Lương Đấu Thiên thấy hắn hóa lớn, cao hơn hắn một cái đầu liền biết bản thân lao tới đối chiến với tên này là sai sách, nhưng hắn không còn cách nào khác, lui lại nhất định chết. Dù hắn không lao tới thì tên này nhất định sẽ hóa yêu thân xong liền lao tới chỗ hắn, hắn liền lâm vào bất lợi.
Hắn liền đánh cược lao tới trước, hi vọng có thể đột phá được lớp giáp mà trọng thương được Thương Đạo Minh. Đáng tiếc! Đột phá bất thành, mà điểm yếu của pháp y liền lộ ra chính là phần đầu.
Khoảng cách của hai người chưa đến một thước, thân thể Lương Đấu Thiên gần như bị cái bóng của Thương Đạo Minh che lấp, hắn như đứng trước một tôn cự nhân.
Thương Đạo Minh liền vung càng lớn tới đầu của Lương Đấu Thiên.
Cong~!
Một thanh âm thanh thúy vang lên như gõ vào sắt, Thương Đạo Minh nhìn lại thì thấy xung quanh thân thể Lương Đấu Thiên không biết xuất hiện một màn nước bao bọc hắn từ bao giờ. Cái càng lớn của Thương Đạo Minh đánh trúng liền bị bật ra ngoài, may mắn hắn không có phát lực quá lớn, nếu không bị màn nước đánh bật ra thì lúc đó hắn mới là người khổ.
Lương Đấu Thiên an ổn núp trong màn phòng hộ mà Lạc Châu Sơn cùng các trưởng lão thống nhất qua hội nghị ban tặng liền gần như vô địch tại cảnh giới Ám Kim đỉnh phong trở xuống.
Chẳng khác nào nói trong Mê Hồn Lạc Phách lần này chẳng có ai có thể uy hiếp được tính mạng của Lương Đấu Thiên, tỉnh cả những thiên tài Lang gia, Mã Kê đảo cùng Thương gia.
Thương Đạo Minh trước phòng hộ của Lương Đấu Thiên cũng chẳng thể lung lay nổi, liền bỏ qua dứt khoát rời đi, trong nội tâm thầm suy nghĩ nếu có cơ hội nhất định ở phía bên ngoài diệt sát hắn.
Lương Đấu Thiên cảm nhận được ánh mắt vẫn còn phẫn nộ cùng sát ý của Thương Đạo Minh lúc rời đi, trong đầu liền đoán ra lúc hắn đặt chân ra khỏi Mê Hồn quật thì Thương Đạo Minh nhất định sẽ giết hắn. Cũng có thể là tại bên trên Lạc Phách hà giết cũng không chừng.
Thương Đạo Minh mang thân hình trở lại bình thường nhỏ bé mà âm hiểm sau khi yêu hóa rời đi, hai người đều dùng ánh mắt va chạm, dù quay đầu cũng không có xích lại gần mà ngày càng xa.
…
…
Lương Việt Hưng sau khi dũng cảm tiến vào tiểu thế giới bên dưới tế đàn của Đại Quy bộ tộc, tầm mắt bị ánh sáng che đậy một quãng thời gian liền khôi phục.
Trước mặt Lương Việt Hưng là một ngôi nhà gỗ nhỏ được dựng sẵn có cửa sổ hướng ra bên ngoài, ánh nắng chiếu vào liền biết hiện tại vẫn còn sáng. Xung quanh đơn sơ chỉ có một bộ bàn ghế gỗ, một cái giường, một cái giá để sách cùng một số đồ nghề chuyên để phục vụ cho việc đục đẽo liên quan tới mộ địa.
Quét mắt xung quanh phát hiện không có ai, trên giường, bàn hay cái giá đầy sách kia đều sạch bóng, sàn nhà bằng gỗ nơi hắn đứng đây cũng không hề có một chút bị bặm, Lương Việt Hưng cảm thấy điều này cũng đúng thôi, dù sao các đời tộc trưởng tại đây đều cần được cung phụng chăm sóc mộ địa một cách cẩn thận theo truyền thống mỗi năm một lần của bọn họ.
Mà nghi lễ đó cũng vừa mới cử hành cách đây không bao lâu thì Lương Việt Hưng đi xuống tới, tất nhiên nơi này vô cùng sạch sẽ. Lương Việt Hưng tính toán một chút, vẫn là mở cửa ra bên ngoài, vừa mới ra ngoài ánh nắng chiếu thẳng mặt hắn làm hắn vô thức lấy tay lên che mặt.
Bất ngờ hắn phát hiện hai tay của hắn lành lặn, cánh tay trái bị đoạn mất cũng mọc trở lại, huy động một chút hắn liền có cảm giác quen thuộc, không vì nửa năm vài tháng mà khó khăn.
Tay trái trở lại khiến hắn vui sướng, tâm tình trở nên vui vẻ, rút ra hai thanh đao liên tục huy vũ luyện tập.
Tiếng xé gió vang lên, một tầng khí sắc bén nhàn nhạt theo đường đao của hắn mà ra ẩn ẩn có một loại khí thế vô địch thiên hạ. Một năm luyện tập đao pháp kể từ khi gặp đám người Sở Mạnh, lĩnh ngộ về đao pháp của hắn ngày càng mạnh, đao khí bắt đầu thành hình.
Lương Việt Hưng tin tưởng chỉ trong vài ngày tới, bản thân hắn liền lĩnh ngộ đao khí hoàn chỉnh, lúc đó một đao của hắn nhẹ nhàng chém ra cũng không chỉ còn là cận chiến.
Lĩnh ngộ đến cảnh giới cuối của đao pháp, dù một cử động của hắn cũng phát ra đao khí bá đạo, mỗi một động tác đều phát huy đao khí tới cực hạn.
Khởi động khoảng một chén trà, Lương Việt Hưng thu lại thanh đao của mình quan sát xung quanh, xung quanh chủ yếu vẫn là cây cối, bên cạnh nhà có một cái chum đầy nước.
Đi trong rừng cây một lúc, Lương Việt Hưng còn không có biết làm cách nào để tìm đến Phủ Hoàng Đằng cùng Thiết Diệp Bảo, liền quay người trở về căn nhà gỗ.
Mở cửa đẩy vào, Lương Việt Hưng bất ngờ thấy được một loạt thân ảnh hư ảo có đứng có ngồi trong gian phòng, khuôn mặt ai nấy đều già nua, râu tóc dài hiền hậu có chút hoảng hốt nhưng thấy bọn họ giống như ảo ảnh Lương Việt Hưng vẫn cẩn thận quan sát.
- Hẳn là các đời tộc trưởng được mai táng trong này hiện thân…
Lương Việt Hưng nhớ tới nơi này vỗn là mộ địa của các đời tộc trưởng liền nói ra suy đoan của mình. Bỗng nhiên một loạt tiếng xoạt xoạt vang lên, đám người hư ảo cùng nhau quay đầu về phía Lương Việt Hưng, va chạm với ánh mắt của hắn.
Lương Việt Hưng thấy vậy, khuôn mặt lúc trắng lúc đen, ánh mắt sợ hãi nhìn về đám người, hai tay để sẵn vào bên hông tùy thời rút đao.
Các lão giả nhìn về phía Lương Việt Hưng, trên miệng treo một nụ cười hiền hòa, phảng phất như có một đoàn gió xuân thổi tới, không hề mấp máy môi liền phát ra một loạt âm thanh vang vọng:
- Tiểu tử! Sợ sao? Đừng lo, tới đây ta giảng giải cho ngươi…
Lương Việt Hưng nghe được âm thanh vang vọng như âm hồn từ dưới gọi hắn liền có chút sợ hãi nghi ngờ, chần chừ lưỡng lự mãi vẫn là bỏ hai tay khỏi bên hông, tới đối diễn mẫy lão giả một khoảng cách.
E…Hừm…!
Một thanh âm lần nữa vang vọng, hiển nhiên là mấy lão giả trước mặt làm ra, khiến Lương Việt Hưng vẻ mặt cổ quái nhìn mấy lão tộc trưởng Đại Quy bộ tộc, trong lòng không ngừng kinh thường.
‘Mấy lão gia hỏa các ngươi đã xuống mồ không biết bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn cần hắng lại giọng sao??’
Đại Quy bộ tộc tồn tại vạn năm, trải qua được được mười bảy đời tộc trưởng, đến Hải Ngân Sơn chính là người thứ mười tám, là những gì Hải Ngân Sơn nói cho Lương Việt Hưng biết nhưng chẳng hiểu tại sao nơi này lại chỉ có mười lão giả.
Có lẽ tới thế hệ thứ tám mới tìm được nơi này để hạ lạc. Chắc hẳn là do tộc trưởng thế hệ thứ tám tìm ra được huyền bí của tiểu thế giới này nên mới chọn nơi đây làm mộ địa.
- Hẳn là ngươi cũng biết chúng ta là các đời tộc trưởng Đại Quy bộ tộc! Tất cả những cuốn sách ngươi thấy kia chính là lịch sử qua nhiều năm dưới sự chưởng khống của các tộc trưởng trước đó…
Một giọng nói khàn khàn hơi vang vọng, có lẽ là giọng nói của một người nào đó trong mười tộc trưởng tại đây.
Âm thanh vang vọng thao thao bất tuyệt không ngừng, chủ yếu vẫn là giảng về cố sự của bọn họ cùng một số thứ mà bọn hắn biết và đã từng trải qua. Lương Việt Hưng tuy trong lòng khinh thường nhưng khi mấy lão bắt đầu giảng giải thì hắn bắt đầu chăm chú lắng nghe như trò ngoan nghe giảng.
Chuyện mà bọn họ nói cũng chỉ xoay quanh việc bọn họ làm sao duy trì và liên tục để Đại Quy bộ tộc đi hướng cao hơn, để Đại Quy bộ tộc từ một bộ tộc nhỏ lên quy mô một gia tộc, thậm chí ẩn trong lời nói của bọn họ còn có một cỗ nhiệt hỏa muốn bừng cháy khi nói tới việc muốn đi tới độ cao của một trong những gia tộc đang cường thế thống trị phía Nam Huyền Minh.
Thập lão thấy Lương Việt Hưng chăm chú lắng nghe như vậy liền vui vẻ mỉm cười, kể chuyện ngày càng cao hứng.
- Năm đó lúc tộc trưởng đời thứ mười sáu còn tại thế, từng nhìn thấy qua tộc trưởng thứ mười bảy đạt đến độ cao vô cùng khủng bố, chính là Truyền Kỳ cảnh, cảnh giới mà bất kỳ Thái trưởng lão nào của một trong Bát gia hiện giờ vẫn chẳng thể đạt tới. Truyền Kỳ cảnh, tên như nghĩa, lưu danh sử sách, kỳ tích lưu truyền, vang vọng vạn năm, giống như Chiến Thần, Đan Thần, Trận Đế, Khí Vương,… các loại cường giả vô cùng kinh khủng đó.
Giọng nói già nua vang lên, tất cả đều nhìn về phía cuối hàng, một lão giả gầy gò mặc một bộ áo rách nát như khất cái, râu tóc dài rối tung, hai mắt chứa đầy tang thương. Nếu không phải là linh hồn tại tiểu thế giới dưới chân tế đàn mà là người thật gặp ở bên ngoài, không cẩn thận còn tưởng lầm là lão khất cái nào đó.
Người này chính là Hải Đồng Nam trong lời của Sở Hành Đoan, gia gia của Hải Ngân Sơn. Dựa vào lời của các lão tại đây thì Lương Việt Hưng đã rõ, sau khi Hải Đồng Nam đạt đến Tử Kim cảnh, sáng lập rả Hải gia oanh liệt một thời liền rời đi, để lại cho Hải Ngân Sơn ngày đó đạt đến Ám Kim nhị tinh, không biết vì lí do gì mà cảnh giới vẫn không hề tăng tiến.
Cuối cùng Hải gia lụi bại, bị Độc gia cùng Viêm gia chèn ép phải ẩn vào bên trong Mê Hải Đại Lâm, cùng với Hải Ngưu bộ tộc tranh đấu địa bàn.
Mà trong lúc đó Hải Đồng Nam đã đi qua những nơi mà các đời tộc trưởng từng hạ lạc bộ tộc tại đó, trên đường gặp không ít hiểm nguy, đắc tội không ít thế lực, cuối cùng đột phá Truyền Kỳ cảnh trở lại trả thù.