Hồi còn đi học ở bên Lào mùa hè tới thăm 4 tháng, nhiều người có điều kiện thì đi chơi thành phố khác. Khi gần hết mùa hè học sinh phải trở về trường học tiếp tục khoá mới, người đi chơi xa cũng trở về và tiếp theo bao nhiêu chuyện kể khi gặp nhau, vui nhất trong tuổi đó là chuyện lạ hay chuyện ma, rồi hôm nay cũng được một chuyện mà người bạn tên Minh mang về từ Vạn tượng sau đi chơi về.

Hôm nay gặp người bạn tên là Minh.

Tôi hỏi:

- Đi chơi Vạn Tượng lần này mà đi cả tháng trời có vui không? Có thấy Thái Lan không? vì Luang prabang không có biên giới Thái lan nên ai đi xuống Vạn Tượng về thì hay hỏi nhau câu hỏi đó.

Minh ngồi xuống chào các bạn, 6 người ngồi chơi thể thao vừa xong. Minh nói, tiếng nói nhè nhẹ:

- Vui ma thì có, các bạn có tin có ma không? chỉ nghe người nói, mình mới gặp lần đầu tiên ở Vạn Tượng khi đi lần này thật là đáng sợ ghê luôn.

Cả hơn 10 cái tai đứng thẳng lên trời tại chỗ, ngó mặt nhau và chờ nghe kể, đúng cái tim đen của tôi và tôi xích lại gần Minh hơn hết ai, trời đang mát mẻ với bóng chiều hôm.

Tôi nói:

- Minh kể lè lẹ, nghe nói tới ma thì mình tỉnh táo hơn là ăn tô phở nữa, kể lè lẹ bạn.

Minh kể:

- Khi mình tới Vạn Tượng, hai mẹ con đến nhà ông chú, nhà quay mặt xuống sông Mêkông cách có con đường bờ sông thôi, ngó qua bên kia thì là Thái Lan rồi. Vạn Tượng cũng chẳng có gì chỉ đi coi phim thôi, còn dạo phố thì mỏi chân, Vạn Tượng to lớn và thời tiết nóng hơn thành phố mình nhiều lắm, rồi ầm ĩ xe cộ nữa, mình chẳng biết đi đâu chỉ có chú và thím với mẹ mình dẫn đi thôi, mình không biết đường xá nên dạo bước gần trong làng, chiều chiều mình hay ra ngồi chơi bờ sông ngó người ta tắm sông và ngó qua bên kia Thái lan.

Mỗi buổi chiều, mình qua đường xuống ngồi chơi bên bờ sông ngắm mặt trời lặn về phía Thái lan, trai gái tắm sông chiều, ngó rất là vui, mấy ngày đầu cũng như vậy khi người ta lên hết thì mình còn ngồi đến tối mịt hết ánh mặt trời rồi mình mới về, đi đâu cũng phải đi taxi thêm tốn tiền. Gần một tuần trôi qua, chiều một hôm mình để ý, nơi trai gái tắm cả bè vui vẻ tiếng cười tiếng nói vang đó, xa chừng 50 thước có một cô em gái tắm riêng một mình, rồi người lên hết mà vẫn còn một cô ở nơi đó mà thẳng chỗ tôi ngồi ngó xuống, cứ lặn xuống rồi lại trồi lên, ngày hôm sau cũng như vậy, người lên hết vẫn còn cô tắm ở đó.

Chiều hôm nay tôi thử ngồi chờ coi cô lên mấy giờ, mỗi chiều mình đến thì cô đã đến tắm rồi, còn trai gái trong làng thì người ta đến tắm sau, nhưng người ta đến tắm một chút rồi lên hết, tôi cũng cúi đầu chào tất cả mọi người đi qua tôi, cũng cỡ gần 10 thước xa.

Thêm cỡ gần nửa tiếng đồng hồ ngồi đó, hôm nay thấy cô lên, chiếc váy ướt tới ngực, chậm chậm bước lên, tóc ướt đến ngang lưng, cô bước tới gần cây dừa cũng không xa tôi bao nhiêu, đưa tay về phía bên kia cây dừa lấy cái rổ đựng quần áo cô, lấy cái khăn mặt, cô ngồi xuống lau tóc quay mặt xuống sông, tôi mỉm cười và mở lời:

- Chào cô.

Xong cô nói, tiếng cô nhè nhẹ lạnh lạnh nghe nổi cả da gà:

- Anh ở Luang prabang xuống chơi phải không?

Tôi trò chuyện được vài lời với cô, thì đột ngột giật mình khi nghe tiếng mẹ gọi, tôi đứng lên ngó về phía đằng sau bên kia đường, thì mẹ tôi đang đứng và nói:

- 8.00 giờ tối rồi con ngồi đây một mình làm chi con về ăn cơm, ai cũng ăn hết rồi chỉ còn một mình con thôi đó.

Tôi trả lời:

- Con vừa ngồi nói chuyện với một cô em gái vừa tắm lên.

Tay tôi chỉ về phía sau và khi tôi quay mặt ngó theo tay tôi thì chẳng thấy cô nữa.

Mẹ tôi ngó theo và nói:

- Mẹ chẳng thấy ai cả thôi về ăn cơm đừng để người ta lo lắng. Xong hai mẹ con lững thững qua đường về nhà.

Chiều hôm thứ 2 mà tôi để ý tới cô, mặt trời còn chưa lặn, tôi đi vòng quanh cây dừa mấy cây ở đó, hóa ra tôi không thấy cái rổ xách tay gì cả. Tôi ngồi xuống thì đã thấy cô đang tắm ở sông rồi, một lát thì mấy người mới xuống tắm và ai cũng cúi đầu chào tôi như đã quen mắt và thấy tôi ngồi nơi đó hàng ngày. Vào ánh mờ tối cô bắt đầu lên thì cô lại đi đến gốc cây dừa và lấy cái rổ ra với cái khăn mặt lau tóc rồi ngồi xuống quay mặt về phía sông nữa, ngó bên cạnh rất là đẹp nữ, hôm nay tôi hỏi:

- Xin lỗi cô tên gì mà hôm qua tôi quên hỏi, rồi làm sao cô biết là tôi ở Luang prabang tới?

Cô mỉm cười với nửa mặt thật đẹp nữ, trả lời với tiếng lành lạnh:

- Tôi tên Kéo, giọng nói của anh là người miền bắc Lào mà, sát nhà bà con anh là nhà em đó, người trong nhà em cũng nói là anh với mẹ từ miền bắc lào tới thăm bà con, ở Vạn Tượng có vui không? Đi chơi cho biết thêm cũng tốt chứ anh.

Tôi trả lời:

- Tôi tên Minh, đi đâu thì cũng giống nhau, vì tôi không có xe cộ, không biết đường sá nữa, và cũng chẳng có gì để đi, chỉ có Vạn Tượng rộng rãi và nóng hơn Luang prabang thôi. Trưa mai 2.00 giờ trưa có phim hay thì tôi đi coi phim thôi, cô có đi với tôi không tôi bao?

Cô ngồi im một lát và gật đầu với lời nhè nhẹ:

- Gặp nhau ở trước rạp ngày mai.

Lòng tôi rất vui mừng từ khi xuống Vạn Tượng mới có một người bạn trò chuyện, vừa nói tới đây thì tiếng mẹ tôi gọi lớn, tôi chạy lên đường gặp mẹ để giới thiệu cô cho mẹ biết, nhưng khi tôi quay lại ngó nơi ngồi với cô, thì không thấy rồi.

Mẹ nói:

- Đã đến 8.30 rồi mà con vẫn ngồi ở bờ sông một mình sao đây, đâu còn ai tắm sông gì đâu trong giờ này chỉ có ma thôi con.

Rồi hai mẹ con cất bước về, tôi muốn nói gì cũng không được nữa vì cô đã biến mất rồi và cũng quên hỏi khi mẹ tôi gọi chiều hôm qua, cô đi đằng nào mà lẹ thế, nhưng tôi nghĩ là cô không muốn cho mẹ tôi biết chuyện cô với tôi nên tôi cũng không nói gì cả với mẹ tôi chỉ lững thững về ăn cơm thôi, trong lòng mong gặp cô lại trước rạp chiếu phim trưa ngày mai.

Rồi ngày mai đã tới, với giây phút đứng lại ngồi, thở dài thở ngắn chờ cho tới giờ như sao lâu thế, đến 1.00 giờ trưa rồi, cất dạo bước cỡ 1km tới rạp cinema cũng gần nửa tiếng đồng hồ mới tới, thì quả nhiên hôm nay giữa ban ngày tôi thấy rõ mặt cô, sao quá dễ thương, nước da màu nâu như ấp ủ màu khoe nắng, tôi cúi đầu chào, rồi chạy đi mua 2 vé, với bánh trái một chút và rủ nhau vào ngồi trong rạp trước giờ chiếu phim.

Khi đến cửa vào tôi đưa 2 vé, người kiểm tra ngó 2 vé và ngẩng lên ngó mặt tôi, rồi ngó xuống ngó lên 2-3 lần như vậy mà chẳng nói năng gì cả. Tôi thấy vẻ mặt người kiểm tra vé ở cửa vào như có gì bất thường rồi đưa 2 vé cho tôi hình như anh đứng lắc đầu, tôi mỉm cười và đi vào trong rạp với cô. 4.30 giờ chiều sau khi cinema tan rạp thì 2 người lững thững dạo bước trên đường về nhà, cô hình như là người ít nói chuyện, khi về tới gần nhà.

Cô nói:

- Em ghé chợ mua rau cỏ một chút rồi chiều chiều mình gặp nhau ở bờ sông như hàng ngày.

Tôi gật đầu và mỉm cười ngó sau lưng cô đi thẳng vào chợ một mình, hôm nay trong lòng tôi thấy vui vẻ hơn hết cả mọi ngày, cũng như từ hôm xuống chơi Vạn Tượng đến giờ, hôm nay là vui hơn hết.

Mẹ tôi thấy lạ nên hỏi:

- Con trai mẹ sao hôm nay thấy vui vẻ quá xá như vậy, có gì không con thử nói cho mẹ nghe, dạo này con hay ngó và để ý nhà hàng xóm bên cạnh mình phải không?

Tôi nghĩ:

- Ở bờ sông cô còn không cho ai biết, và hẹn mình ở trước rạp cinema.

Tôi trả lời mẹ:

- Bí mật, rồi một ngày con cho mẹ biết. Mẹ tôi vỗ đầu tôi cười.

Tôi chỉ biết trong lòng như có gì ngóng chờ cho tới chiều buông, như nóng như lạnh đứng đứng ngồi ngồi. Rồi chiều hoang đã đến, tôi xuống bờ sông như hàng ngày ngắm ánh tà dương chiều, hôm nay đôi mắt tôi không có được ngó về đằng người đông đủ đang tắm mà chỉ để ý tới một nàng mà tắm xa mọi người cỡ 50 thước, rồi cũng đến lúc chỉ còn mình cô đó thôi, hôm nay cô tắm xong khi lên tới gần tôi thì cô nói:

- Em bận việc nhà phải về sớm không được ngồi chơi ngắm tà dương với anh, thôi để mai thời gian mình còn nhiều.

Nói xong cô lấy cái rổ xách rồi đi lên đường về, tôi mỉm cười và chào cô hẹn lại ngày mai. Tôi vẫn ngồi thơ thẩn hóng mát bờ sông, đâu ngờ là mẹ tôi đang rình coi tôi ngồi với ai, sao lại ở đây đến tối hàng ngày mà lại vui vẻ như người mất hồn như vậy, khi quay mặt lên phía đường thì tôi giật mình khi thấy mẹ đang ngồi ngó, tôi bật cười lên rồi đứng lên đi về cùng mẹ ăn cơm chiều.

Một ngày mới, Vạn Tượng trời nóng nực, dạo bước ra chợ kiếm ăn bát chè cho mát, khi đi đến ngã tư rẽ về phía chợ, chợt đứng sững luôn khi thấy cô đang đứng ngó chằm chằm vào tôi rồi mỉm cười, tôi đi tới chào và rủ cô đi ăn bát chè giải khát, 2 người lững thững vào quán chè, đặt 2 bát chè, đột ngột 2 con mắt của cô bán chè ngó chằm chằm vào tôi một cách lạ lùng gì không biết.

Tôi nghĩ, mình là người lạ mặt từ Luang prabang tới thôi không có gì cả, rồi cả 2 người ngồi ăn chè xong tôi đứng lên trả tiền, càng thấy đôi mắt và mặt cô bán chè đổi màu nửa xanh nửa tím luôn, trong lòng cứ mặc kệ người ta. Xong hai người đi ra khỏi tiệm về và cô lại ghé chợ nữa để tôi lang thang về một mình. Mẹ với chú thím cũng vừa đi chùa về đúng lúc, vừa thấy tôi thì chú thím và mẹ đi thẳng tới kéo tay ngồi xuống.

Mẹ hỏi:

- Có phải dạo này con gặp ma không con? thử nói cho mẹ với chú thím nghe coi? con gặp ai rồi chơi với ai thử nghĩ coi con, vì ông sư thầy nhắc nhở tới con, là con quen với ma hay có người âm bên cạnh con đó, và có gì thì nói với mẹ nghe.

Tôi trả lời:

- Mẹ và mấy con mắt của chú thím đang ngó tôi với một cái ngạc nhiên, con đâu có ai đâu mà chỉ thích an tĩnh ngồi ngắm ánh tà dương với người xuống tắm sông thiên nhiên thôi, không nỡ ban ngày hay chiều còn sáng như vậy cũng là ma. Xong một lát thì tất cả mới cười nói:

- Ban đêm chẳng thấy con đi đâu sao lại gặp ma được.

Hôm nay chủ nhật lại nóng nực nữa, tôi mới rủ con của chú thím xuống tắm sông chiều cho vui, chỉ ngồi coi người ta tắm thì hôm nay mình tắm thử coi ra sao. Chiều nay 3 anh em xuống sông tắm, được đâu gần nửa tiếng đồng hồ thì trai gái trong làng kéo nhau xuống tắm như hàng ngày nơi đó, vừa chọc ghẹo đùa nhau rất là vui, trong lúc đang tắm thì mắt tôi cứ ngó lia lịa về nơi cô tắm, lòng như ngóng chờ, hóa ra hôm nay cô lại không thấy xuống tắm gì cả, tôi nói và hỏi 2 em nó:

- Nơi chỗ kia sao không có ai tắm? tôi chỉ ngón tay ra nơi mà tôi thấy cô tắm hàng ngày.

Hai em và cả người xuống tắm gần nhau buổi chiều nay nghe thấy mới trả lời:

- Nơi đó nước cạn đến mắt cá chân ai tắm được đâu mà tắm chứ, chỉ có cô Kéo nó tắm thôi chứ ai tắm được, theo với tiếng cười vui.

Đứng sững một chút không nói năng gì, nước tới bả vai nơi tôi đang đứng tắm chung với người, ngó về nơi cô tắm thì hình như thấy lạnh cột sống, tôi nghĩ sẽ đi ra chỗ cô tắm thử coi, mắt thì ngó chằm chằm thẳng về nơi đó, chân thì cất bước từ từ thì thấy nước sông cạn dần dần đến ngực rồi xuống dưới cái mông, rồi khi đến nơi thì thấy nước cạn đến mắt cá chân thật như người ta nói, trong lúc đó tôi bàng hoàng nghĩ, vừa da gà nổi bật lên từ lúc nào không biết, tóc tai hình như nó đang đứng sững lên trời hết luôn, rồi đi thẳng lên bờ nơi tôi ngồi hàng ngày, mặc kệ mọi người đang còn tắm ở sông, ngập ngừng không biết nói sao đôi mắt ngó vòng quanh nơi cây dừa không có gì ẩn giấu được mà mỗi ngày cô thò tay vào đằng sau cây dừa và mang ra cái rổ xách tay đó.

Trong lòng có nên hỏi bạn bè đang tắm sông đó hay không “Cô kéo là ai, và hàng ngày cô tắm ở nơi đó, hay là mình về nhà hỏi mẹ hay chú thím tốt hơn? càng ngồi ở đây như đầu óc nó lẩn quẩn lung tung đi hết, chẳng biết cái nào là đúng hay cái nào là sai cả, lại càng thấy gai ốc mọc lên dữ dội luôn”. Bất thình lình bật đứng sững lên như cái lò xo với cái quần tà lỏn ướt chạy thẳng về nhà vào giường nằm đắp chăn trùm đầu tại chỗ, nhưng cũng chẳng giúp gì được, ông bà ông vải, da gà vẫn nổi lên đầy cả cái đầu luôn và hình như cái đầu tôi nó to bằng cái rổ cần xé lúc nào không biết. Tôi thiếp đi rồi khi nghe tiếng mẹ gọi tôi mới tỉnh thì thấy bớt được một chút, quần tà lỏn ướt đó khô từ lúc nào không biết luôn, tôi bước ra rửa mặt thì đã đến giờ cơm chiều, với bao nhiêu cái thắc mắc trong mắt mẹ, chú thím và 2 đứa em, hình như chờ câu trả lời với tôi từ chiều đến giờ. Tôi đi thay quần áo nhưng tóc ở trên đầu vẫn còn bơ phờ, chẳng nói ra được câu gì chỉ biết ngồi xuống chung mâm cơm vì hôm nay không được ngồi bờ sông đến tối nữa, mẹ và chú thím hỏi:

- Con trúng gió hay cảm mà đang tắm ở sông ban chiều với các em mà lại chạy thẳng về nhà ngủ như vậy có đi gặp bác sĩ không mẹ và chú thím đưa con đi?

Tôi trả lời:

- Con không có bệnh gì hết đâu, cám ơn mẹ chú thím và các em.

Trong bữa cơm ai cũng ngó với đôi mắt là lạ, trong đầu thì nghĩ có nên hỏi không hay không hỏi, một lát im lặng tôi mới hỏi được:

- Cho con xin hỏi, bên hàng xóm sát nhà mình có một cô em gái tên Kéo có phải không chú thím?

Trong bữa cơm chiều và khi nghe lời tôi hỏi đó thì chú thím ngó mặt nhau xong ngó mặt tôi, rồi vừa cười vừa gật đầu lia lịa.

Mẹ tôi thắc mắc mới quay sang chú thím hỏi lại:

- Cô Kéo ở bên hàng xóm này phải không? đẹp không? có đáng nhận làm con dâu không?

Chú thím và hai em đang ngồi ăn cơm cười lên khà khà khà hết ga luôn và ai nấy đều lắc đầu lia lịa, mẹ với tôi thắc mắc lớn luôn, một lát cười xong thì thím mới kể lại câu chuyện của cô Kéo bên hàng xóm:

- Năm ngoái trước mùa nước cạn, Kéo là con của hàng xóm sát nhà mình nè, nó thất tình với bạn trai nó, đúng hôm rằm lớn chiều nó xuống sông tắm rồi không biết ra sao mà chết luôn, mấy ngày sau xác nó nổi xa chỗ nó xuống tắm cỡ 50 thước thôi, nhiều người thấy bóng hình nó tắm ở chỗ xác nó nổi, chỗ nước cạn đó, tin đồn bóng ma Kéo tắm sông lan tràn ra ngoài, chuyện này cũng làm cho nhiều người trong làng từng thấy bóng cô tắm ở nơi đó khi chiều về đêm, nói ra là dựng tóc gáy luôn.

Tôi ngồi nghe đứng cả hình, ăn cơm được vài miếng, càng nghe thì càng thấy gai ốc sùi lên từ chân đến đầu luôn, tóc tôi nó chỉ thẳng lên trời trong giữa bữa cơm chiều, ai thấy cũng đều cười tuột trứng luôn.

Chú thím nói:

- Ăn cơm xong rồi cháu kể chuyện cho tất cả mọi người nghe coi chuyện con gặp nó ra sao, coi có đường nào gỡ không?

Dọn dẹp mâm cơm chiều xong tất cả ngồi trò chuyện, tôi mới kể lại câu chuyện và kể tới đâu thì da gà nổi lên từng trạm từng trạm nhưng người trong nhà thì như chẳng có ai sợ sệt cái gì cả, càng kể tới đâu thì người ta lại càng cười bò lăn bò quàng luôn khi nghe tới câu mà tôi thơm ma một miếng trong rạp chiếu phim, khi kể chuyện xong thì thím nói:

- Ngày mai mang cháu vào chùa gấp luôn và tôi cũng có cái linh tính từ hôm ông sư thầy nhắc tới nó tuần trước đây. Con gái đầy Vạn Tượng không tán, đi tán ma còn rủ nhau đi coi phim, rồi thơm cả ma một miếng nữa, cháu tao giỏi nhất quả đất này luôn.

