Đáng tiếc là, khi hắn đang loay hoay nghiên cứu những căn hộ thì liền bị đội bảo an đang đi tuần tra phát hiện bắt và mang đi.
Bảo an không cần hỏi nhiều, quyết định thật nhanh bấm gọi cho 110, chỉ trong thời gian ngắn, từ đồn công an một chiếc xe cảnh sát lao đến, trực tiếp áp giải tên ăn trộm này đi.
Chuyện về tên trộm trên, Trịnh Thành Tử được nghe lại từ thỏ trắng, cô ngồi kể say sưa khuôn mặt tràn đầy sự hứng thú, diễn tả lại rất sinh động mọi sự việc đã diễn ra.
Trịnh Thành Tử ngồi từ xa, chăm chú quan sát dáng vẻ hớn hở khi kể chuyện của thỏ trắng, không nhịn được cười liền hỏi: "Những chuyện này làm sao em biết được vậy?"
Thỏ trắng bị hỏi bất ngờ có chút ngượng ngùng, sau đó xấu hổ nói: "Thì có thông báo ban quản lý khu phố viết đấy ạ, hơn nữa hồi nãy đúng lúc em vừa tan học về, thấy mọi người đều đang đứng bàn luận về vấn đề này, nên em đã đứng nghe lỏm một chút xíu."
"Ừ ra là vậy… …" Trịnh Thành Tử gật gật đầu, chợt nhớ ra điều gì đó liền quay nhanh sang phía thỏ trắng hỏi: "Hôm nay không phải là em có bài tập viết hay sao?"
"À thì...cũng có một ít bài… …." Thỏ trắng ngập ngừng trả lời Thành Tử.
"Vậy mà còn tâm trí ở đây lo chuyện linh tinh à?" Trịnh Thành Tử híp mắt lại, nhìn thỏ trắng với bộ mặt nguy hiểm.
"Em sẽ đi viết bài ngày đây!" Thỏ trắng vội vàng cầm cặp sách quay lưng chạy thật nhanh về phòng của mình.
————
Nửa học kỳ đầu tiên của lớp 12 đã trôi qua, thoáng một cái chỉ còn nửa học kì nữa là hết năm học.
Thời gian ở lớp 12 trôi qua thật sự rất nhanh, mọi thứ đều trở nên khẩn trương hơn rất nhiều.
Trường học không còn là nơi để học sinh đều đặn đến sớm vào mỗi ngày mà nó còn là nơi níu giữ bước chân của mỗi cô cậu học sinh lúc tan trường, ai cũng cố gắng tận dụng hết mọi thời gian để học thêm kiến thức ở lớp.
Chính vì như vậy, càng về sau thỏ trắng càng ít thấy sự xuất hiện của ca ca nước cam ở nhà.
Cảm giác của thỏ trắng vào thời điểm này giống như lúc Trịnh Thành Tử ôn thi chuyển cấp lên lớp 10 vậy, nhưng nó tệ hơn, thời gian xa nhau nhiều và dài hơn lúc trước.
Nhưng cũng may là cả hai đều có điện thoại di động, coi như không thể gặp mặt nhưng cũng có thể liên lạc trò chuyện với nhau thường xuyên, cho nên đối với thỏ trắng việc không được gặp ca ca nước cam hàng ngày không phải là vấn đề gì quá lớn, tình cảm của họ vẫn ngày càng thắm thiết.
Chỉ là thỏ trắng cảm thấy có chút buồn, bởi thời điểm Trịnh Thành Tử thi lên cấp 3 thì thỏ trắng còn nhỏ, đến khi Thành Tử thi tốt nghiệp trung học rồi cô vẫn còn là học sinh tiểu học, từ đầu đến cuối cô mãi là một học sinh tiểu học, mà ca ca nước cam thì đã trở thành người lớn rồi.
Thời gian mấy ngày trước khi thi đại học, trong nhà của Trịnh Thành Tử có chút ảm đạm, yên bình đến lạ.
Hình như chẳng ai để ý hay bận tâm nhiều đến kì thi lần này cả.
Thỏ trắng cảm nhận được bầu không khí đó và cảm thấy kỳ quái, sau khi trở về nhà liền hỏi mẹ của mình.
Đích Mụ Mụ cười hiền, hướng về phía thỏ trắng nói: "Bởi vì bố và mẹ của ca ca nước cam sợ rằng nếu như cứ nhắc đến chuyện thi đại học sẽ tạo áp lực cho cậu ấy, họ chỉ cố tình làm như vậy thôi, thật ra bọn họ rất hi vọng vào Thành Tử, họ mong rằng cậu ấy luôn giữ vững tinh thần, thi thật tốt và chọn được một ngôi trường đại học phù hợp ở trong nước này."
"À thì ra là vậy… …" Thỏ trắng tỏ vẻ đã hiểu rõ gật gù "Chú Chu và cô Chu thật biết tính toán, chắc họ cũng đã phải khổ tâm rất nhiều."
Chớp mắt đã đến ngày thứ 7 của tháng 6, ngày đầu tiên của kỳ thi tuyển sinh đại học.
Buổi sáng hôm nay, thỏ trắng đã thức dậy từ rất sớm, ngồi trên bàn ăn đợi sẵn, Trịnh Thành Tử lúc này mới từ phòng ngủ bước ra, chậm rãi tiến lại bàn ăn sáng.
Ông Chu cũng đã ngồi ở trên bàn ăn với một vẻ mặt nghiêm túc, ông liếc nhìn và quan sát kỹ Thành Tử qua cặp kính mỏng với đôi mắt sâu thẳm, chắc rằng cả đêm qua ông ấy đã mất ngủ.
Trịnh Thành Tử khẽ nhíu mày, nhìn thái độ nghiêm túc và khuôn mặt cũng đang cau lại của bố mình, trong lòng cảm thấy thật kỳ quái.
Bố anh đã không nói chuyện với anh từ vài ngày trước, bây giờ lại định nói chuyện vào ngày đầu tiên của kì thi đại học hay sao??
"Thành Tử à, con ngồi lại đây, ta có chuyện muốn nói!" Ông Chu hướng về phía Trịnh Thành Tử dơ tay vẫy vẫy: "Con có biết hôm nay là ngày gì không??"
"Ngày thi đại học." Trịnh Thành Tử trả lời bố bằng một câu ngắn gọn, vừa nói tay vừa kéo cái ghế bên cạnh và ngồi vào bàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT