"..." Trình Thành Tử im lặng và đột nhiên cậu cảm thấy cậu ta không biết nên làm gì tiếp theo. Đích Hạ Phong hỏi thỏ trắng: "Vậy thì em có hứng thú với điều gì?"

"Em chỉ quan tâm đến ca ca nước cam của em mà thôi!" Thỏ trắng ôm chặt vào người của Trình Thành Tử rồi cười rạng rỡ với Đích Hạ Phong.

"..."

Tạm biệt.

Đích Hạ Phong cầm lấy chiếc cặp của mình bằng một tay, một tay cậu đút vào túi quần, rồi quay lại và bước chầm chậm về phía trường mẫu giáo.

Cơn gió mùa thu thổi bay vài chiếc lá khiến cho Đích Hạ Phong có cảm giác thêm trống vắng hơn.

Trong khi đó thì thỏ trắng vẫn chưa hiểu vì sao ca ca gió của cô lại quay bỏ đi khi nghe câu trả lời của thỏ trắng.

"Ca ca nước cam, có chuyện gì đã xảy ra với ca ca gió vậy, anh ấy đi đâu vậy, hôm nay anh ấy không đến nhà của anh chơi nữa à?" Thỏ trắng vô tư hỏi.

"Ừ, anh ấy phải về nhà để dọn dẹp nữa." Trình Thành Tử nói xong liền nắm lấy tay thỏ trắng đang ngồi ở ghế sau của chiếc xe đạp ôm chặt vào bụng cậu rồi chạy về nhà.

Một vài ngày sau đó, Trình Thành Tử vẫn đang ngủ trên chiếc giường của cậu.

Trình Thành Tử vẫn đang ngủ ngon thì đột nhiên cậu cảm thấy có thứ gì đó ẩm ướt và mềm mại trên môi cậu, và rồi lại xuất hiện cảm giác đau đớn, khiến cậu không tài nào ngủ được và bật dậy khỏi giường.

Ánh sáng mờ ảo của ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Trình Thành Tử thấy thỏ trắng trong bóng tối chập chờn với đôi mắt to, tay thỏ trắng chạm vào môi cậu, cau mày: "Thỏ trắng, em đang làm gì vậy?"

Khi ngón tay của thỏ trắng chạm vào môi của Trình Thành Tử thì thỏ trắng cảm thấy ngón tay của cô có cảm giác ẩm ướt, và dường như có một hàm răng quanh môi...

Sau đó thỏ trắng dùng lưỡi của cô liếm miệng Trình Thành Tử khiến giọng nói vang lên: "Em cũng chỉ muốn xem liệu miệng của anh như thế nào mà thôi."

"..."

Trình Thành Tử không nói nên lời. Anh chỉ biết ngồi dậy rồi đưa một tay ra để chạm vào công tắc trên tường để bật đèn trong phòng sáng lên.

Thỏ trắng mặc bộ đồ ngủ hình chú thỏ màu hồng đang quỳ trên giường, tay trái của cô bé nắm vào tấm khăn trải giường và nhìn Trình Thành Tử.

"Tại sao em lại sờ miệng của anh?" Những ngón tay trắng trẻo của thỏ trắng vuốt ve miệng nhỏ của Trình Thành Tử, khiến cậu không thể không hỏi một cách bất lực với thỏ trắng.

"Anh không trả lời câu hỏi của em thì em chỉ có thể tự tìm câu trả lời." Con thỏ nhỏ liếm mắt, và nói nghe có vẻ rất nghiêm trọng: "Mối quan hệ yêu đương là gì? Anh không nói, tại sao hai người yêu nhau lại hôn nhau? Anh cũng không trả lời em, và còn đứa bé sơ sinh được sinh ra như thế nào, anh cũng chẳng thèm trả lời em. Em có thể không tự biết câu trả lời của câu hỏi đầu tiên và câu hỏi cuối cùng, nhưng câu hỏi giữa thì em có thể tự mình thử nó!"

"... "

Trình Thành Tử dường như không biết nên trả lời như thế nào với thỏ trắng.

"Vậy em đã tìm ra kết luận nào cho những câu hỏi của em chưa?"

"Em chỉ thấy miệng của anh khá ngon." Thỏ trắng cười rạng rỡ về phía Trình Thành Tử và trông rất vui vẻ.

"..."

"Mềm."

"..."

"Trơn nữa."

"..."

"Anh có thể cho em hôn môi anh một lần được không?" Thỏ trắng lao về phía Trình Thành Tử trong khi nói chuyện..

Trình Thành Tử đẩy người thỏ trắng ra và vội vã rời khỏi giường, nhìn thỏ trắng với ánh mắt sợ hãi: "Không, em đừng cắn anh nữa."

"Hôn là cắn vào miệng à?" Thỏ trắng hỏi một cách khó hiểu.

"Hôn có nghĩa là sẽ không cắn miệng của người khác!" Trình Thành Tử giữ gối trước mặt cậu ấy để ngăn thỏ trắng đột ngột tấn công.

"Vậy thì hôn có nghĩa là gì?"

"..."

Trình Thành Tử nhìn thỏ trắng với một chút bất lực. Làm thế nào mà cô bé này có thể kiên trì đến vậy?

"Nếu như anh giúp em trả lời câu hỏi ấy thì những câu hỏi khác em không được phép hỏi lại!"

"Dạ." Thỏ trắng gật đầu.

"Vậy em nhắm mắt lại đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play