"Hả? Em tặng anh cái gì, em nhớ là chưa đưa cho anh cái gì hết mà, em còn chưa chuẩn bị luôn cơ?" Thỏ trắng khẽ giật mình, hơi ngại ngùng hỏi.
"… …" Trịnh Thành Tử im lặng, nở một nụ cười đầy ẩn ý, sau đó vờ đổi chủ đề: "Hôm nay ngày đầu tiên nhập trường có điều gì vui không, em đã em được nhiều bạn mới chưa?"
"Em chưa làm quen được ai cả, hầu hết tất cả mọi người đều xa lạ đối với em!!" Nói đến đây thỏ trắng chợt khựng lại, cô nhớ lại cảm giác bỡ ngỡ khi ở trong lớp học hồi sáng: "Em đã nhìn xung quanh lớp một hồi lâu, cố gắng để tìm một gương mặt thân quen, nhưng không có ai hết, à, đúng rồi, có cậu bạn Sách Đồng Học, cậu ấy học cùng lớp với em đấy."
"Sách Đồng Học ư, nghe quen vậy?" Trịnh Thành Tử nhíu mày, "Có phải là bạn trai của Trình Thơ không?"
"Vâng đúng rồi ạ." Thỏ trắng gật gật đầu, "Mà trùng hợp hơn là, thầy chủ nhiệm còn xếp chỗ ngồi của cậu ấy ngay phía sau bàn em, cũng tốt… …dù sao thì có một người bạn mình quen biết ở trong lớp còn đỡ hơn là không có ai."
"Em phải cách xa cậu ta ra một chút, đừng quá thân thiết… …"Trịnh Thành Tử liếc xéo thỏ trắng, ánh mắt tỏ vẻ nguy hiểm.
"Tại sao phải làm vậy ạ?" Thỏ trắng không hiểu ý của Thành Tử nên vặn hỏi lại.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, hai người lại học chung lớp, còn ngồi gần nhau như vậy, vẫn là đề phòng thì hơn." Trịnh Thành Tử giả bộ hờn dỗi, đưa tay nhéo cặp má mềm mại của thỏ trắng.
"Ha ha ha ha… …ca ca nước cam anh đang ghen đấy à??" Thỏ trắng mặc dù bị véo rất đau, nhưng không nhịn được cười nên đành lên tiếng.
Trịnh Thành Tử bị cô đùa giỡn, chỉ liếc nhìn một cái rồi im lặng không nói gì.
Vậy là ngày Thành Tử nhập học cũng đã tới, nỏ chỉ cách hai ngày sau ngày khai giảng của thỏ trắng, thời gian trôi qua thật nhanh.
Hôm nay cũng như mọi ngày, ban đêm thỏ trắng tan học về nhà, theo thói quen cô lúc nào cũng chạy thẳng vào phòng Trịnh Thành Tử và gọi thật to tên của anh, nhưng lần này lúc đẩy cửa bước vào, cảm giác hụt hẫng trống rỗng ùa về, cả căn phòng im lìm, không một tiếng động, thỏ trắng mới chợt bừng tỉnh, nhớ lại rằng ca ca nước cam của mình đã đi học ở Nam Kinh mất rồi.
Thỏ trắng thở dài thườn thượt, cô tiến lại gần bàn học của Thành Tử, kéo chiếc ghế mà anh ấy hay ngồi ra, rồi đặt mình ngồi xuống.
Trên bàn bây giờ cũng trống trơn, những chồng sách dày cộm, những cuốn sách thường ngày Trịnh Thành Tử vẫn ngồi nghiên cứu, nay anh đã gói ghém theo đến Nam Kinh, chẳng để lại thứ gì…. ….
Những thứ đồ trang trí nho nhỏ mà trước đây thỏ trắng tự tay làm, anh đều mang đi hết… …
Tất cả mọi đồ vật gắn bó với Thành Tử đều không còn ở lại đây, nhìn chiếc bàn học trống trơn cảm giác thật khó diễn tả. Trong lúc thỏ trắng đang cảm thấy nhớ Thành Tử da diết thì chuông điện thoại bỗng reo lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, thỏ trắng vội vàng nhấc máy.
"Alo… …là ca ca nước cam có phải không??"
"Ừ anh đây… …" Đầu dây bên kia khá ồn ào, nhưng thỏ trắng vẫn nghe rõ giọng nói ấm áp của Trịnh Thành Tử, cô bỗng nhiên thấy lòng mình dễ chịu hơn một chút, "Em đang làm gì đấy?"
"Em vừa mới tan học về nhà, túi xách còn chưa kịp tháo ra đây này… …" Thỏ trắng lè lưỡi, ngoan ngoãn báo cáo cho Thành Tử biết, "Còn anh thì sao, anh đang làm gì?"
"Anh vừa mới nhận phòng ký túc xá, dọn dẹp sạch sẽ, bạn cùng phòng của anh thì vừa ra ngoài mua đồ uống, chốc nữa cậu ấy mới về." Trịnh Thành Tử đứng trên ban công của ký túc xá, phóng tầm mắt ra xa, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài và hít một hơi thật sâu, giọng trầm ấm trả lời thỏ trắng.
"Kí túc xá của anh có rộng không, phòng của anh ở có bao nhiêu người vậy?" Vì từ trước tới giờ thỏ trắng chưa bao giờ đến kí túc xá nên cô ấy rất tò mò liền vội vàng hỏi Thành Tử.
"Thì nó cũng không rộng lắm, có tất cả 10 phòng và mỗi phòng 4 người ở." Trịnh Thành Tử chậm rãi giải thích cho thỏ trắng: "Trừ anh ra, thì còn ba người khác nữa ở cùng, một người ở Côn Minh tỉnh Vân Nam, một người ở Thành Đô, Tứ Xuyên, và người còn lại đến từ Tô Châu."
"Nghe thú vị thật đấy!" Thỏ trắng giọng háo hức nói: "Chờ đến khi em lên đại học, có phải là em cũng sẽ gặp được nhiều bạn đến từ khắp mọi miền trên đất nước chúng ta không?"