…
Tới giữa đêm khuya thanh vắng, mọi người mệt mỏi tản đi nhà nào về nhà nấy đi ngủ, để lại một đám tro đen, tàn lửa bay loạn trong không khí. Nhưng chỉ có Lương Việt Hưng cùng tiểu tỷ tỷ là ở lại, nằm trên tán cây đại thụ mà không hề rơi xuống, mắt nhìn lên trời đêm đầy sao nghĩ về những giờ vừa qua với tiểu tỷ tỷ tên Hải Thiên Anh này.
Tình cảm giữa hai người đều từ những giờ khiêu vũ bên man điệu với nhau, lẫn nhau đều có một loại tình cảm khó nói thành lời. Thậm chí ở một phía xa xa nào đó, nơi mà Lương Việt Hưng trên cây cao cũng có thể thấy được thân ảnh một đôi nam nữ đang đi cùng nhau trong khu rừng này.
Có thể thấy được qua mỗi một năm này, tình cảm giữa mọi người đều sẽ ngày càng tăng cao, rồi sẽ có ngày bọn họ cũng sẽ giống như bây giờ, vừa đi vừa cùng nhau trò chuyện.
Ngay cả hai người Hưng Anh cũng như vậy, nhưng là Thiên Anh nàng phải lòng Việt Hưng, còn người trong sáng chưa từng tiếp xúc gần gũi hay thân mật một cô gái nào thì sao mà có được cái cảm giác động lòng với người khác giới.
Hải Thiên Anh cũng nhìn lên những bầu trời sao, trong tiềm thức thầm nghĩ:
‘Một người với một vẻ đẹp thuần khiết như nàng lại siêu lòng Việt Hưng cũng chính là vì nàng bị mê hoặc bởi sự nhiệt huyết, nỗ lực của Việt Hưng khi nhìn thấy cánh tay của hắn. Một phần khác cũng là muốn ra khỏi bộ tộc, tới thế giới bên ngoài xem nó có gì khác biệt so với nơi đây.’
Nàng cũng thường nghe nhiều người nói thế giới bên ngoài nguy hiểm vô cùng, thù hằn, ân oán, tất cả đều có. Như mối thù truyền kiếp của Đại Quy bộ tộc với Hải Ngưu bộ tộc.
Hải Thiên Anh suy nghĩ hồi lâu, bỗng bị một tiếng kêu không biết phát ra từ đâu tới đánh thức nàng.
Quay đầu ngay sang bên vị trí Lương Việt Hưng, nàng thấy hắn không biết nằm ngủ từ bao giờ, nhìn hắn ngủ khoanh tay trước ngực mà có chút đáng yêu, nàng mỉm cười nhẹ nhàng như gió xuân thôi qua, từ trong túi càn khôn lấy ra một chiếc chăn đắp lên người hắn.
Cảm nhận được một luồng ấm áp từ xung quanh truyền vào trong cơ thể, Lương Việt Hưng ngủ càng ngon, khuôn mặt nhíu mày vì gió lạnh thổi qua giờ đã giãn ra không ít.
Thấy hắn ngủ ngon như vậy, Hải Thiên Anh cũng rời đi, để hắn nằm trên này một mình. Nàng biết hắn chưa từng tiếp xúc qua thứ tình cảm giữa những người khác giới nên không hề bận tâm đến nàng, nhưng chỉ cần kiên trì ở bên cạnh hắn thì nhất định sẽ có ngày tiến được vào trong tim hắn, hắn mà còn những cô gái nào khác thì nàng nhất định là lớn nhất.
Thân hình uyển chuyển rời đi, mùi hương thơm ngát của nàng vẫn còn lưu lại trong không khí, quanh quẩn chung quanh Lương Việt Hưng. Mùi hương của nàng như dược hương an thần, làm cho hắn hít phải toàn thân thả lỏng, tinh thần cảm thấy như đứng trên mặt hồ tĩnh lặng.
Tại ban đêm bên trong ngôi rừng này cũng chẳng hề sợ những yêu thú đã trở nên điên cuồng, vì các tộc nhân Đại Quy bộ tộc luôn luôn đứng thẳng canh gác an toàn cho tộc nhân, tâm linh hơn chính là sự bảo hộ của Đại Quy.
