Suốt từ nãy giờ, ông Chu đứng bên cạnh quan sát, gương mặt lộ rõ sự khó hiểu, phải một lúc sau mới mở miệng hỏi: "Này hai con xem ta như không tồn tại ở đây đấy hả??"
"Dạ… …" Nghe vậy thỏ trắng ngẩn người ra, có chút xấu hổ, gương mặt trắng nõn của cô liền đỏ ửng lên.
Trịnh Thành Tử liếc nhìn bố của mình, giọng thản nhiên trả lời: "Có phải là lần đầu tiên bố nhìn thấy cảnh này đâu, sao phải ngạc nhiên như vậy chứ, việc này bọn con đã làm từ nhỏ đến lớn rồi, có gì mà lạ cơ chứ?"
"… …" Ông Chu chỉ biết im lặng gật đầu.
"Được rồi được rồi, ca ca nước cam nhanh đến trường đi… …anh thi tốt nhé!!" thấy không khí có vẻ ngượng ngùng Thỏ trắng nhanh nhảu nói và đẩy Trịnh Thành Tử ra phía cửa chính.
Ba ngày thi đại học chớp mắt đã trôi qua.
Lại hai tuần lễ nữa trôi qua, ngay cả thỏ trắng cũng đã hoàn thành xong bài thi của mình, thời điểm công bố kết quả thi đại học cuối cùng cũng tới.
Kết quả của Trịnh Thành Tử không nằm ngoài dự đoán, đứng nhất trường, nhất thành phố và thứ 4 của tỉnh, những thành tích rất cao.
Ông Chu vui mừng không kể hết, miệng cứ cười suốt ngày không khép được lại, tất cả mọi người ai cũng khen ngợi con trai ông, tuấn tú thông minh hơn người.
Nhưng đến lúc kê khai nguyện vọng trong phiếu đăng kí, trong nhà có sự tranh cãi giữa Trịnh Thành Tử và mọi người.
Cuộc tranh cãi này là bắt nguồn từ ông Chu và bà Chu, mỗi người một bên, mỗi người đưa ra một ý kiến, không ai chịu nhường ai.
Ông Chu cho rằng, con trai của mình giỏi giang như vậy nhất định sẽ nộp đơn vào trường Đại học Thanh Hoa, từ nhỏ đến lớn ông muốn rằng Thành Tử sẽ học nghiên cứu, tương lai nhất định sẽ làm nên chuyện lớn, cống hiến cho quốc gia những công trình nghiên cứu khoa học vĩ đại. Ông còn liệt kê một loạt những cá nhân và thành tích xuất sắc như, 14 trong số 23 người giành được giải thưởng và huy chương nhà nước vinh danh là cựu học sinh trường Đại học Thanh Hoa, 8 trong số 20 người chiến thắng giải thưởng khoa học và công nghệ cao nhất cả nước là cựu sinh viên trường Đại học Thanh Hoa. Còn nữa hơn 500 sinh viên tốt nghiệp tại đây, có nhiều sinh viên đã từng là hiệu trưởng và bí thư đảng ủy của các tổ chức trong nước, thậm chí một số lượng lớn các nhà lãnh đạo quốc gia đã tốt nghiệp từ Đại học Thanh Hoa.
Nhưng mà bà Chu lại cảm thấy, Trịnh Thành Tử đăng kí học tại trường Đại học Bắc Kinh là hợp lý hơn, và là một người hâm hộ Từ Chí Ma – một lãng tử trong làng thi ca của Trung Quốc nên cho rằng con trai nhất định phải có chút văn thơ ở trong người.
Theo bà Chu, con trai không nhất thiết phải theo nghiên cứu khoa học cứng nhắc như vậy, sẽ trở thành một tên mọt sách, hơn nữa, trong lịch sử đại học Bắc Kinh cũng có rất nhiều thần đồng kiệt xuất, cũng có rất nhiều lãnh đạo quốc gia tốt nghiệp từ trường đại học này.
Hai người đang mải tranh cãi nhau, thì Trịnh Thành Tử vẻ mặt bình thản lên tiếng: " Mọi người đừng cãi nhau nữa, còn đã đăng ký nguyện vọng vào đại học Nam Kinh rồi."
Cảnh tượng nhao nhác lúc nãy, nháy mắt đã trở nên yên tĩnh lạ thường.
Ông Chu bị làm cho bất ngờ, đứng không vững, xém chút nữa ngã xuống sàn nhà, mắt kính bị rơi vỡ, ông hướng về Thành Tử nói: "Con… …tại sao con lại muốn tới Đại học Nam Kinh??"
"Thì sao ạ, Nam Kinh không tốt hả bố?" Trịnh Thành Tử vẫn giữ thái độ thản nhiên đó trả lời.
"Không phải là nó không tốt… … mà là… …so với Đại học Thanh Hoa thì chẳng phải Đại học Thanh Hoa tốt hơn rất nhiều hay sao??" Ông Chu vừa nói hai mắt vẫn trợn ngược lên, chưa dám tin vào chuyện Thành Tử vừa nói.
"Ơ… … Vậy con hỏi bố, Lâm Chí Linh rõ ràng là đẹp hơn mẹ con, sao bố không yêu Lâm Chí Linh?" Trịnh Thành Tử dùng lý lẽ sắc bén để đáp trả lại bố.
"… …" Ông Chu lập tức im lặng, ngồi thụp xuống.
"Đứa con trai hư này, con có thể nói chuyện với bố như vậy được ư?" Bà Chu đứng cạnh khẽ trừng mắt liếc nhìn Thành Tử: "Việc kê khai nguyện vọng đại học vào giấy là chuyện lớn, sao con không thảo luận với bố mẹ, Đại học Bắc Kinh có điểm nào không tốt, sao lại chọn Đại học Nam Kinh cơ chứ?"
"Mẹ có dự định cho con ở lại Bắc Kinh sau khi tốt nghiệp đại học ở đó không??" Trịnh Thành Tử ngước mắt, bình tĩnh hỏi mẹ.
"Hả… …cái này… ….chuyện này mẹ còn chưa tính tới… …" Bà Chu ngập ngừng nói.
"Mẹ nên biết rằng, Bắc Kinh là thủ đô của đất nước, nếu chỉ tốt nghiệp với một tấm bằng đại học sẽ rất khó để tìm được một công việc tốt… …"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT