Thỏ trắng vẫn đang mải miết ngắm nhìn gương mặt đẹp trai của Trịnh Thành Tử, đột nhiên phát hiện ra, gương mặt trắng nõn ấy đang bắt đầu ửng hồng.
Hả?? Ca ca nước cam làm sao lại đỏ mặt??
Thỏ trắng liền cảm thấy kỳ lạ, ngẩng đầu lên nhìn kỹ Trịnh Thành Tử một lần nữa, ánh mắt tràn đầy sự hoài nghi.
Một lát sau, Trịnh Thành Tử đã bê đồ ăn và thức uống lại tới bàn thỏ trắng đang ngồi.
"Sao em nhìn anh chằm chằm vậy hả??" Thỏ trắng còn chưa kịp mở miệng, Trịnh Thành Tử đã ngồi ở ngay vị trí đối diện cô, hai tay đang bê dĩa đồ ăn đặt xuống bàn, hướng về phía thỏ trắng hỏi.
"Dạ?" Thỏ trắng lúng túng, ngượng ngùng hỏi: "Làm sao anh lại biết em nhìn anh chằm chằm chứ? Không phải từ nãy giờ anh chỉ mải cúi đầu chọn đồ ăn thôi à??"
"Em chẳng lẽ lại không biết trên thế giới này tồn tại một thứ gọi là giác quan à?" Trịnh Thành Tử gương mặt thản nhiên trả lời, sau đó lấy hai chai nước ra, một chai nhẹ nhàng đưa cho thỏ trắng, một chai đặt ngay trước mặt mình.
"Trời… …" Thỏ trắng giật giật khóe miệng, cười xấu hổ, hóa ra lúc cô nhìn ca ca nước cam chằm chằm, cũng là lúc anh đang liếc nhìn và quan sát cô.
Khi biết được điều đó, lập tức trong lòng thỏ trắng tràn ngập niềm hạnh phúc, cô như vừa được ăn mật ngọt vậy.
Thỏ trắng ngẩng đầu lên, ánh mắt liền chú ý vào chai đồ uống trên tay mình, và chai đồ uống nằm trên tay Trịnh Thành Tử, là nước cam Fanta? Tại sao chứ??
"Ca ca nước cam… …không phải anh nói.. …anh không thích uống nước cam ư?" Thỏ trắng ánh mắt đầy nghi ngờ, nhìn chia nước cam trên tay Thành Tử, ngạc nhiên hỏi.
"… …" Trịnh Thành Tử hơi ngẩn người ra, trên mặt thoáng một chút bối rối.
Có lẽ những ngày này, Thành Tử đã quen với việc uống nước cam mỗi lúc ăn cơm, nên bây giờ cũng đã tiện tay lấy một chai nước cam lại… …hôm nay thỏ trắng đến, anh lại vô thức cầm theo hai bình nước cam.
Trịnh Thành Tử há miệng, ú ớ, còn chưa thành tiếng, thỏ trắng đạ cười hì hì, tiếp tục hỏi trúng tim đen của anh: "Thế nào, có phải bây giờ anh đã thích uống nước cam rồi không??"
"… …"
Trịnh Thành Tử lúng túng ho nhẹ hai tiếng, sau đó bình tĩnh nói: "Cũng không hẳn là vậy, chăng qua là hôm nay chúng ta tới muộn, nhà ăn chỉ còn lại mỗi nước cam, nên đành phải lấy thôi."
"À… …" Thỏ trắng lại gật đầu, định hỏi Thành Tử xem bình thường ở trường mọi người hay uống loại nước gì, thì bàn bên cạnh một cặp tình nhân ngồi xuống.
"Đây, em thích nhất cocacola, anh đã lấy cho em này." Nam sinh ngồi bên cạnh bọn họ đã đưa cho bạn gái ngồi đối diện mình một lon coca.
"Em cảm ơn anh!" Cô gái kia cười híp mắt nhận lấy chai coca, nhìn thoáng qua chai nước táo trên tay nam sinh kia nói: "Mà, bình thường không phải anh rất thích uống Sprite à, sao hôm nay lại đổi qua nước tao vậy?"
"Tại hôm nay đông quá, nên anh tiện tay cầm một chai." Nam sinh kia gãi đầu, nhìn cô gái kia rồi mỉm cười trả lời.
"Dạ." Cô gái gật đầu nhẹ nhàng.
"… …"
"… …"
Thỏ trắng xoay đầu lại, nhìn bộ dạng của Trịnh Thành Tử ngay lúc này, vừa muốn cười lại không dám cười.
Biểu cảm của Thành Tử có chút bối rối, anh ấy nhanh tay gắp một miếng sườn to vào trong bát của thỏ trắng, giọng hờn dỗi nói: "Mau ăn cơm đi, không cho em cười."
"Dạ… …" Thỏ trắng mặt nín cười, cúi đầu dùng sức chọc mạnh vào miếng sườn to trong bát.
Tuy nhiên cô chẳng thể kiểm soát nổi bản thân ngay lúc này, đôi vai của thỏ trắng không ngừng run lên, dù đã rất cố gắng nhưng vẫn không thể nhịn cười.
"Không được cười… …" Trịnh Thành Tử bất lực hét lên, pha lẫn trong giọng nói bất lực đó là một chút ngại ngùng, xấu hổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT