Bước lên tầng hai, căn phòng nằm ngay cầu thang lên xuống là phòng của chú Đại, phía bên trong còn một phòng nữa có lẽ là phòng của cái Thư con cô Hường. Chưa bao giờ Nam và Hạnh vào phòng ở tầng hai cả. Chú Đại mở cửa phòng rồi gọi hai anh em Nam:

- Vào đây, đây là phòng riêng của chú. Bố Tuấn cháu để cho chú phòng này để khi nào chú về thì chú ở. Nhưng có mấy khi chú về đây đâu. Tí chú bảo bố để hai đứa ở phòng này. Chú mà về chú lên tầng ba. Đồ đạc ở đây không dùng nó cũng phí.

Nam đưa mắt nhìn căn phòng khá rộng, đầy đủ tiện nghi nào là ti vi, tủ lạnh, giường chiếu gối đệm tất cả đều là đồ đẹp. Những thứ đó phòng bên trên không có, hình như trước đây phòng trên tầng ba bỏ trống nên chỉ có mỗi cái giường. Đợt này anh em Nam về ở nên mới sắm thêm chăn gối và một cái đệm mỏng. À quên, còn một cái bàn học nữa. Mải ngắm Nam bị chú Đại quát:

- Đóng cửa vào đi chứ. Đóng cửa xong hai anh em ngồi xuống đây chú cho cái này. He he he.

Chú Đại cười nham hiểm, chú lấy trong balo ra hai hai cái túi đựng đồ đẹp lắm. Chú mở túi ra nhìn vào trong rồi đưa cho Nam một túi nói:

- Thử mặc vào xem có vừa không, chú nghe bố mày tả nên cũng chọn bừa vậy. Nhưng quần áo shop này cũng dễ mặc.

Túi kia chú cũng đưa nốt cho Nam rồi tiếp:

- Đây là của cháu gái, không mặc vừa thì năm sau mặc. Hề hề hề..

Chưa hết chú Đại rút ra 500k đưa Nam, chú cười:

- Lẽ ra là không nên cho trẻ con tiền, nhưng chú cũng nghe chuyện cháu đánh nhau vì bị thằng cùng lớp ăn cắp tiền. Thương em gái lắm nhỉ, chú cho cất đi nhé. Để hai anh em mua quà ăn dần. Không phải khoe bố hay khoe với bà kia làm gì. Chú cháu mình biết với nhau thôi.

Nam gật đầu lia lịa, mọi thứ chú Đại nói ra nó cảm giác như đó là mệnh lệnh. Nó cười toe toét với chú Đại, nụ cười mà ngay cả bố nó cũng chưa được thấy. Chú Đại mở tủ lạnh lấy ra một túi nho màu đen, quả nào quả nấy to tròn, căng mọng. Bỏ ra đĩa chú gọi Hạnh:

- Cháu gái ngồi đây ăn nho nhé.

Bé Hạnh vẫn còn chút e dè vì bộ dạng của chú Đại. Trẻ con mà nhìn thấy chú Đại lại chẳng hết hồn ấy chứ. Nam gọi em gái lại ngồi xuống, chú Đại lấy nho cho Hạnh ăn rồi hỏi Nam:

- Cháu biết tên chú không.??

Nam gật đầu khẽ trả lời:

- Dạ chú Đại ạ.

Chú Đại cười ha hả rồi nhìn nó trừng mắt:

- Nhìn chú có sợ không..??

Bé Hạnh nhìn chằm chằm không dám nói gì, Nam lại gật đầu:

- Dạ có..

Chú Đại cười lớn:

- Ha ha ha. Vậy nên bà dưới nhà kia sợ chú lắm.

Lúc này bố Nam mở cửa đi vào, thấy hai anh em đang ngồi ăn nho với chú Đại bố Nam hỏi:

- Hai anh em đi học về sao không lên thay quần áo đi rồi chuẩn bị cơm.

Chú Đại xua tay:

- Anh cứ để chúng nó ngồi mát cái đã. Cơm cháo 7-8h ăn cũng được. Mà anh xem lại thái độ của bạn gái anh đi. Em thấy không vừa mắt đâu..??

Bố Nam nhìn chú Đai hỏi:

- Thế lại làm sao à..??

Chú Đại kể:

- Đàn bà phụ nữ mà đứa trẻ con nó không may đâm nhẹ vào thôi mà đay nghiến, lại còn định chửi nó nữa. Quả đấy mà chửi em gang mồm ra luôn. Đứa bé nó biết cái gì, nãy con này chạy vào nhà không may húc trúng bà ấy. Thấy nạt nó em mới nói cho, xong thấy em vội vàng thay đổi thái độ. Em về đây là gặp anh với chủ yếu là gặp hai cháu chứ không phải gặp người lạ. Con cháu mình thì mình phải xót, không ai thương chúng nó đâu. Anh phải xem lại đi...

Bố Nam như bị nói trúng tim đen không nói lại được câu nào. Những lời chú Đại vừa nói câu nào cũng chuẩn. Chú Đại quay sang nhìn Nam cười:

- Vậy nên chú về đây cũng không được hoan nghênh đâu. Phải chịu đấy...

Bố Nam vội chữa thẹn:

- Chú cứ nói thế, anh ở đây ai dám làm gì người nhà mình.

Chú Đại nhìn bố Nam lắc đầu:

- Thế lúc anh không ở đây thì sao..?? Con người anh thì em lạ gì nữa. Ngày trước khi anh kể truyện lúc đó chưa mua nhà mua xe em đã bảo đón các cháu nó về rồi. Ở đâu cũng được, bố mẹ trên Hà Nội còn bảo bận đi làm thì cho chúng nó ở trên đấy. Nhưng sau vì vướng chuyện học hành nên phải nghĩ lại, nhưng mua nhà xong anh vẫn không đón chúng nó về....

Nhìn Nam với Hạnh chú Đại dừng lại:

- Thôi, hai anh em lên trên tầng thay quần áo. Mặc luôn đồ chú vừa mua ấy. Mà xong từ mai xuống phòng này ở. Trẻ con leo lên tầng cao nguy hiểm. Phòng chú hai đứa cứ ở đây.

Nam chào bố chào chú rồi dẫn em ra ngoài, mở cửa ra Nam thấy mụ Hường đang đứng ngoài lấp ló nghe trộm, Nam chào mụ:

- Cháu chào cô Hường.

Chú Đại bên trong nghe thấy liền nói vọng ra:

- Chị làm gì ngoài đấy thế, phòng em có chốt cửa đâu.

Mụ Hường thò mặt vào cười trừ:

- Đâu, chị vừa đi lên bảo hai anh em chuẩn bị xuống ăn cơm.

Chú Đại nói:

- Thôi nhà vội cứ ăn trước đi, em cũng vẫn no chưa ăn bây giờ. Mà chị đi xuống để anh em em bàn với nhau chút chuyện.

Mụ Hường mặt mũi đỏ tía tai nhưng không nói lại câu nào. Mụ hằm hằm sang phòng gọi con gái rồi hai mẹ con dắt nhau đi xuống dưới. Trong phòng chỉ còn bố Nam và chú Đại đang to nhỏ chuyện gì Nam cũng không nghe rõ. Nam dắt Hạnh lên phòng tắm cho em rồi hai anh em thay quần áo mới mà chú Đại vừa mua. Xong xuôi hai anh em đi xuống dưới nhà. Mụ Hường tròn mắt khi thấy cả hai đứa đều có quần áo mới, không ngần ngại mụ hỏi Nam:

- Bố mua quần áo mới cho hai anh em à..??

Nam lắc đầu, bé Hạnh nhanh nhảu:

- Chú đầu trọc cho anh em con đấy ạ.

Mụ Hường lườm nguýt tỏ thái độ không vui, bố Nam từ trên tầng đi xuống nhìn hai anh em khen:

- Thằng chú Hấp nhà này mua quần áo đẹp phết nhỉ. Đứa nào mặc cũng vừa như in..

Mụ Hường kéo tay bố Nam lại nói:

- Cũng là con là cháu sao chú ấy chỉ mua cho hai đứa này mà không mua cho cái Thư..?

Bố Nam gạt đi:

- Em nói thế không đúng, mấy lần trước chú ấy về lần nào chẳng mua cho cái Thư thứ này đồ nọ. Rồi còn cho tiền, hai con nó mới gặp chú lần đầu thì chú ấy mua cho. Sao em lại đi so sánh như vậy..

Chú Đại từ trên tầng đi xuống nghe vậy liền nói:

- Em mua cho cả ba đứa, nhưng cháu con của chị từ lúc chú về đã chào chú được câu nào đâu mà đưa. Tí ăn cơm xong lên phòng em lấy cho.

Mụ Hường vội quay sang mắng con:

- Cái con này chỉ mải xem tivi thôi chẳng biết gì cả. Thôi thôi chú xuống ăn cơm đi, hôm nay chị mua nhiều đồ ngon lắm.

Đồ ngon mà mụ Hường nói là mấy con cùm cụm, một đĩa mực xôi bé tí, với đĩa thịt kho mặn cùng canh rau cải đắng. Không biết là mụ cố ý hay cố tình nhưng đồ mua đãi chú Đại còn không bằng đồ mà mụ mua cho đám bạn mụ ấy đến đây ăn cơm. Chú Đại cũng không nói gì về thức ăn, chú Đại không uống rượu nên ngồi xuống chú làm bát cơm chan canh, gắp miếng thịt và rột roạt mấy cái rồi lại đứng lên, chú nhìn bố Nam nói:

- Anh dùng từ từ nhé em ăn no rồi..!!!

Bố Nam gật gật đầu, ăn xong chú Đại đi luôn lên tầng. Bố Nam nhìn mụ Hường gay gắt:

- Cô mua mấy thứ này cho ai ăn vậy..??

Mụ Hường vội cãi lại:

- Em đi chợ nhưng không có cua ghẹ gì cả chỉ có mấy con này. Trông thế thôi nhưng con nào cũng có gạch.

Bố Nam đặt bát xuống nói:

- Không có thứ này mua thứ khác, nãy tôi đưa cô 3tr bảo đi mua đồ về anh em nhâm nhi là tiền của chú Đại đưa đấy. Cô đúng là cái loại tham bát bỏ mâm...

Giận tím mặt bố Nam đứng dậy không ăn uống gì nữa. Nam cũng đã ăn xong bát cơm, bé Hạnh thì ăn được nửa bát cũng xong. Thấy không khí căng thẳng Nam đỡ em đứng dậy, ngồi đó là mụ Hường với cái Thư đang õng ẹo:

- Sao hôm nay mẹ kho thịt mặn thế. Con không ăn nữa đâu.

Bực mình mụ Hường bê luôn mâm cơm đi thẳng xuống bếp. Chắc có lẽ mụ nghĩ đó là tiền của bố Nam nên tiếc rẻ không muốn bỏ ra. Hoặc sâu cay hơn mụ ghét chú Đại nên cố tình làm như vậy để sau này chú không về đây nữa. Với người khác thì mụ xun xoe nịnh nọt ra vẻ người tốt, nhưng vì chú Đại đã quá hiểu bản chất của mụ nên việc mụ không ưa chú Đại là điều dễ hiểu. Nhưng khổ nỗi, bố Nam rất tôn trọng chú. Anh em ruột thịt trong nhà bố Nam còn không thân thiết bằng chú Đại. Vì chú Đại cũng hết lòng giúp đỡ bố Nam, công việc làm ăn của bố Nam hiện tại cũng nhờ chú Đai trước đây giúp đỡ. Chính vì vậy dù ghét nhưng ngoài mặt mụ Hường vẫn phải cố gắng tươi cười chịu nhịn.

Chú Đại đi xuống nhà ngồi uống nước với bố Nam, cả mụ Hường sau khi dọn dẹp xong cũng ngồi đó. Chú Đại nói:

- Đấy, nãy công việc em bàn với anh là như vậy. Cần ít vốn nhưng thành công sẽ thu về tiền trăm triệu. Mà em đã làm thì chỉ có chắc chắn. Anh chỉ cần chung với em thôi. Cái này người trong nhà thì em mới nói.

Mụ Hường ngồi nghe thấy mùi tiền là đang xỉa răng dù ban nãy không ăn gì cũng dừng tay ngồi hóng không chớp mắt. Bản chất của mụ là cho vay lãi, nên giờ nghe chú Đại nói chuyện làm ăn đẻ ra tiền sao mụ bỏ qua cho được. Mụ tham quá mà, chú Đại nói tiếp:

- Anh xem chuẩn bị rồi nói em nhé.

Bố Nam nhấp chén nước rồi nhìn mụ Hường nói:

- Tiền thì lúc nào chuẩn bị xong cũng được. Khi nào ok chú alo cho anh là được. Lấy cho anh cái tăm. - Bố Nam nói với mụ Hường.

Không biết là đang nghe ngóng nhập tâm quá hay sao mà mụ Hường đưa luôn cái tăm mụ vừa xỉa xong cho bố Nam nhưng bị ông quát cho thì mụ mới giật mình đi lấy tăm khác. Nhìn mặt mụ Hường lúc đó Nam cũng phải buồn cười. Không biết chuyện chú Đại nói là thật hay giả nhưng việc mụ Hường tham tiền lộ rõ ra mặt là sự thật. Câu chuyện qua loa chú Đại nói với bố Nam lẫn mụ Hường:

- Cái phòng tầng 2 của em từ mai anh chị để cho hai cháu nó ở đấy nhé. Đồ đạc em mua để hết cho hai đứa nó dùng. Em mấy khi về đây đâu để nó phí ra. Mà các cháu nó ở tầng hai cũng tiện. Em mà về đây thì em ở tầng ba.

Bố Nam gật đầu đồng ý luôn, mụ Hường thì cũng ợm ờ không nói gì. Hai anh em Nam mừng lắm, phòng chú Đại có tivi, thế là hai anh em nó được xem phim hoạt hình rồi. Chú Đại dặn Nam:

- Ở là phải dọn dẹp sạch sẽ phòng cho chú đấy nhé. Tí lên chú dạy cách mở tivi với đầu thu như thế nào. Nhưng phải bảo nhau học chăm chỉ đấy không chú bê tivi đi ha ha ha.

Nam với Hạnh cảm ơn chú rối rít, bố Nam thấy vậy cũng vui không kém. Chỉ có mụ Hường là sắc mặt hơi kém đi một chút. Mụ tất nhiên không muốn hai anh em Nam được sống thoải mái tiện nghi hơn con của mụ rồi. Đúng là cuộc đời, chắc bé Hạnh đã được cô giáo đọc cho nghe những truyện như Bạch Tuyết, Tấm Cám, hay cô bé lọ lem. Nhưng chắc nó chưa hiểu được rằng nhân vật Mụ Dì Ghẻ trong truyện lại đang hiện hữu trước mặt nó đây. Nó chưa hiểu được rằng truyện cổ tích không có thật nhưng Mụ Dì Ghẻ độc ác thì hoàn toàn có thật. Mụ đang ngồi đó giơ nanh vuốt trực xé nát hai con mồi là Nam với Hạnh. Nhưng giờ đây bác thợ săn mang tên Chú Đại đang tìm cơ hội bắn hạ mụ Dì Ghẻ.

Chú Đại dẫn hai anh em lên tầng, vào phòng chú nói với Nam:

- Chú nói chuyện với bố cháu rồi, bố cháu bảo vợ có thể bỏ chứ con thì không. Chú tạm tin vậy, giá mà mẹ cháu còn sống thì kiểu gì chú cũng bắt bố cháu về ở với mẹ cháu. Nhưng thôi, cứ từ từ. Bà này bà ấy bị bệnh tim đấy, có lần bố mày đi với chú, chú cho chị gái chú gọi điện về trêu mà thấy bảo bị tớp lên ngực phải đi cấp cứu. Sau trận đó bố mày mắng chú không thì chú trêu cho tức mà chết.

Nam nghe chuyện mà cười nhe cả răng, nó nhớ lời bà ngoại, nó hỏi chú Đại:

- Thế nhà này là nhà bố cháu hay nhà của bà ấy ạ..??

Chú Đại gõ đầu Nam cái cốp:

- Thằng ngố này, tất nhiên là nhà bố mày rồi. Tiền nong như nào chú không biết nhưng sổ đỏ đứng tên bố mày. Mày cứ ở đây cho chú, không phải sợ. Bà này đi đâu cũng khoe nhờ bà ấy bố cháu mới có cơ ngơi này. Đm, chú nói cho mày biết giờ không có bố mày tiền nong bà này cho vay đéo ai nó trả đâu. Có bố mày đứng ra thì mới làm được đấy. Chú về đây bị ghét lắm nhưng bà ấy không sao được. Vì đã cưới bố mày đâu...

Nam nhìn chú Đại như còn điều thắc mắc, chú Đại nhìn nó đoán:

- Bố cháu cũng muốn cưới rồi nhưng vì nhiều người chưa đồng ý nên chưa cưới. Chú cũng không đồng ý, có đợt chú giận chú bảo anh mà cưới thì em không xuống nhà nữa. Bố mày toàn cười trừ...

Nghe đến đây Nam hơi xịu mặt xuống, nó không hiểu vì sao bố lại muốn cưới mụ Hường. Nhưng chuyện người lớn nó làm sao hiểu được, chính vì thế nó sẵn sàng mở lòng với một người mà nó mới gặp ngày hôm nay còn hơn là tâm sự với bố đẻ ra nó. Chú Đại thấy mặt nó xịu xuống sau khi nhắc đến chuyện cưới xin của bố. Chú Đại vội lảng sang chuyện khác:

- Đây nhé kênh 35 là kênh chiếu phim hoạt hình. Hạnh thích xem lắm nhỉ.?

Chú Đại nhìn Nam nói:

- Thanh niên không phải suy nghĩ nhiều. Giờ cứ học cho tốt, sau này thích thì đi theo chú lên rừng.

Nam nhìn chú Đại hỏi:

- Thế chú ở đây đến bao giờ ạ..?

Chú Đại cười:

- Sáng mai chú lại về rồi, mai hai đứa ở phòng này rồi đây...

Khuôn mặt Nam thoáng buồn, nó thừa hiểu rằng nếu chú Đại không ở đây hai anh em nó sẽ lại tiếp tục những ngày bị mụ Hường đay nghiến. Bỗng nhiên nó ước giá mà chú Đại sống ở đây luôn với bố con nó thì hay biết mấy. Dần dần từng ngày nó mới hiểu thế nào là câu mà bác nó hay nói:

" Khác máu tanh lòng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play