…
…
Trong căn nhà gỗ, Sở Mạnh ngồi đối diện Sở Hành Đoan, nhìn hắn suy ngẫm bàn cờ trước mặt, cảm thấy thời gian đang trôi qua một cách vô ích, liền nói:
- Thúc thúc! Ngươi không thể như thế a… Ngươi không quan tâm Tiểu Hổ thì cũng phải để ý tới Lương Việt Hưng a. Tới lúc Đấu Thiên cô trượng trở lại thì ta biết phải ăn nói như thế nào đây?
Sở Hành Đoan như không hề nghe thấy Sở Mạnh nói gì, ánh mắt chăm chú tập trung vào bàn cờ trước mắt mà tìm cách giải. Sở Hành Đoan cảm thấy một thân tạo nghệ kỳ thủ của Sở Mạnh càng ngày càng kinh khủng, tới mức đảo ngược tình thế một phương nghiền ép. Bỏ cuộc trước thế cờ bí không lối thoát, Sở Hành Đoan ngẩng đầu nhìn Sở Mạnh:
- Sống chết do hắn! Chúng ta đều đã dạy hắn những gì hắn cần! Chúng ta chỉ còn một cái nhiệm vụ là bảo vệ hắn tới khi Đấu Thiên tới hồi phục lại cánh tay cho nhi tử của hắn, sau đó chúng ta cũng sẽ rời đi! Để lại nơi này cho hắn vẫy vùng đi!
Một loạt lời cao thâm mạt trắc nói ra, Sở Mạnh ngạc nhiên nhưng cũng cảm thấy có lý. Nhiệm vụ bây giờ của bọn họ là bảo vệ Lương Việt Hưng đến khi hắn có thể tu luyện. Mà Tiểu Hổ không sao thì nhất định Lương Việt Hưng không sao, bọn hắn vô cùng có niềm tin vào Tiểu Hổ tu vi Hoàng Kim cửu tinh.
…
…
Lương Đấu Thiên cùng Lạc đại tiểu thư, Lạc Tịnh Chi và Thập Nhị, Thập Tam và Thập Tứ đám người sau khi làm một màn thu phí bồi thường giá trị xa xỉ, chỉ Lạc Tịnh Chi là có nét mặt thỏa mãn với việc trêu đùa một đám bảo bối vừa mới thu được trên tay.
Nàng cũng nhờ ba người Thập Nhị xuất hiện mà có thể tự đi lại bình thường nhờ dược liệu Lạc gia, đi bên cạnh Lương Đấu Thiên, Tịnh Chi tò mò hỏi:
- Đấu Thiên ca! Huynh nói xem, huynh không biết luyện đan thì sao huynh lại cầm đan phương nguy hiểm như vậy làm gì?
Lương Đấu Thiên đáp:
- Nguy hiểm thì có sao chứ? Chỉ cần có được đan dược này, ta dù dấn thân vào trong biển lửa, đứng giữa đảo hoang trước mặt là tử hải, trên trời là phong vân lôi đình cuồn cuộn thì có sao?
Nghe được những lời nói hùng hồn mà chứa đầy tình cảm của Đấu Thiên, trong tâm khảm nàng thực sự đã bị lời nói của hắn làm rung động. Một đường đi trải qua từng đợt yêu thú tới vây công đều bị ba người Thập Nhị giải quyết, Lạc Tịnh Chi đối với Lương Đấu Thiên biết càng thêm nhiều điều.
Giờ nàng mới hiểu ra, Đấu Thiên hắn đã có thê tử cùng một nhi tử. Mà Thiên Nguyên Khải Hoàn Đan này chính là cho nhi tử của hắn, đan dược này chỉ có một công dụng duy nhất đối với một người.
Chính là giúp người ta trở nên hoàn mỹ hơn, như một tên da đen sẽ trở thành da trắng, mặt tuấn mỹ, một tên què tên cụt sẽ có thể được chữa khỏi ngay lập tức. Đặc biệt là đối với những người chưa có hay đã có khế yêu của bản thân.
Những người có khế yêu sau khi nuốt xuống cũng chính thức lột xác, kinh mạch thông suốt được cảm nhận rõ, khế yêu từ đó mà có thêm một con nữa. Đối với người chưa có khế yêu thì nó sẽ khiến người này đả thông kinh mạch, nhảy cóc cảnh giới đạt đến Thanh Đồng cảnh cửu tinh kém một bước là đến Bạch Ngân cảnh. Bên cạnh đó, nếu người có nghị lực tốt thì có thể đạt được ba loại khế yêu trong một thân, thậm chí là bốn loại cũng chưa biết chừng.
Chỉ là ba loại đã khó chứ đừng nói bốn loại. Cho dù là Lương Việt Hưng nghị lực hơn người cũng chưa chắc sẽ đạt được ba loại khế yêu.
Lạc Tịnh Chi tò mò, muốn biết các loại dược liệu và cách luyện chế liền tới gần hỏi:
-
Đấu Thiên ca! Huynh có thể cho ta xem đan phương được không? -
… Được! Dù sao ta cũng chỉ cần thành phẩm, một đan phương này với ta cũng không bằng nhi tử của ta. Lạc đại tiểu thư muốn thì cũng có thể lấy nó đi sau khi luyện chế thành công Thiên Nguyên Khải Hoàn Đan!
Đáp lại có chút do dự nhưng lập tức quyết đoán, Lương Đấu Thiên qua thoại này biểu hiện ra bản chất bên trong con người hắn, một tấm lòng yêu thương hết mực, vì nhi tử không tiếc đưa đầu vào miệng hổ.
Lôi từ trong ngực ra một tấm bì ngưu, Lương Đấu Thiên cẩn thận mở ra vừa vặn chỉ có hai người mới có thể thấy được nội dung bên trong. Sắc mặt của Lạc Tịnh Chi có chút không tốt, mặt liên tục biến đổi, lúc vui lúc hụt hẫng, nhất là khi nhìn thấy cách thức luyện chế, yêu cầu của nó chính là cần một Đan sư tứ cấp trở lên có được Linh Hỏa nhị sắc.
Trong Lạc gia Đan sư vô số, tứ cấp cũng không ít nhưng cũng chỉ có duy nhất một người có Linh Hỏa nhị sắc mà phải nhờ tới Thái trưởng lão mới có thể mời được người đó ra tay, điều kiện thì cũng không phải là cái giá có thể trả ngay được nhưng lấy đan phương này ra làm tiền thù lao thì có lẽ không thành vấn đề.
Đan sư tại Huyền Minh đại lục này chia làm cửu cấp, nhất cấp tới tam cấp là Đan sư, tứ cấp là Luyện Đan Đại Sư, ngũ cấp là Đan Tông, một ranh giới giữa tứ cấp và lục cấp, lục cấp tới thất cấp là Đan Tôn, bát cấp là Đại Đan Tôn, còn cửu cấp Đan Thần cũng chỉ nghe qua chứ không hề biết đại lục thực sự tồn tại người như vậy không.
Hỏa diễm cũng chia làm nhiều loại, như hỏa diễm thông thường của Hỏa Hổ hay Hỏa Bạo Lang đều là thuộc Phàm Hỏa nhất sắc, sau nó là Linh Hỏa, Địa Hỏa, Thiên Hỏa và cuối cùng là Đế Hỏa.
Phân bậc bên trong vô cùng rõ ràng, như hỏa diễm của Sở Hành Đoan từng dùng khi đánh với Hỏa Hổ chính là Phàm Hỏa tam sắc, nhiệt độ còn chưa đủ để hơ một lần là đuôi của Hỏa Hổ thành tro bụi. Còn hỏa diệm tại tầng thứ chín thứ mười ở lễ hội Đại Quy bộ tộc chính là Linh Hỏa nhị sắc hiếm có, mà đôi mắt Đại Quy kia thì chắc là Linh Hỏa tam sắc.
Phàm Hỏa chính là dính lấy xích sắc, Linh Hỏa có tử sắc… Điều này ghim thật sâu vào trong tâm trí Lương Đấu Thiên, vừa đi vừa nghe như một tiểu học trò say mê nghe lão sư giảng giảng.
Khụ…khụ…!!!
Tiếng ho vang lên phía sau hai người Lạc Tịnh Chi, Lạc Tịnh Chi quay lại thì thấy Thập Tứ cùng Thập Tam đã nắm tay che miệng, trừng mắt nhìn bọn họ sau rời đi. Nàng tiếp tục nói thêm đôi chút gì đó về kiến thức căn bản nhất tại nơi đây.
Lương Đấu Thiên chăm chú nghe, bất tri bất giác đã tới biên giới Vũ Lạc…