Hải Ngân Sơn đứng đó một lúc liền phun một ngụm máu tươi, tay và chân của hắn cũng có máu phun ra, sắc mặt âm trầm, hắn biết Hàm Thanh Thiên một khi có càng nhiều máu cung cấp thì hắn càng cường đại, cường đại tới mức mà hắn cùng Hỏa Hổ liên hợp cũng khó thể đánh bại.

Quả nhiên, vẫn là Hàm Thanh Thiên tu vi cao cường nhanh hơn thêm hai chiếc giác ngưu bản mệnh, hắn gần như đứng ở thế bất bại, trên những vòng xoay đó vẫn còn có máu tươi chảy xuống không trung bên dưới.

Tay cầm hai thanh vũ khí bản mệnh, hắn liền đem nó biến đổi hình dạng trở thành xoắn ốc chảy từ trên xuống rồi giơ cao, hướng mũi nhọn vào trong miệng, thúc dục nguyên khí vào bên trong tạo lực cho nó bắt đầu xoay xoay.

Từng giọt máu chảy theo đường đi đã được dựng sẵn vào trong miệng của hắn. Hai chiếc ngưu giác đã hết máu, hắn liền liếm môi xem như thỏa mãn, khí thế tăng lên đôi chút như đến Xích Kim nhị tinh trung kỳ.

Bây giờ Hải Ngân Sơn đã bị thương, giờ cũng chẳng thể phát huy nổi thực lực chân chính của bản thân liền có chút tiếc nuối, máu cũng bị tên kia nuốt lấy, khí thế hắn càng mạnh nguy cơ sinh mạng bọn họ càng lớn. Muốn tiêu diệt một tên bàng môn tà đạo như hắn khó lại thêm khó.

Thở dài trong vô vọng, bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác, Hải Ngân Sơn từng nghĩ tới Đại Vu của bộ tộc mình có thể có được tu vi cấp Xích Kim nhưng hắn nghĩ lại liền thấy có chút vô lý, vì Đại Vu Hải Ngưu còn chẳng có chút tu vi nào.

Tâm trạng tiêu cực xuất hiện trong lòng làm hắn càng thêm nặng nề, mang trên thân một lỗi lầm vô cùng lớn, hổ thẹn trước tộc nhân Đại Quy bộ tộc. Nghĩ tới đối phương cũng phải sử dụng huyết hóa để có thể đánh với hai người đồng cấp, hắn cắn răng do dự.

Mà trong lúc hắn đang do dự thì Hỏa Hổ đã bị đánh bay không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều phải bảo hộ Hải Ngân Sơn mà bị đánh bay mà thổ huyết, nội thương trong cơ thể ngày càng nặng thêm, mắt nhìn về phía Hải Ngân Sơn như thúc dục kèm phẫn nộ.

Những giọt máu rơi ra đều bị Hỏa Hổ với ánh mắt khiêu khích thiêu rụi trước miệng Hàm Thanh Thiên khiến hắn tức giận, chỉ chăm chăm đuổi giết Hỏa Hổ. Đây chính là gợi đòn a!

Hải Ngân Sơn do dự tới lúc mà Hỏa Hổ đã muốn sử dụng trụi hết cả lông chỉ vì thiêu đốt hết tinh huyết vương vãi ra ngoài, cắn răng liền vận dụng bản mệnh thần thông, Băng Phong Thiên Địa.

Phát động Băng Phong Thiên Địa, nguyên khí trong cơ thể Hải Ngân Sơn nhanh chóng rút đi, bên ngoài ngoại giới liền xuất hiện bão tuyết dày đặc che lấp thân ảnh ba người, ngay cả Hàm Thanh Thiên lạc vào trong cũng chẳng hề biết lối ra. Hải Ngân Sơn biết bão tuyết chỉ là chiêu thứ nhất để đánh lạc hướng địch nhân như Hàm Thanh Thiên là vô cùng có lợi nhưng chỉ tiếc điểm yếu của nó là một khi đã phát động thì không thể dừng tại một chiêu thứ nhất.

Bão tuyết qua đi, trên bầu trời giờ đã có được một bức tượng băng như làm từ huyết ngọc trong suốt, chính bản thân Hải Ngân Sơn cũng phải chịu lượng lớn tuyết đọng lên trên thân. Hỏa Hổ cũng phải tốn không ít lông trên thân thể mới có thể để bản thân cùng Lương Việt Hưng trên lưng sống qua cơn bão tuyết này.

Còn về hai người Hàm Phù đã đạt đến cảnh giới Hoàng Kim lục tinh ắt hẳn sẽ có thể chống chịu được thôi. Mà có chết thì Hỏa Hổ cũng chẳng thèm quan tâm, nó chỉ giữ lại vì biết đâu sau này khi Lương Việt Hưng đặt chân vào con đường tu hành mà cần đến nguyên khí thì đây chính là nguồn nguyên khí tinh khiết dồi dào.

Người đã chết không được xử lí nhanh chóng để tránh thất thoát nguyên khí thì cùng lắm là bỏ đi, mà việc tìm nguyên liệu luyện chế ra để phong bế nguyên khí lại vô cùng khó khăn với người chết. Người sống chỉ cần sử dụng Khí Liên Tỏa là có thể trói lại không cho tên đó sử dụng được bất cứ nguyên khí nào cả, từ đó cứ nuôi tạm hắn qua ngày cho tới khi có thể hấp thu liền hấp thu.

Đặc biệt là lúc chiến trường, đó là cơ hội tuyệt hảo để hấp thu nhưng với người không có chút người theo sau trong chiến trường liên tục xảy ra việc máu chảy lại vô cùng khó, chỉ có mấy tên ngốc mới ngồi giữa lòng địch hấp thu.

Hàm Thanh Thiên bị phong bế tạm thời bên trong bức tượng băng nhưng đó chưa phải ý nghĩa chân chính của Băng Phong Thiên Địa. Chiêu thứ hai là băng phong địch thì chiêu thứ ba chính là phong bế cả một mảnh khu vực, gió không thể lọt vào.

Chính là một loại tự nhốt mình giống như Cẩm Tuyền đã làm khi bị đám người Độc Điểm Mã truy sát.

Một khi đã sử dụng chiêu này thì hắn biết, nếu không phải Hàm Thanh Thiên chết thì chính là hắn vong. Chính như thế, lúc đó hắn mới cắn răng do dự, lưỡng lự hồi lâu để Tiểu Hổ phải chịu nhiều thiệt thòi như thế.

Ngay khi Băng Phong Thiên Địa tới thức thứ ba, toàn bộ không gian ngưng kết thành một tiểu chiến trường cho hai người Hàm, Hải. Với tu vi lẫn huyết hóa của Hàm Thanh Thiên thì chắc chắn phần thắng sẽ nghiêng về hắn. Vừa kịp lúc Băng Phong Thiên Địa hoàn thành thì Hàm Thanh Thiên huyết hóa cũng phá được lớp băng tạm thời phong ấn hắn mà ra, nhìn về Hải Ngân Sơn tự nhốt mình lại, tự tin sẽ giết được hắn liền mở miệng rộng cười lớn:
  • Khặc khặc khẹc khẹc khẹc… Hải Ngân Sơn, ngươi biết ngươi không thể đánh lại ta liền sử dụng Băng Phong Thiên Địa sao? Quả thực là ngu xuẩn! Đã vậy ta liền chơi với ngươi một hồi.


Nói xong, Hải Ngân Sơn dĩ nhiên biết đánh không lại nhưng vì cứu vớt người ngoài hắn đem về, chỉ có thể như vậy. Còn có cái điềm kia nữa, hắn tới lúc sắp chết cũng không biết là điềm lành hay xấu.

Thở dài một hơi, một khi đã như vậy hắn liền biến điềm xấu như việc toàn tộc bị diệt trở thành điềm lành, mang lại một tia sinh cơ cho tộc nhân, biết đâu sau này có cơ hội phục hưng lại gia tộc.



Tại căn nhà gỗ hai người họ Sở đang ngồi uống rượu, hay chính xác là uống không khí. Hai người liên tục làm cái động tác đó không hề mệt mỏi. Sở Hành Đoan bỗng cảm nhận được cái gì đó liền ngẩng đầu nhìn về phương xa, ánh mắt lờ đờ có chút lo lắng rồi lại tiếp tục uống rượu.

Qua thêm một lúc lâu nữa, khi mặt trời đã tới giữa trưa, Sở Hành Đoan lại ngẩng đầu, bây giờ hắn đang nhíu mày lại nét mặt mang theo sầu lo nhìn hướng Mê Vụ Đại Lâm.

Dần dần, nét mặt hắn trở nên xám xịt âm trầm, khí thế có chút không tường hòa. Sở Mạnh ngồi bên cạnh dường như cũng cảm nhận được cảnh vật biến hóa, không khí có chút không ổn liền nhìn sang Sở Hành Đoan.

Thấy Sở Hành Đoan không nói hai lời bay đi, không hề nói cho hắn biết chuyện gì xảy ra nhưng hắn cũng mập mờ đoán ra có điều gì đó không ổn xảy ra. Chỉ còn cách theo sau Sở Hành Đoan, Sở Mạnh vẫn còn mơ mơ màng màng nhưng cũng đã tỉnh táo hơn trước đó không ít, lắc mạnh đầu vài cái, hắn liền lao theo sau lưng Sở Hành Đoan.

Tới giữa không trung trên Mê Hải Đại Lâm, thần thức Sở Hành Đoan tỏa ra xung quanh liền phát hiện ra một bãi chiến trường thây chất thành đống bên phía tường thành, bên trên tường thành là một tướng lĩnh đứng trên đầu thành nhìn lên trời cao không biết nghĩ gì, cạnh hắn là một đám người mặc giáp trụ cầm quy thuẫn cùng trường thương cẩn thận canh phòng.

Nhìn thấy đám người này, trong lòng Sở Hành Đoan có một mối cảm xúc ngổn ngang chạy qua, không biết nghĩ gì mà rơm rớm nước mắt sau đó lại gạt đi, không để ý tới bọn họ, hai người Sở Hành Đoan nhanh chóng bay lên phía trên, nhìn thấy một tên huyết sắc kỳ dị liền tục đánh vào người Hỏa Hổ rực cháy với ánh lửa màu vàng thưa thớt trên thân.

Nhìn thấy Hỏa Hổ chỉ bị thương, không nguy hiểm tới tính mạng, Sở Hành Đoan liền an tâm thờ dài ra một hơi, tâm trạng lấy lại bình tĩnh, nhìn sang bên phía nổi bật phát ra hàn khí kia.

Một căn phòng băng không hề có lối vào, không hề có một cơn gió có thể lọt vào, bên trong là một tên toàn thân đều là máu, răng như hổ lộ ra bên ngoài, mặt đỏ ngàu rực lửa, tóc bạc trắng thưa thớt, đầu mọc sừng, đuôi cá voi, tay cầm đôi sừng trâu xoắn ốc xoay tròn trông vô cùng dữ tợn. Một tên khác là tinh thể với quy thuẫn sau lưng cầm cây chùy băng to lớn, vô cùng khó phát hiện ra.

Nhìn thấy hai người này, hắn mà không biết tên màu đỏ kia là huyết hóa sắp tới được cái gọi là vô thời hạn, còn một người khác là tộc trưởng một bộ lạc thì quả thực nhục mạ kiến thức gia chủ từng đứng trong hàng Bát đại gia tộc.

Đây có lẽ là lợi thế duy nhất của tên tinh thể khi đối đầu với một tên huyết hóa, tu vi vượt xa bản thân hắn kia. Nhìn về tên kia hắn lại chẳng thể nhớ nổi hắn là tên nào, có lẽ hắn đã hơn trăm năm tuổi mà những ký ức ngày xưa của hắn dần bị xóa mờ. Hắn cũng phát hiện người này tu vi thấp hơn hẳn tên Hải Đồng Nam ngày trước, tên Hải Đồng Nam ngày trước cũng đã đạt tới Ám Kim cảnh thất tinh, nay không biết như thế nào sau hơn chục năm Sở gia bọn hắn biệt tăm biệt tích mà tới.

Kỳ thực mà nói thì Sở Mạnh hiện cũng đã hơn tám mươi, phụ mẫu Lương Việt Hưng cũng không hề kém Sở Hành Đoan, chỉ là ngoại hình từ cấp bậc Bạch Ngân trở đi liền giữ được nhan sắc thời kỳ đỉnh cao không bao giờ bị lão hóa. Lương Việt Hưng cũng có được những ca ca sinh trước hắn, chỉ là hắn lại không hề biết bọn họ đi đâu, hắn có lẽ là người thứ tư.

Không thể nhớ lại người này là người nào, Sở Hành Đoan liền khẳng định người này có lẽ là tộc trưởng mới nhậm chức gần đây!


Lịch ra chương mới: 1 ngày 1 chương lúc 19h30!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play