Bố Trịnh Thành Tử lắng nghe lời câu nói thật ghê tởm này và cuối cùng không thể không nói lại: "Cô giáo, cô có thể cho tôi biết con gái của tôi thua người ta điểm gì?"
"Sự khác biệt nằm ở đâu ư? Khi ở địa vị khác biệt thì chắc chắn sẽ sự khác biệt!" Cô giáo Nguỵ tỏ vẻ sốt ruột cắt ngang lời nói bố Trịnh Thành Tử: "Anh có nghĩ rằng những đứa trẻ bây giờ có kết quả học tốt thì có thể thay đổi cuộc sống của mình trong tương lai không? Nếu anh nghĩ vậy thì anh sai rồi, tôi nói với anh, sau khi tụi nhóc này tốt nghiệp đại học, nhưng chưa chắc tìm được công việc nếu gia đình không có những mối quan hệ? Nếu có kết quả học tập tốt và được nhận vào đơn vị tốt, nhưng nếu muốn được thăng chức thì chắc chắn sẽ càng khó khăn. Đây là thực tế của xã hội! "
"..."
Chu Nguyệt cảm thấy hoàn toàn không nói nên lời, và giao tiếp với cô giáo hách dịch này thực sự rất bực bội giống như chơi piano.
"Thỏ trắng hôm nay..." Khi Cô giáo Ngụy cũng định tiếp tục nói gì đó, một tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên.
"Cô Nguỵ, tôi tìm cô nãy giờ?" Giọng nói của thầy hiệu trưởng Vương vang lên ở cửa.
Vẻ mặt thiếu kiên nhẫn trên khuôn mặt của cô giáo Nguỵ đột nhiên khép lại và đột nhiên nở một nụ cười. Cô nhanh chóng đứng dậy và đi về phía cửa. "Chào thầy ạ, thầy tìm em có việc gì không ạ? "
"Ồ... cũng không có gì lớn đâu chỉ là về việc đánh giá cô là giáo viên giỏi nhất năm. Cô có thể cần phải viết một báo cáo như bản tóm tắt công tác giảng dạy như trước đây..." Thầy hiệu trưởng Vương đẩy cánh cửa văn phòng và đưa thông tin trong tay.
"Dạ, em hiểu rồi ạ. Thầy cứ yên tâm ạ!" Cô giáo Nguỵ trả lời.
"Chà, đây là yêu cầu của bản báo cáo...." Thầy hiệu trưởng Vương đưa thông tin trong tay cho cô giáo Nguỵ thì đứa mắt nhìn sang thấy bố Trịnh Thành Tử đang đứng trong văn phòng. "Ồ... cô cứ làm theo những yêu cầu mà tôi đã ghi đây. Cô làm xong thì nộp cho tôi... Anh Chu...Chu...!! Anh Chu Nguyệt!!? Anh làm gì ở đây thế ạ? "
Lúc đầu, Thầy hiệu trưởng Vương chỉ nhìn thấy bóng dáng của bố Trịnh Thành Tử. Sau khi nhìn rõ khuôn mặt, thầy Vương dường như vô cùng phấn khích đến nỗi ông ấy còn nói lắp.
Thầy Vương chạy đến sát bên ông Chu rồi nhiệt tình đưa tay cúi xuống và bắt tay với ông Chu, rồi hào hứng: "Anh đến đây để kiểm tra công việc gì à? Tại sao anh không thông báo cho tôi trước, để tôi chuẩn bị chào đón anh chứ, mà sao người anh bị ướt thế? "
Ông Chu khẽ mỉm cười, nắm tay thầy hiệu trưởng Vương, và giọng nói trầm khàn: "Tôi không kiểm tra gì cả, con gái tôi học trường anh nên hôm nay cô giáo mời phụ huynh của con gái tôi nên tôi phải tới thôi!"
"Con gái anh học lớp nào? Đây là con gái của anh!?" Thầy hiệu trưởng Vương nhanh chóng nhìn thỏ trắng đứng cạnh ông Chu rồi vội vàng khen ngợi: "Ôi cháu gái thật xinh đẹp nhường nào, giống mẹ cô bé đến nhường nào. "
"Ồ... anh đã thấy vợ tôi ư?" Chu Nguyệt tiếp tục mỉm cười và lặng lẽ hỏi.
"Lúc anh tham gia buổi tiệc cuối năm của phòng giáo dục thì anh đã dẫn vợ mình đi cùng, anh nhìn vào lông mày con gái anh này, giống như mẹ cô ấy nhiều hơn!" Thầy hiệu trưởng Vương tiếp tục ca ngợi thỏ trắng.
"..."
Ông Chu tiếp tục mỉm cười rồi quay lại thì ông thấy rằng thỏ trắng đang nhìn ông với một đôi mắt to. Hai người nhìn nhau với ánh mắt ngạc nhiên nhưng lại hiểu nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT