"À thì… …bố đang nhìn, bầu trời hôm nay nhiều sao, thật sự là rất đẹp… …" Ông Chu giật mình ngoảnh mặt lại, thuận miệng bịa đại một lý do để trả lời Trịnh Thành Tử.
"Đúng vậy, đúng vậy, thật sự là rất sáng, rất đẹp!" Bà Chu cũng đúng bên cạnh phụ họa, cười gượng.
"… …" Trịnh Thành Tử ngẩng đầu lên quan sát bầu trời một lúc, một màn đêm đen như mực bao trùm, đừng nói là một ngôi sao nhỏ ngay cả trăng cũng còn chưa xuất hiện nữa.
"À mà, nếu như hai con vẫn còn muốn trò chuyện thêm thì bố mẹ sẽ đi dạo một lát, được chứ??" Ông Chu biết là lời nói dối của mình đã bị con trai nhìn ra, thế là liền đánh trống lảng, nhìn Trịnh Thành Tử nói tiếp.
"Không cần đâu ạ, mọi người đều đã buồn ngủ cả rồi, nên về nghỉ ngơi đi ạ." Trịnh Thành Tử phất tay về phía thỏ trắng nói: " Em cũng nghỉ ngơi sớm đi, hẹn mai gặp lại nhé."
"Vâng ạ." Thỏ trắng mặt đỏ rực, ngượng ngùng gật đầu lia lịa.
Vừa nhìn thấy bóng Trịnh Thành Tử đã đi khuất, ông Chu cùng bà Chu lúc này mới cúi đầu xuống, ánh mắt mang theo sự tò mò, soi xét kỹ bờ môi sưng đỏ của thỏ trắng.
"… …chậc chậc, nó sưng húp lên rồi, thật sự tên tiểu tử này ra tay hơi quá… …" gương mặt của ông Chu lúc này hiện lên hai chữ "đau lòng", xót thay cho đôi môi nhỏ nhắn của thỏ trắng.
"Đứa nhỏ này, tuy là một nụ hôn tiễn biệt thôi, nhưng cái này là có chút quá mức rồi… …" Bà Chu vẫn chăm chú nhìn đôi môi của thỏ trắng, trong mắt tràn đầy sự ái ngại, thật không nỡ nhìn thỏ trắng với chiếc miệng xinh bị biến dạng như vậy.
"… …" Thỏ trắng nghe hai người bọn họ nói xong, mặt liền nóng bừng như ngọn lửa, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu mới tốt.
"Đi thôi, cùng mẹ về khách sạn nào, mẹ sẽ lấy cho con một cái khăn lạnh để chườm, chắc chắn nó sẽ giảm sưng nhanh thôi." Bà Chu xoa đầu thỏ trắng, sau đó khoác vai cô rồi quay người hướng về phía một khách sạn nhỏ nằm cách cổng trường không xa.
"Tên tiểu tử thúi này, thật sự là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!" Ông Chu thở dài, hai tay chắp đằng sau lưng, đi theo bà Chu và thỏ trắng và cứ lẩm bẩm nói.
"… …"
Thỏ trắng… …ngay lúc này chẳng biết nên nói gì, cũng không biết phải hành xử như thế nào, đối mặt với bố mẹ bây giờ thật khó xử.
Vậy là cuối tuần tại trường của Trịnh Thành Tử cũng trôi qua một cách nhanh chóng, buổi chiều chủ nhật hôm đó, thỏ trắng cùng bố mẹ trở về thành phố Z.
Trước lúc tạm biệt, Trịnh Thành Tử đã dặn dò kỹ thỏ trắng, trong một tuần lễ tới tuyệt đối không được đọc tiểu thuyết ngôn tình, nhất định phải chăm chỉ học tập, bởi vì theo truyền thống huy hoàng của trường trung học cơ sở ở thành phố Z, trước ngày mười một tháng này chắc chắn sẽ có một bài kiểm tra kiến thức, sau đó căn cứ vào thành tích mà học sinh đạt được sẽ quyết định việc ngày nghỉ lễ quốc khánh có trôi qua một cách vui vẻ và êm đẹp hay không.
Thỏ trắng gật đầu, miệng cũng mím chặt.
Sau khi tiễn thỏ trắng cùng nhị vị phụ huynh về nhà, Trịnh Thành Tử quay lại ký túc xá, liền bị ba tên kia bao vây.
"Lớp trưởng Trịnh, em gái cùng với bố mẹ của cậu đã về rồi ư?" Lâm Khải thập thò như một tên trộm, chạy lại hỏi nhỏ Thành Tử.
"… …" Trịnh Thành Tử im lặng, cố tình lơ đi câu hỏi của Lâm Khải.
"Hai ngày nay cậu đều chơi với em gái, vậy mà còn làm như bọn tớ không hay biết gì, nói dối rằng đó là bạn gái mình!" Vương Uy lườm Trịnh Thành Tử bằng ánh mắt sắc lẹm, lắc đầu nói: " Hình tượng lạnh lùng, chuẩn soái ca của lớp trưởng Trịnh ở trong lòng tớ, từ bây giờ đã hoàn toàn sụp đổ."
"Mà, nói cái này làm tớ mới sực nhớ, thật sự tớ vẫn rất tò mò, bạn gái của lớp trưởng Trịnh ở đâu, hoặc là căn bản cậu ấy chẳng hề có bạn gái!" Trương Vũ Phi dùng ngón trỏ vuốt ve chiếc cằm của mình, ánh mắt tỏ vẻ suy ngẫm nhìn Trịnh Thành Tử rồi chậm rãi nói.
"… …" Trịnh Thành Tử vẫn thản nhiên, giọng nói như thách thức: "Các cậu không tin tớ có bạn gái à?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT