Nửa giờ trôi qua thì chỉ mới đến lớp chồi đang chơi trò chơi. Nên bố Trịnh Thành Tử đành phải rời đi.

Mặc dù thỏ trắng nói rằng cô sẽ không buồn khi Chu Nguyệt rời đi nhưng thực sự cần thời gian để kéo thỏ trắng không nắm vào quần áo của mình.

Chu Nguyệt bước đi nhưng đôi mắt đầy thương hại và nhìn thỏ trắng. Giọng nói dịu dàng và nói:

"Thỏ trắng, thật khó xử cho bố lần này. Đúng là bố đã sai khi thất hứa với con. Hay để ngày mai, bố sẽ đưa con đến sở thú chơi được chứ?"

"Dạ bố!" Thỏ trắng gật đầu, và bàn tay nhỏ bé cuối cùng cũng thả ra chiếc áo của bố Chu.

Chu Nguyệt vuốt nhẹ đầu thỏ trắng rồi bước đi xa dần khỏi cô bé.

Thỏ trắng trở lại lớp học với gương mặt chán nản, cô đảo mắt nhìn xung quanh khung cảnh ở sân trường.

Sau một lúc lâu, thỏ trắng dự định sẽ không tham gia vì không có sự có mặt của bố Chu...

Thỏ trắng đang suy nghĩ về điều này thì đột nhiên xuất hiện một bàn tay từ phía sau ôm trọn người cô.

"Bố!?" Thỏ trắng hạnh phúc trong lòng và nhanh chóng quay lại nhìn.

Mặt trời buổi chiều chiếu xuống sân trường khiến thỏ trắng thấy mờ mờ một dáng người gầy gò đứng sau lưng cô dưới ánh mặt trời chói lọi, ánh sáng quá mạnh, khiến cô không thể nhìn rõ gương mặt của người ấy trong một lúc.

Thỏ trắng chớp mắt và nhìn kĩ người đứng đằng sau một lần nữa. Đôi má trắng, đôi mắt trong veo, chiếc mũi thẳng và đôi môi hồng nhạt, đứng sau lưng cô chẳng phải là ca ca nước cam ư?

"Ca ca nước cam!?" Thỏ trắng nhìn anh đầy kinh ngạc và nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Thỏ trắng nhanh chóng chạy về phía Trịnh Thành Tử và hào hứng nói, "Sao anh lại...?"

Trịnh Thành Tử ôm thỏ trắng trọng vào trong tay và lùi lại vài bước để nhìn thỏ trắng rõ hơn.

Trịnh Thành Tử sờ nhẹ vào má mềm mại của thỏ trắng, và giọng điệu có chút buồn cười: "Em có muốn chơi trò chơi cùng với anh không?"

"Nhưng hôm nay bố bận rồi nên em không thể tham gia trò chơi được, bố có việc bận nên về đoạn nãy rồi ạ?" Thỏ trắng nheo mắt, chỉ cảm thấy rằng cô vừa có một niềm vui to lớn trong lòng mình.

"Ồ... nhưng bố ở đâu rồi sao em lại đứng đây một mình vậy chứ?" Trịnh Thành Tử đưa Thỏ trắng trở về chỗ ngồi của mình và hỏi một cách tình cờ.

"Bố... bố có một cuộc họp quan trọng vào buổi chiều, nên bố đã quay trở về cơ quan và đi làm lại."

Thỏ trắng nói với Trịnh Thành Tử một cách đáng thương.

"Bố thật đáng trách thỏ trắng nhỉ, chẳng phải bố hứa với em rồi mà!" Trịnh Thành Tử cuối cùng cũng tìm thấy cơ hội để trách bố mình trước thỏ trắng.

"Nhưng chẳng phải ca ca phải đi học vào buổi chiều ư?" Thỏ trắng ngập ngừng hỏi.

"Không sao đâu mà, cô giáo cho phép anh nghỉ học mà." Trịnh Thành Tử khẽ mỉm cười với thỏ trắng.

Trịnh Thành Tử không nói với thỏ trắng rằng cậu đã nói dối với cô giáo rằng cậu bị đau bụng và xin phép về nhà trước.

"Nhưng..." Thỏ trắng vẫn nhìn Trịnh Thành Tử với một chút do dự: "Hội thao yêu cầu bố mẹ tham gia... Ca ca nước cam, anh không phải là bố mẹ của em."

"Tại sao lại không được chứ." Trịnh Thành Tử nghiêm túc nói với thỏ trắng: "Em thường gọi anh là ca ca, em có biết ca ca là gì không, có nghĩa là anh trai, đều là người trong một gia đình cả mà. Giống như bố của anh cũng là bố của em mà, phải không "

"Nhưng..." Thỏ trắng chỉ cảm thấy rằng mình đang ở cảm giác khó hiểu, tại sao lại ca ca lại thành anh trai rồi lại người bố chứ?

"Thôi em không cần lo lắng quá đâu, hôm nay anh sẽ cùng em tham gia trò chơi nhé." Trịnh Thành Tử vòng tay ôm thỏ trắng và thì thầm vào tai cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play