Nam vội bế em chạy lại, chú Đại đang nằm ngủ trên ghế cũng bật dậy. Bố chú Đại vội bấm nút gọi bác sỹ. Nam bế Hạnh đặt em trên giường bố rồi cả hai anh em không ai bảo ai đều đồng thanh gọi:
- - Bố ơi….Bố ơi...Bố tỉnh lại rồi…
Mấy mấy giây nhìn xung quanh, nhìn mọi người ông Tuấn mới khẽ mấp máy môi nhưng tiếng hơi nhỏ không nghe rõ. Cái Hạnh cứ thế nắm chặt tay bố, những tháng qua tuy ở với mụ Hường không mấy tốt đẹp nhưng với nó bố vẫn luôn hết mực yêu thương, đi đâu về cũng bế nó rồi hỏi han đủ thứ. Ông Tuấn nhìn mọi người khẽ mỉm cười, bác sỹ lúc này đi vào phòng nói:
- - Bệnh nhân không xảy ra tình trạng như đợt trước chứ...Để tôi xem nào…
Bác sỹ tiến lại gần kiểm tra tình trạng của bố Nam rồi nói:
- - Lần này ổn định hơn lần trước rồi đấy, tuy nhiên mọi người cũng cần phải chú ý, tạm thời đừng nói gì về tình trạng sức khỏe của bệnh nhân. Nên nói những chuyện vui ấy…..Tôi còn sợ như lần trước nên phải mang cả thuốc gây mê sang đây này. Lát nữa sẽ có người mang thức ăn do bệnh viện trực tiếp nấu lên cho bệnh nhân. Tạm thời mấy hôm đầu đừng cho bệnh nhân ăn đồ bên ngoài nhé.
Cả gia đình cảm ơn bác sỹ, bố Nam đã tỉnh nhưng phải mất lúc lâu sau ông mới nói được. Hai anh em Nam ngồi bên cạnh giường nắm tay bố, bên kia là bố mẹ chú Đại. Còn chú Đại sau khi thấy anh tỉnh thì lầm lũi bước ra khỏi phòng. Chắc có lẽ chú Đại vẫn còn rất day dứt về chuyện mình đã gây ra. Nhìn hai đứa con ông Tuấn khẽ nói những tiếng chậm rãi:
- - Nam vào thăm bố đấy à….Lại còn có cả em nữa chứ…
Nam nắm chặt tay bố gật đầu không nói lên lời, chỉ có bé Hạnh vô tư hỏi bố:
- - Sao bố ngủ lâu thế, anh Nam không cho con gọi bố dậy…
Ông Tuấn nhìn con gái khẽ cười rồi quay sang bên bố mẹ chú Đại hỏi:
- - Thằng Đại đâu rồi bố mẹ…?
Mẹ chú Đại mau nước mắt vừa khóc vừa nói:
- - Nó...nó ở đây suốt...Nhưng vừa thấy con tỉnh nó lại đi ra ngoài rồi..
Chú Đại nghe anh nói xong thì vội chạy lại ngồi xuống nắm tay anh rồi khóc nức nở. Chú Đại khóc thành tiếng như trẻ con, những giọt nước mắt lo lắng, ấm ức, dằn vặt bao ngày qua giờ này được tuôn ra hết. Chú Đại gục đầu xuống lòng bàn tay ông Tuấn cứ thế khóc, những ai có mặt ở đó đều không cầm được nước mắt, thằng Nam cũng thút thít, mẹ chú Đại thì nước mắt ngắn dài, bố chú Đại cũng khẽ tháo kính rồi dụi dụi hai bên mắt. Cả ông Tuấn cũng vậy, miệng tuy cười nhưng hai hàng nước mắt của ông cũng cứ thế chảy ra.
Bởi vì không cần mọi người nói ông Tuấn cũng đã biết được tình trạng cánh tay của mình hoặc ít ra là ông Tuấn đoán như vậy. Nhưng ông nhìn hai đứa con rồi khẽ nói:
- - Cho bố xin lỗi, các con phải chịu khổ nhiều rồi….Tha lỗi cho bố nhé…
Nam lau nước mắt gật đầu, bé Hạnh thì cười tươi đáp:
Trang cùng với hai cô bé nữa bước vào cúi chào mọi người rồi khẽ đặt bó hoa cùng giỏ hoa quả tươi ngon lên trên bàn rồi đi lại giường bệnh:
- - Cháu chào chú, cháu tên là Trang bạn học cùng lớp với Nam, còn bạn này là lớp trưởng, bạn bên cạnh là tổ trưởng của Nam. Nghe tin chú bị ốm nên lớp chúng con tổ chức đến thăm chú ạ.
Ông Tuấn gật đầu cảm ơn ba cô bé, Nam thì đứng đó ấp úng nãy giờ không nói được câu nào. Hình như nó đang bị rơi vào bài toán khó trước cảnh ứng xử thế này, được cái cả ba bạn nữ đều thuộc hàng nhanh mồm nhanh miệng. Cô bé lớp trưởng nói:
- - Ơ cô chủ nhiệm sao nãy giờ không thấy đâu nhỉ…? Không phải ban nãy cô giáo bảo biết phòng rồi sao…?
Nam há hốc mồm ngạc nhiên hỏi:
- - Cô giáo chủ nhiệm cũng đến đây á…?
Trang đáp:
- - Đúng rồi, chinh cô giáo nói là bố cậu nằm ở đây nên bọn tớ mới biết mà...Cô đi cùng với chúng tớ luôn nhưng khi nãy hình như bận đi vệ sinh nên bảo chúng tớ lên trước.
Chuyện chẳng liên quan đến ai, nhưng đột nhiên có người trong phòng đứng ngồi không yên rồi đi ra mở cửa ngó nghiêng như đang tìm kiếm một người nào đó…….Người Lạ Ơi…..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT