"Anh có thể viết cho Trình Thơ ấy, nhưng..." Giọng nói của Trịnh Thành Tử dừng lại, và cậu liếc nhìn thỏ trắng đang ở bên cạnh. Trịnh Thành Tử chậm rãi nói, "Em không thể xem."
"Ah?" Thỏ trắng nghe thấy những lời đó, sững sờ, và rồi nhìn Trịnh Thành Tử với nghi ngờ và hỏi:
"Tại sao em không thể nhìn thấy nó vậy ạ??"
Trịnh Thành Tử im lặng một lúc, và rồi cậu trả lời nghiêm túc: "Khi viết thư tình, anh phải khơi dậy cảm xúc của mình. Những từ anh viết có thể có cảm xúc thật, có thể chạm vào trái tim của mọi người, và khi anh viết, anh không thích những người nằm bên cạnh mình. Nó sẽ làm anh mất tập trung. "
"Ồ..." Thỏ trắng trả lời với nét mặt thất vọng. Thỏ trắng ngoan ngoãn quay đầu lại rồi thì thầm:
"Chà, vậy thì em sẽ không xem và ngồi đợi cho khi anh viết xong."
Trịnh Thành Tử nhìn vào lưng thỏ trắng và mỉm cười: "Em cũng không thể đọc nó sau khi viết xong."
"Tại sao?" Thỏ trắng quay đầu lại và nhìn Trịnh Thành Tử với ánh mắt khó hiểu.
"Đây là một bức thư tình mà Trình Thơ tặng cho cậu bạn mới nên đây là quyền riêng tư của trẻ em.
Nếu như em đọc thì không được hay cho lắm." Trịnh Thành Tử nghĩ về lá thư và tiếp tục nói với thỏ trắng: "Nếu như em đồng ý với anh về vấn đề này, thì anh sẽ giúp em viết. "
Thỏ trắng đứng đó với một chút buồn rầu, và cuối cùng cô cũng miễn cưỡng gật đầu và nói: "Chà, em sẽ xuống tầng dưới để xem TV, và khi anh viết xong thì gọi cho em nghe.."
"Được rồi." Trịnh Thành Tử gật đầu đồng ý.
Thỏ trắng miễn cưỡng liếc nhìn ngăn kéo mà cô đã đặt bức thư tình nhưng bị Trịnh Thành Tử lấy đi, rồi quay lại và đi xuống cầu thang.
Sau khi Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng rời đi, cậu cầm cây bút máy lên và viết nó với kiểu chữ đẹp nhất.
Khoảng hai mươi phút sau.
Thỏ trắng đang xem TV trên ghế sofa ở tầng dưới, cuối cùng nhận được một tin nhắn từ Trịnh Thành Tử trong điện thoại di động: "Anh viết xong rồi, em lên đi."
Thỏ trắng nhảy ra khỏi ghế sofa ngay khi đọc xong tin nhắn, rồi thỏ trắng chạy thật nhanh lên phòng Trịnh Thành Tử và mở cửa. Thỏ trắng thấy Trịnh Thành Tử mỉm cười với cô khi trên tay cầm một phong bì đã được dán kĩ lại. "Anh viết xong rồi nè."
Thỏ trắng chạy đến bên Trịnh Thành Tử rồi cầm lá thư trong tay, nhìn đi nhìn lại, rồi thỏ trắng nói:
"Em sẽ không nói với anh tên mới đâu? "
"Ồ, điều đó không thành vấn đề." Trịnh Thành Tử nhún vai, và khuôn mặt cậu dường như không quan trọng.
"Nhưng tên của người nhận nên được viết trên phong bì." Thỏ trắng chỉ vào phong bì trống rỗng và nói với Trịnh Thành Tử.
Trịnh Thành Tử cũng thấy đúng trước những câu nói của thỏ trắng nên cậu liền đưa tay ra và lấy phong bì lại. Trịnh Thành Tử đặt nó lên bàn và hỏi tên của cậu bạn mới.
"Cậu ấy có tên Sách Đồng Học ạ." Thỏ trắng cúi xuống bên cạnh Trịnh Thành Tử, nhìn cậu tỉ mẫn viết tên và ngay lập tức vui mừng: "Cuối cùng cũng xong rồi. Nếu Trình Thơ biết rằng bức thư tình của cô ấy được anh viết cho cô ấy thì em nghĩ cô ấy phải rất hạnh phúc. "
"Anh cũng hy vọng thế." Đôi mắt của Trịnh Thành Tử lóe lên một ánh nhìn một chút nghi ngờ, đôi môi hơi nhếch lên, khẽ mỉm cười.
Thỏ trắng lấp cầm bức thư tình được viết bởi Trịnh Thành Tử với niềm vui sướng, rồi cẩn thận đặt vào chiếc cặp của cô, chỉ chờ thời gian trôi qua thật mau để gặp Trình Thơ vào ngày mai.
- -------------
Sáng sớm hôm sau, thỏ trắng đến lớp sớm.
Tuy nhiên, Trình Thơ đã đi sớm hơn cô.
Khi thấy thỏ trắng bước vào lớp, Trình Thơ vội vã vẫy tay với thỏ trắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT