Trưa hôm sau Nam và bà ngoại đang ăn cơm thì bác Dung từ bên ngoài sân chạy vào hớt hải, nhìn bà ngoại bác quên cả chào vội vàng nói:
- - Nam biết tin gì chưa…? Bố mày bị người ta chém nhập viện từ hôm qua đến giờ vẫn chưa tỉnh kìa…? Chết mất thôi..
Bà ngoại với Nam buông bát cơm hỏi lại:
- - Sao như thế được chiều hôm qua cái chú nhỏ nhỏ người a.ấy còn chở cái Hạnh ra đây gửi bảo bố nó đi làm xa tầm một hai tháng mới về cơ mà.
Nam hỏi dồn:
- - Có thật không hả bác…?
Bác Dung vừa thở vừa nói:
- - Thật chứ đùa à...Ôi mẹ ơi, con thấy người ta nói là bị chính em kết nghĩa chém đấy. Ban đầu con cũng đâu có tin, nhưng lúc đi chợ về gặp bạn học cùng lớp với bố mẹ thằng Nam ngày trước họ cũng bảo thế. Cái Hường nó đi rêu rao khắp chợ là chồng nó bị anh em chém, nó may chạy thoát không cũng chết rồi. Cả làng cả tổng người ta đang đồn ầm lên kia kìa. Nhà đấy đúng vô phúc mà...Mà không biết giờ này thằng Tuấn làm sao rồi..? Con định vào thăm mà nghĩ nhìn mặt con kia nên con không đi nữa.
Như hiểu ra vấn đề, vốn là người sống tình cảm nên bà ngoại buông bát cơm đang ăn dở đứng dậy bảo Nam:
- - Từ đây vào viện xa lắm, hai bà cháu đạp xe thì đến bao giờ. Thôi lên xe máy con chở đi, con cũng muốn vào đó thăm bố thằng này ra làm sao..? Nam ra xe bác chở…
Bà ngoại cuống cuồng đội cái khăn xếp lên đầu rồi bà lịch kịch đi ra ngoài sân với vẻ mặt lo lắng. Hai bà cháu lên xe bác Dung chở đến bệnh viện, trên đường đi bác Dung cũng kể thêm một vài điều mình nghe được ở chợ. Đến bệnh viện bác Dung phải hỏi bác sỹ mãi họ mới nói ông Tuấn đang nằm ở đâu. Cả bà ngoại, bác Dung và Nam vội chạy đi tìm phòng ông Tuấn. Đến cửa phòng thì thấy mụ Hường đang ngồi bên trong cùng với một bà nữa đó chính là bà Nguyệt. Bà ngoại đi vào chào:
- - Chào hai cô, thế tình hình anh ấy bây giờ ra sao hả hai cô..? Vẫn chưa tỉnh lại sao..?
- - Mất bao nhiêu máu thế tỉnh sao được, không chết là may lắm rồi.
Bác Dung thấy mẹ già thì hỏi han lễ độ, trong khi đó hai con mụ kia thì trả lời kiểu mất dạy, bác kéo tay Nam lúc đó đang lấp ló ngoài cửa đi vào nói:
- - Này tôi nói cho hai cô biết, mẹ tôi có quan tâm đến bố thằng Nam thì mới bỏ dở cả bữa cơm đi vào đây thăm. Chứ không phải mẹ tôi đến đây xin xỏ hay cướp cái gì của các cô cả. Nói chuyện với người lớn thì nên lễ phép một chút. Thứ người gì đâu mà không có học…
Bà ngoại thấy vậy vội can bác Dung:
- - Thôi con, mình vào đây thăm người bệnh đừng to tiếng bệnh viện người ta lại đuổi ra bây giờ.
Mụ Nguyệt chẳng vừa:
- - Nhà tôi không cần cái thứ mắng cha chửi mẹ đến đây thăm nom. Có khi thằng Tuấn tỉnh dậy nhìn thấy mặt nó lại không tỉnh được nữa thì chết.
Bác Dung điên lắm rồi, nhưng thấy mẹ nói vậy nên nuốt cục tức vào bụng. Nam đứng đó không dám đi vào trong, nó nhìn bố vẫn đang hôn mê bất tỉnh nằm im không động đậy. Bỗng nhiên trong lòng nó có cảm giác ứa nghẹn ở cổ, dù sao đi nữa thì người nằm kia là bố nó. Đúng là có lúc nó thù ghét bố nó đến không muốn nhìn mặt, nhưng không hiểu sao giờ nhìn bố nó nằm kia nó lại thấy muốn khóc. Cái cảm giác mất mẹ nó đã trải qua một lần, sau đó là cảm giác mất đi ông ngoại, người ông mà nó yêu quý, người ông mà nó thương yêu sau đó đủ để nó hiểu được sự mất mát người thân là như thế nào.
