"Đúng rồi, chị nhớ ngày xưa em đã từng viết một lá thư tuyệt mệnh vô cùng đặc biệt rồi nhờ chị đưa nó cho bố mẹ em." Khi mẹ thỏ trắng đề cập đến điều này, cô không thể không cười.

"Được rồi, được rồi, em nghĩ vấn đề này nên dừng lại ở đây." Chu A Di bộ dạng ngại ngùng rồi mỉm cười với việc đã xảy ra trong quá khứ.

"Ừ..." Mẹ thỏ trắng thở dài một lúc, quay đầu lại liếc nhìn khung cảnh bên ngoài ban công, và đột nhiên nói: "Lúc này, nếu như có bố của thỏ trắng thì hay biết mấy."

Chu A Di nhìn thoáng qua nét mặt mẹ thỏ trắng. Kể từ bố của thỏ trắng mất đi trong lúc đang làm nhiệm vụ cứu trợ lũ lụt hơn một năm trước, mẹ thỏ trắng hiếm khi chủ động nhắc đến.

"Anh ấy có rất nhiều điều muốn nói với thỏ trắng và con bé cũng sẵn sàng lắng nghe những lời bố nó dạy. Chị nghĩ rằng nếu anh ấy dạy cho thỏ trắng về những vấn đề này sẽ dễ dàng hơn chị." Mẹ thỏ trắng quay đầu lại và nhìn dì Chu đang đứng bên cạnh với gương mặt dường như không nói lên lời.

Chu A Di tiến lại gần và đưa tay ra xoa xoa vai người chị. "Em đã không nghe thấy chị về anh ấy cũng lâu rồi."

"Ừ..." Mẹ thỏ trắng thở dài rồi nhìn lên trần nhà trên ban công và thì thầm: "Thời gian vừa rồi chị luôn cảm thấy rằng bố thỏ trắng dường như vẫn ở trong quân đội, chỉ là không thể về nghỉ lễ cùng gia đình được mà thôi... "

"..." Chu A Di vỗ vai mẹ thỏ trắng và không biết phải nói gì.

"Nhưng chuyện cũng đã xảy ra đã hơn một năm nay rồi..." Mẹ thỏ trắng nheo mắt để cố nén nước mắt vào. "Mỗi khi chị gặp phải bất kỳ vấn đề gì, chị luôn muốn gọi và hỏi anh ấy chị phải làm gì? Và chị cũng đã nhấc máy lên bấm số của anh nhưng sau đó thì chị nhận ra rằng số điện thoại này sẽ không bao giờ có ai ở đầu dây bên kia nhấc máy cả. Trong suốt năm vừa quathì chị đã cố tự giải quyết các vấn đề lớn nhỏ, nhưng vấn đề giáo dục sinh lý ở độ tuổi trẻ em thì lại... thỏ trắng vẫn còn là một đứa trẻ và con bé không thể sống mà không có bố... "

"Nếu chị cảm thấy không thoải mái... hãy khóc một lúc đi..." dì Chu xoa xoa vai mẹ thỏ trắng, và đôi mắt cô không thể không đỏ lên.

"Chị ổn..." Mẹ thỏ trắng sụt sịt rồi đưa tay ra lau mắt. "Dù con người có lớn như thế nào đi thì cũng có những khoảnh khắc chạnh lòng."

"Thôi chúng ta đi vào trong nào, em thấy giờ này đứng ở ban công như vậy là lạnh quá." Chu A Di im lặng một lúc rồi chuyển chủ đề.

"Em cứ vào trước đi, chị đứng ở đây hóng gió một lát." Mẹ thỏ trắng vẫy tay rồi quay mặt lại.

"Vậy chị đừng đứng ở ban công quá lâu kẻo bị cảm lạnh đấy." Chu A Di ngập ngừng gật đầu và quay vào phòng khách.

Qua cánh cửa trượt bằng kính, dì Chu nhìn mẹ thỏ trắng đang ngồi cuộn tròn trên ghế ngoài ban công dường như đang nhìn vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Bầu trời ngày càng tối hơn bên ngoài, và dáng người của mẹ thỏ trắng trông thật mỏng manh trong những cơn gió lạnh.

Lúc này, liệu mẹ thỏ trắng đang nghĩ gì trong tâm trí của mình, có phải nhớ về những hồi ức ngày xưa của hai vợ chồng hay đó là nụ cười khi hai người kết hôn, hay hình ảnh khi lần đầu tiên nắm tay nhau?

Có lẽ khoảng cách xa nhất trên thế giới này chính khi là hai người rõ ràng yêu nhau nhưng họ lại không thể cùng nhau đi chung trên một con đường.

Chu A Di thở dài.

Con người rất mong manh, nhưng họ cũng rất mạnh mẽ trong những hoàn cảnh khắc nghiệt.

Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, miễn là bạn dũng cảm đối mặt với nó, bạn sẽ luôn có một ngày nắng đẹp sau những ngày mưa dài.

Sau vài ngày chuẩn bị và tìm hiểu, mẹ thỏ trắng quyết định cho thỏ trắng theo học một lớp giáo dục giới tính ở cấp độ trẻ em, nhưng trước khi đến lớp, cô phải nhờ Trịnh Thành Tử để giúp thỏ trắng hiểu hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play