Tình thương trong duyên kiếp người và ma nơi nào nước nào cũng có. Một câu chuyện xảy ra ở Lào thành phố Luang prabang, từ hồi còn nhỏ tôi hay đến chơi ở chùa vì có nhiều bánh trái và ông thầy sư cũng thương tôi, ông hay kể chuyện cổ tích cho nghe, tôi lại thích nghe chuyện cổ tích ma. Một hôm tôi ngồi nghe ông thầy sư kể một chuyện tâm linh mà người dân đến chùa để cắt duyên kiếp đường đời vì bà vợ đã chết rồi còn trở lại với chồng con thành một câu chuyện kể lang thang từng ngày. Trước năm 1980 đến bây giờ đã lâu nhưng nhiều lúc như là mới xẩy ra, đêm nay ngồi buồn buồn tôi ghi chuyện này xuống chia vui với chuyện ma trong đêm:
Ông chủ trì cũng có tuổi tác hơn 80 và thương tôi như con, mỗi lần có bánh trái là ông gọi tôi đến vừa ăn bánh vừa đấm lưng cho ông rồi ông kể cổ tích cho nghe. Hôm nay ông kể một chuyện xẩy ra hôm qua ở trong chùa, ngôi làng nhỏ bên kia sông Mêkông không có đường xe, làng làm ruộng nương, ngoài ra thì còn trồng miá nữa.
Có một anh chàng với 2 đứa con và người làng thân nhân cỡ 20 người đến chùa xin chùa giúp cắt tơ duyên kiếp đường đời, vì vợ anh đã chết mấy tháng rồi vẫn còn về với con luôn luôn, ầm ĩ cả làng và gây cái sợ hãi cho người trong làng, cúng bái hôm nay mỗi người mỗi đi để cho người chết thì cũng được siêu thoát. Ông thầy sư lim dim khi tôi bóp chân cho ông và kể tiếp:
- Đêm đầu tiên khi cả làng đi chôn cất một người chết mang thai ba tháng để lại hai đứa con: một đứa 3 tuổi với thêm một đứa gần 2 tuổi, người làng đến thăm viếng chia sẻ cũng đã dừng và để lại cái lạnh lẽo bắt đầu. Ngay đêm đó, dưới ánh đèn dầu mờ mờ chiều vào đêm thì anh chồng đã thấy người vợ ngồi ở bếp xõa tóc như nấu ăn hay làm gì, anh chồng không sợ mấy đi ra cửa sổ đứng ngó trời, như lấy bình tĩnh gì không biết vài giây, anh chợt choàng chạy thẳng xuống bếp thì lại không thấy hình dáng của vợ nữa, anh ngồi thơ thẩn và lo cho hai đứa con trai đi ngủ. Sáng nào anh cũng lo cho con bữa xôi sáng và ngăn miếng ván gỗ trước bậc cầu thang không cho con té xuống đất, ruộng thì gần nhà, một vài tiếng anh chạy về ngó hai đứa con, nếu anh đi cả ngày hay vào thành phố thì anh gửi hai đứa con với hàng xóm trong làng. Người làng ai cũng thương hai đứa nhỏ này, mỗi một lần gửi con với hàng xóm và khi anh trở về từ thành phố thì lúc nào người làng cũng kể lại cho anh nghe: “Hai đứa con lúc nào cũng đòi về nhà chơi với mẹ, ban đêm con ngủ với mẹ, khi ba đi làm ruộng thì mẹ nấu cơm cho con ăn”. Ai nghe cũng động lòng và cũng có nhiều lần hàng xóm hỏi:
- Từ hồi vợ anh đã đi rồi, có lần nào mà vợ anh về thăm không? Anh thấy chị lần nào không? Anh mỉm cười nhạt với tiếng trả lời nhè nhẹ:
- Từ hồi mẹ nó bỏ đi thì hai đứa con cũng thấy ngoan ngoãn và cười vui ngày đêm, cám ơn trời đất, nếu hai đứa con mà quậy hay khóc thì sao tôi làm ruộng được, anh cám ơn hàng xóm và ẵm con về. Mỗi lần anh vào thành phố và gửi hai đứa con với người trong làng, anh cũng chuẩn bị thức ăn trưa với hoa trái cho con, vì mỗi lần đi thì cũng chiều mới về. Lần này vẫn như thường xuyên anh gửi con, anh gánh hoa trái cả tiếng đồng hồ mới tới bờ sông và chờ đò sang sông vào thành phố, hai đứa bé hôm nay thấy là lạ đòi ăn bắp luộc. Hàng xóm nói với hai đứa bé ngoan ngoãn đó:
- Nhà cô hôm nay không có được luộc bắp ăn và ba của các con cũng không được luộc bắp mang theo cho các con, mai cô luộc rồi mang cho các con ăn được không?
Đứa bé lớn trả lời:
- Trưa nay mẹ con luộc bắp xong rồi đến gọi chúng con về ăn bắp mà, mẹ con vừa đến gọi. Cô thấy hai đứa bé quá tội nghiệp, cô nói:
- Cô hứa với hai con ngày mai cô mua bắp về luộc rồi mang tới nhà các con được không? Đứa bé lớn trả lời vừa chỉ tay về nơi cuối làng phiá nhà ở:
- Mẹ con đang đưa tay gọi về ăn bắp luộc kìa!
Đứa bé vừa nói vừa cầm tay nhau đứng dậy rồi đi về nhà, bà cô hàng xóm cũng phải đứng dậy theo đít hai đứa bé lững thững dạo gót về cuối làng.Khi đến trước nhà, hơn mười bậc thang cao ngó lên thấy gọn gàng, bà cô với hai cháu dìu nhau lên từng bậc thang, khi bước lên bậc thang đầu, bà cô như có một cái cảm giác lạnh lùng cả thân thể như gai ốc mọc đầy người giữa ban ngày, hết bậc thang thì bà cô hàng xóm đứng tim đứng hình khi thấy một đĩa bắp luộc đang nóng hổi bốc hơi ở giữa cái lan can nhà, hai đứa bé nói và chỉ tay xuống bếp:
- Kìa! Mẹ con ngồi ở bếp luộc bắp cho con nè!
Bà cô hàng xóm ngó theo ngón tay hai đứa thẳng xuống bếp, thì bà thấy mẹ hai đứa bé ngồi xõa tóc và quay lưng ra đằng phía cô, một giây phút bất thình lình hoảng sợ đứng hình đó, vừa tóc tai vừa da gà da ngỗng toát mồ hôi lạnh, bà cô tỉnh lại khi đứa bé lớn kéo tay bà ngồi xuống ăn bắp luộc, bà cô thở dài được một hơi, bà kéo hai đứa bé tay cầm bắp luộc chạy thẳng vào trong làng. Cốt chuyện bắt đầu ầm ĩ sau khi cô qua đời được 2-3 tháng, hai đứa bé ngồi ăn bắp luộc đáng tội nghiệp, trong khi trong nhà cô hàng xóm lúc này đầy người đến trò chuyện, mấy người già cả cũng đến gọi hồn gọi viá cô cho tỉnh rồi chờ ba của hai đứa bé từ thành phố về. Xế chiều anh từ thành phố về, mấy người trong làng ngồi chơi đầy nhà cô hàng xóm, anh thấy từ xa ráo bước đến lên tiếng hỏi:
- Có gì xẩy ra không? Hai đứa con thì chạy ra đón và khoe:
- Hôm nay mẹ về luộc bắp cho con ăn, bắp của ba vẫn còn ở nhà đó, ba về ăn đi.
Anh đứng thở dài, bỏ cái đòn gánh trên vai ngồi xuống uống miếng nước rồi hàng xóm mới mở lời kể chuyện đã xẩy ra ngày hôm nay cho anh nghe từ đầu đến cuối. Anh thở dài mỉm cười nhạt với đầy những niềm đau khổ trên khuôn mặt của một người đã mất mát đi một hơi thở ấm của một cuộc sống gia đình, rồi anh nói:
- Từ ngày vợ tôi qua đời thì hàng đêm tôi vẫn thấy cô về nằm bên cạnh tôi, từ vết nệm lũm xuống thành hình người, mùi và hơi ấm không khác gì lúc cô còn sống ở bên cạnh, nhiều sáng dậy trễ một chút thì tôi đã thấy xôi và thức ăn sáng đã gọn trên mâm rồi, nhiều đêm theo ánh trăng hắt vào, tôi thấy cô lo đắp chăn cho con, ngồi ngó con, vuốt ve con hay chọc ghẹo hai đứa con, rồi nghe tiếng con cười khúc khích khúc khích gọi mẹ mẹ mẹ trong nửa đêm thanh, cũng nhiều lần tôi đang làm ruộng chợt nhớ con chạy về cỡ 30 thước xa nhà, tôi phải ngồi xuống một lúc với giọt nước mắt khi thấy vợ tôi đang đùa giỡn với hai đứa con, tôi ngược về làm ruộng tiếp, tôi không có lên để quấy phá 3 mẹ con nó, trong đêm tôi thấy luôn luôn tiếng ru ù ơ, ù ơ lạnh lùng khi con ngủ rồi nghe tiếng người quét dọn ở hiên ngoài cả đêm, như trong đêm khi nghe tiếng vợ làm tôi hãm giọt nước mắt không được, nhiều đêm mệt mỏi và thiếp đi luôn.
Anh nói tiếp:
- Tôi biết mỗi người một thế gian, tôi cũng muốn vào chùa để giải tỏa kiếp người và kiếp ma nhưng tôi ngó xuống hai đứa con thì tôi lại ngập ngừng, anh nói và lau giọt nước mắt, hai tay ôm lấy hai đứa con.
Tất cả già trẻ ở nhà cô hàng xóm hôm nay ai cũng đứng lên về theo anh, họ muốn coi đĩa bắp luộc hay an ủi đến thăm nhà anh. Khi đến bên cạnh nhà thì tất cả dừng bước ngó mặt nhau, tiếng chân người bước mạnh trên cái nền nhà bằng gỗ, khi tiếng chân im lặng thì tất cả lên cầu thang nhà, trong lúc đó có nhiều người đi cùng nhau thì cũng giảm cơn sợ sệt, nhưng không ai không thoát ra một tiếng dù không được hẹn hò gì nhau cả, nhất là bà cô từng theo hai đứa bé lên nhà buổi trưa: "Ồ! Trời ơi! Trên nền lan can có hai đĩa bắp, một đĩa là của buổi trưa và thêm một đĩa lớn đang nóng hổi như người mới bưng lên". Anh mời tất cả mọi người ngồi xuống rồi anh chắp tay cám ơn tấm lòng của người trong làng. Trong lúc anh chưa nói xong thì có một người già cả lên tiếng:
- Trông như là cô đã biết là chiều hôm nay có bao nhiêu khách đến thăm mà đã luộc bắp đón đúng mỗi người một quả bắp, tất cả ngơ ngác đếm, ngó mặt nhau lắc đầu, một lát cô hàng xóm nói:
- Mấy tháng rồi nên đi vào chùa đi, quây quần mãi cả đời với linh hồn như thế sao? Mình ở trên trần gian thì mình làm theo trần gian đi.
Người làng ai cũng an ủi khuyên nhủ anh phải cần lập gia đình, còn ngày mai của hai đứa con nữa, bà con anh cũng lui tới khi nghe chuyện linh hồn vợ anh về ở với anh như vậy và coi ngày tốt rồi đưa nhau vào chùa để cắt duyên kiếp phận đời mỗi người mỗi sống.
Ông thầy sư kể chuyện này cho nghe đến đây thì tôi đã đầy một bụng bánh và nằm ngủ ngáy khò khò khò, chờ khi tôi tỉnh dậy tôi sẽ kể cho các bạn nghe tiếp câu chuyện khác, xin tạm dừng chuyện ma đêm nay, chúc các bạn đọc vui vẻ.
viết xong 01.01.2018
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT