Editor: Waveliterature Vietnam

Thỏ trắng nhìn những dòng chữ trong máy điện thoại với một ánh mắt ngạc nhiên ngước nhìn Trình Thơ. Thỏ trắng thắc mắc hỏi Trình Thơ: "Cậu muốn giết tớ ư?"

"Chú của tớ thương cậu nhất rồi còn gì!" Trình Thơ mỉm cười với thỏ trắng một cách ngọt ngào và nói: "Sao mà chú ấy có thể không lo lắng được chứ?"

Khi thỏ trắng chuẩn bị nói gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên với một thông báo tin nhắn mới đến.

Thỏ trắng và Trình Thơ cúi đầu cùng một lúc và xem tin nhắn mới gửi đến.

Tiền chuộc? Địa điểm?

Chỉ bốn từ đơn giản, thậm chí không có lời nào giải thích thêm nữa.

Trình Thơ cau mày trước tin nhắn mới, và trong một lúc lâu thì cả hai đều không biết trả lời thế nào.

Khi Trình Thơ nhắn tin cho Trịnh Thành Tử như vậy thì ban đầu cô nghĩ rằng chú của cô ít nhất cũng sẽ hỏi là ai, tại sao lại bắt cóc thỏ trắng như vậy chứ, cũng phải hỏi người nhắn tin là ai chứ? Nhưng Trình Thơ lại không ngờ rằng Trịnh Thành Tử lại chỉ nhắn một tin nhắn ngắn ngũn như vậy.

Trình Thơ ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt thỏ trắng rồi hỏi thỏ trắng với giọng nói yếu ớt: "Cậu nói xem tớ nên nói bao nhiêu tiền để chú tớ chuộc cậu được đây, một triệu ư?"

Thỏ trắng bất mãn trước câu hỏi của Trình Thơ và nói không thành lời: "Cậu có nghĩ rằng chú của cậu có một triệu??"

"Tớ cũng nghĩ chắc không có đâu..." Trình Thơ suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục: "Hay là một trăm nhỉ?"

"Tớ thật không hiểu nổi cậu đấy..." Thỏ trắng vươn tay ra và lau mồ hôi trên trán, thậm chí còn không nói nên lời.

"Tớ nên làm gì với chú tớ đây?" Trình Thơ ngồi xuống bên cạnh thỏ trắng, đặt tay lên cằm và suy nghĩ thật kỹ.

"Sao tớ biết được chứ, chẳng phải cậu bắt cóc tớ mà." Thỏ trắng đảo mắt và nhìn kẻ bắt cóc mình.

Trong lúc cả hai đang bị rối thì điện thoại di động của thỏ trắng lại có một tin nhắn mới được gửi đến.

"Trình Thơ, cháu có thể không gây rắc rối được không?"

"Này..." Trình Thơ quay lại nhìn thỏ trắng. "Chú tớ đã đoán rằng tớ đã bắt cóc cậu rồi đấy, sao chú ấy có thể biết nhanh như vậy chứ?"

"Tớ nghĩ chắc ca ca nước cam đoán được vì chỉ có cậu thân với tớ thôi."

"..."

Một lúc sau, một tin nhắn văn bản khác đến.

Chú sẽ đưa cho cháu một bức thư tình khác, được chứ. Nếu cháu muốn thì chú sẽ viết lại cho cháu mà cháu có thể xem nó trực tiếp,được chứ?

Tin nhắn văn bản này thực sự dài hơn nhiều so với những tin nhắn trước đó.

Trình Thơ nhìn những dòng chữ trên màn hình của điện thoại di động và nghĩ về nó. Có vẻ như Trịnh Thành Tử đã đoán được những mong muốn của Trình Thơ.

Ban đầu thỏ trắng nghĩ rằng để ca ca nước cam của mình lo lắng như vậy, nhưng khi thấy còn trực tiếp đoán những điều gì đang xảy ra, cách Trình Thơ hành động như vậy thì không còn gì là thú vị nữa.

Trình Thơ lấy điện thoại di động của thỏ trắng và trả lại tin nhắn cho Trịnh Thành Tử:

"Ok, đợi cho đến khi chú đến nhà cháu và cháu nhận được bức thư tình mà chú đã viết và cháu phải hài lòng với nó!"

Sau năm giây, một tin nhắn văn bản mới xuất hiện:

"Được rồi."

Thỏ trắng nhìn Trình Thơ và nhìn vào điện thoại di động của mình. Sau một lúc im lặng, cô nói: "Này cậu, chú cậu có thực sự không muốn tình trạng cũ xảy ra nữa không, liệu chú ấy có thực sự viết một lá thư đàng hoàng không? "

"Tớ không sợ điều gì nữa cả, lần này chú ấy cũng biết cậu đang ở với tớ nên không đùa giỡn gì nữa đâu.!" Trình Thơ đi đến bàn và ngồi xuống ghế rồi quay lại thỏ trắng. "Tớ không tin rằng chú tớ sẽ đùa giỡn với tớ lần nữa đâu!! "

"..."

Thỏ trắng nhìn Trình Thơ với vẻ mặt lo lắng.

Nhưng Trình Thơ thật ngây thơ, bởi vì chú của cô nếu muốn cố tình đùa giỡn cô thì không khó khăn gì cả....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play