"Các em vẫn nhớ rằng hội thao sẽ diễn ra thứ Sáu tuần này chứ?" Cô giáo tiếp tục hỏi.

"Thưa cô nhớ ạ..." Thỏ trắng đồng thanh với các bạn cùng lớp và trả lời với giọng yếu ớt.

Khi bố Trịnh Thành Tử đón thỏ trắng ở trường mẫu giáo vào buổi chiều, nhìn thấy thỏ trắng đang ngồi xổm và trông có vẻ lờ đờ. Thấy vậy chú Chu không thể không lo lắng: "Thỏ trắng, có chuyện gì hay sao mà hôm nay cháu không vui vậy?"

"Dạ..." Thỏ trắng giữ chặt túi của mình bằng cả hai tay, cúi đầu xuống, đá hòn đá trên đường và khẽ nói.

"Có chuyện gì vậy cháu?" Bố của Trịnh Thành Tử bước xuống từ xe máy, đi đến bên cạnh con thỏ, cúi xuống và hỏi với giọng thấp.

"Chú Chu..." Thỏ trắng ngước lên và nhìn Chu Nguyệt bằng đôi mắt to tròn.

Khuôn mặt bố Trịnh Thành Tử đang đeo cặp kính gọng vàng, và đằng sau cặp kính là một đôi mắt sâu. Chu Nguyệt luôn nở một nụ cười với thỏ trắng. Biểu cảm anh ta dịu dàng như Trịnh Thành Tử, nhưng chú Chu vẫn luôn không biết tại sao mỗi khi thỏ trắng nhìn lại luôn nghĩ về bố của cô.

Trong ấn tượng của thỏ trắng, bố cô luôn là người mặc đồng phục màu xanh lá cây đậm. Với dáng người cao, mái tóc ngắn và đôi má phúng phính. Khi ông cười thì miệng sẽ hơi cong.

Rõ ràng Chu Nguyệt và bố thỏ trắng là hai người khác nhau, nhưng thỏ trắng luôn cảm nhận rằng có sự giống nhau giữa hai người.

Thỏ trắng nhìn chú Chu và những giọt nước mắt không thể không rơi trên gương mặt.

"Có chuyện gì vậy, thỏ trắng?" Bố của Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng thấy cô đột nhiên khóc liền cảm thấy hoảng hốt. Chu Nguyệt đưa tay vỗ nhẹ vào vai thỏ trắng và hỏi một cách lo lắng: "Có phải ở trường có bạn nào bắt nạt cháu phải không? Cháu cứ nói với chú để chú giải quyết cho cháu"

"Không ạ..." Thỏ trắng khóc và lắc đầu rồi nói: "Cháu nhớ bố của cháu ạ..."

Khi Chu Nguyệt nghe câu nói này từ thỏ trắng liền khẽ thở dài.

Về bố thỏ trắng thì Chu Nguyệt đã nghe kể từ Chu A Di về những biến cố mà đã xảy ra. Thỏ trắng quả thực là một cô bé đáng thương khi không có bố lúc còn nhỏ. Gia đình thỏ trắng thường nhờ Chu A Di trông nom và chăm sóc thỏ trắng. Trong nhiều năm gần đây thì thỏ trắng chưa bao giờ nhận được sự chăm sóc đặc biệt của bố.

Mọi người đều nghĩ rằng thỏ trắng chỉ là một đứa trẻ và đã quên điều đó.

Nhưng ở thời điểm hiện tại, thì những ký ức về bố sẽ không dễ dàng mất đi ở trong suy nghĩ thỏ trắng.

"Thỏ trắng không khóc nhé." Bố của Trịnh Thành Tử vươn tay bế chú thỏ lên và áp đầu bé nhỏ lên vai: "Sao tự nhiên cháu lại nhớ bố cháu vậy?"

Thỏ trắng cúi xuống và trả lời với giọng nói lớn: "Cô giáo nói rằng thứ sáu này, trường cháu sẽ tổ chức một hội thao và phải có bố mẹ tham gia... nhưng bố cháu sẽ không quay lại được còn mẹ cháu thì rất bận làm việc... ca ca nước cam thì không phải là bố mẹ cháu... "

"Vì chuyện này mà cháu khóc ư." Bố Trịnh Thành Tử thấy thỏ trắng buồn vậy liền nói: "Hay để chú đi cùng với cháu được chứ?"

"Nhưng chú có phải là bố mẹ cháu đâu?" Thỏ trắng ngẩng đầu, khịt mũi và nhìn Chu Nguyệt với ánh mắt khó hiểu.

"Ồ... cái này à?... Dù sao đi nữa thì cháu cũng sẽ kết hôn với ca ca nước cam của mình. Nếu sau khi cháu kết hôn với ca ca nước cam thì lúc đấy cháu sẽ gọi vợ chú bằng mẹ, còn gọi chú bằng bố đấy.

Vậy nên bây giờ cháu cứ việc gọi chú bằng bố cũng có sao đâu, đúng không. "

"Nhưng?" Thỏ trắng khịt mũi. "Nhưng nếu giờ cháu gọi chú bằng bố nhưng còn dì Chu thì sao ạ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play