Nó sợ, nó sợ rằng người bố nằm kia của nó sẽ không tỉnh lại nữa, nhưng nó cố kìm nước mắt không để nước mắt được phép chảy ra. Tuy vậy hai người đàn bà ngồi trong phòng kia như hai con chó săn chỉ trực nhe nanh khi nhìn thấy nó. Hai con chó đang canh một thứ đồ mà không muốn nó chạm vào. Mặc cho bà ngoại, bác Dung và Nam vẫn đứng ngoài cửa nhìn vào, hai con mụ tác quái không thèm để ý, dường như sự xuất hiện của ba người tựa như không khí trong cảm nhận của họ. Bác Dung khẽ kéo tay mẹ:
- - Thôi đi về thôi mẹ, người ta đã không hoan nghênh mình thì mẹ việc gì phải nhọc công. Nãy con đã nói rồi mà mẹ không có nghe.
Bà ngoại vẫn cố nhìn rồi bảo Nam:
- - Thằng bố mày từ trước đến giờ ưa bay nhảy, đi lại...Giờ phải nằm liệt một chỗ thế kia đúng khổ thân nó..
Bác Dung bực mình định quay đi thì đằng sau có tiếng gọi:
- - Nam đấy phải không cháu….?
Là bố mẹ chú Đại, hai ông bà có lẽ vừa đi từ nhà vào viện thăm bố Nam. Thấy Nam đứng ngoài cửa bèn gọi hỏi, Nam và bà ngoại quay lại:
Mụ Hường thì sợ bác Dung từ cái đợt thằng Nam bị bố đánh vỡ đầu rồi. Cũng không hẳn là sợ vì mụ có tiền có đàn em chuyên đi đòi nợ. Nhưng nói về mồm mép thì mụ không đấu lại được bác Dung. Mụ cười xòa cho qua, bố chú Đại hỏi:
- - Sao bà với cháu nó đến thăm mà con không biết đường mời bà vào trong ngồi à…?
Bà ngoại thấy thế liền nói:
- - Thôi, bà cháu tôi cảm ơn hai ông bà. Gọi là đến thăm nhưng cũng có giúp được gì đâu. Bố nó vẫn chưa tỉnh lại, thôi giờ bà cháu tôi về đây. Không mọi người lại khó xử...Dung lấy xe đi rồi chở mẹ với cháu về.
Bà ngoại cũng đã già, so với bố mẹ chú Đại thì bà ngoại già hơn nhiều. Nhìn cảnh một bà lão quay lưng khẽ bước đi những bước chậm chạp khiến ai nhìn thấy cũng mủi lòng. Chỉ riêng hai con mụ ngồi trong phòng kia là không thấy điều đó. Mẹ chú Đại vội đi theo bà, ra đến ghế đá bệnh viện mẹ chú Đại nói:
- - Bà cứ ngồi xuống đây em có câu chuyện...Không dám giấu gì bà chuyện bố cháu Nam nằm viện tất cả là do thằng con của em gây ra.
Bà ngoại khẽ xua tay rồi nói:
- - Vâng tôi cũng có nghe qua rồi, nhưng anh Đại anh ấy là người tốt. Bà cháu tôi cũng đã được anh ấy giúp đỡ nhiều. Tôi không tin là anh ấy lại chém thằng Tuấn, chuyện này ắt phải có nguyên nhân.
- - Vẫn chưa, nghiêm trọng lắm bà ạ. Thằng khốn nạ kia mà về đây tôi phải cho nó một trận. Con cái mất dạy đến thế là cùng, thà nó chém người ngoài tôi còn hiểu được, đằng này nó chém anh mình...Không thể tha thứ được.
Biết tính chồng là người cố chấp nên mẹ chú Đại cũng không dám nói gì nhiều:
- - Thì ông cũng phải bình tĩnh để đợi con nó về rồi hỏi cho ra nhẽ chứ. Ông không đẻ ra nó ông sao biết được, theo tôi thấy giờ nó mới là người đau nhất đấy. Thằng Tuấn mà có mệnh hệ gì thì không cần ông đuổi nó cũng không về đây đâu.
Hai ông bà lại trở về trạng thái im lặng, hơn ai hết họ hiểu con mình là người như thế nào, Nhưng sự thật thì vẫn luôn là sự thật, bác Dung chở hai bà cháu về đến đầu ngõ thì thả xuống rồi vội đi luôn. Nam dắt bà đi bộ về nhà một đoạn, về đến nhà thấy cổng mở. Dưới gốc me có người đang ngồi với điệu bộ thất thểu, đó chính là chú Đại. Bà ngoại mắt hơi kém nên hỏi Nam:
- - Ai đang ngồi trong sân nhà mình kia Nam..?
Nam khẽ nói:
- - Dạ là chú Đại ạ….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT