Hôm qua Đại Thiên Cẩu qua đây lúc tôi không có nhà, chẳng qua chỉ là một câu nhắc nhở uyển chuyển.

Ngày mai, ngày sau, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, hắn cũng sẽ tới gặp Yêu Hồ.

Hắn sẽ làm cho Yêu Hồ quen với sự tồn tại của hắn, quen với đụng chạm của hắn, cho tới một ngày Yêu Hồ sẽ lại dựa dẫm vào hắn, ngoan ngoãn trở lại cạnh hắn.

Mà tôi, mà tôi đây, chỉ có thể đứng nhìn.

Quý Tiêu sẽ không để cho Yêu Hồ thuộc về tôi, gã không cho ai chiếm giữ tầm mắt của tôi, không cho phép tôi đặt tâm tư lên ai ngoài gã.

Gã không yêu tôi, chỉ muốn chiếm hữu tôi mà thôi.

Tôi quay đầu lại, Quý Tiêu đang lười nhác tựa vào cửa. Bộ vest thẳng thớm giờ đã xộc xệch, cà vạt bị nới ra, khuy áo cũng đứt hai cái, lộ ra lồng ngực rắn chắc. Lúc này gã trông chẳng khác nào một tên công tử quần áo là lượt, toát lên vẻ gợi cảm khó tả.

Gã từng chiếm giữ rất nhiều giấc mơ thời thiếu niên của tôi. Khi ấy tôi chỉ muốn gã nhìn tôi, nhìn một mình tôi mà thôi.

Nhưng giờ khác rồi.

Trên cổ gã có một vết cắn.

Là tôi cắn.

Thấy tôi nhìn, Quý Tiêu bước tới ôm lấy tôi từ sau lưng, nhẹ nhàng hôn lên tóc tôi.

"Không vui à?" Hắn hỏi, tay chui vào trong quần áo của tôi.

Tôi không trả lời, cơ thể vô thức run rẩy.

Theo áo sơ mi tinh tế rơi xuống, từ trước ngực tới sau lưng tôi đều phủ kín dấu hôn.

Quý Tiêu cạn kiệt nhẫn nại.

Gã không muốn chơi trò anh em với tôi nữa.

Tôi bị Quý Tiêu ôm lên ghế salon, quản gia thức thời tránh đi, tôi thấy anh ta liếc tôi một cái.

Tôi cười một cách giễu cợt với anh ta.

Anh ta thích Quý Tiêu, trung thành với Quý Tiêu. Thuở niên thiếu Quý Tiêu hay phạt tôi, anh ta đều ở bên cạnh che chở.

Buồn cười là, tôi còn tưởng anh ta quan tâm tôi.

Sau này Quý Tiêu liền đưa anh ta tới làm quản gia cho tôi.

Tôi nghe thấy tiếng quần áo mình rơi trên đất, tay Quý Tiêu nóng giãy, nhưng không thể truyền nhiệt cho tôi.

Tôi nhìn cửa cầu thang, lúc này hẳn Yêu Hồ đi ngủ rồi.

Tôi hy vọng anh cứ ngủ say tới sáng mai, hy vọng anh có giấc mộng đẹp, sẽ chẳng hay biết chuyện gì.

-

Chương này thấy Cẩu Ca với Quý Tiêu ông này còn tra hơn ông kia nhờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play