Mẹ tôi cho thêm một câu nữa:

- Mẹ lấy con dâu người chứ không lấy con dâu ma đâu con nhé. Nói xong tất cả mọi người ngó tôi và lắc đầu đi ngủ.

Trong đêm khi vào đến phòng ngủ một mình, vừa đặt lưng nằm xuống thì thấy lạnh cột sống, trời nóng nảy dù đắp chăn mà vẫn thấy nổi da gà da vịt trừng trạm, may mắn giấc ngủ thiếp đi được một chút.

Rồi tiếng khóc lóc nhè nhẹ của đàn bà đi đi lại lại ở trước nhà như đánh thức và kéo tôi ngồi dậy tại chỗ, tôi không biết sao chân tay thấy run run và toát mồ hôi lạnh, cố lắng nghe cho rõ thì tiếng như gần và vòng quanh nhà mình, bước nhè nhẹ xuống giường và từ từ về phía cửa sổ đang mở khi trời nóng nực, từ lầu 2 ngó xuống đất thì:

- Tóc tai bật đứng lên trời hơn người bị sét đánh luôn. Ông bà ông vải ơi, eo ơi, đóng băng tại chỗ luôn, một người thì ở trên ngó xuống còn một người thì ở dưới đất ngó lên, hai cái mặt ngó thẳng vào nhau, cô mặc váy đến ngực như người đang tắm, mái tóc buông xõa, tôi đếm cả chục lần mới đến tới mười, khi được một chút bình tĩnh, nhảy vào chỗ nằm đắp chăn trùm đầu đánh bò cạp ở trong đó, hai tay tôi bịt hai lỗ tai cho thật chặt, được đâu cỡ 10 phút sau hình như đỡ, nghe nhè nhẹ tiếng của cô gọi tên tôi, và tiếng đó thật là lạnh lùng rùng rợn vòng quanh nhà mà cứ chen vào hai lỗ tai.

- Thật là lần đầu tiên trên đời thấy ma thắm mùi vị sợ hãi luôn.

- Gần nửa tiếng đồng hồ như vậy, mắt thì nhắm chặt.

Bây giờ mới nghĩ ra:

- Miệng lẩm bẩm tụng kinh, được một chút thì mới hét lên được ầm ĩ cả nhà luôn, khi mở được mắt ra ánh đèn phòng ngủ sáng như ban ngày, thấy mẹ tôi với chú thím đứng bên cạnh giường tôi đang nằm, với tiếng cười vang cả nhà luôn.

Rồi mẹ nói:

- Đi rửa mặt cho tỉnh chút đi con.

Tôi đi rửa mặt xong chẳng nói được gì cả chỉ cầu mong cầu muốn cho tới sáng lè lẹ để tôi được đi chùa cho tai qua nạn khỏi.

Sáng ra ngày mới, lòng tôi như thấy vui vẻ, tắm rửa ăn cơm sáng rồi tôi ngồi chờ mẹ và chú thím đi chùa. 4 người dạo bước ra chợ mua bông hoa nhang nến rồi đi chùa làng cũng không xa chợ và nhà mình bao nhiêu, khi đến chùa thì ông sư thầy già cả nói:

- Sao con không đến từ sớm, nhưng cũng không sao còn kịp nếu để như vậy thêm thời gian thì không có chữa được, vì con sẽ mất hồn hay tẩu hỏa nhập ma đó, cũng có khi con đi luôn xuống sông ở với nó.

Ông sư thầy lấy sợi chỉ trắng cột vào tay cho rồi lấy nước tụng kinh rửa mặt cho tất cả mọi người, xong việc trong chùa tất cả ra về. Khi qua chợ thì thím rủ nhau, trời nóng này thôi ghé tiệm chè ăn mỗi người một chén hẵng về. Cả 4 người bước vào tiệm bán chè mà lại quen thân với thím, rồi nữa khi cô bán chè ra chào nhau với chú thím và thấy tôi ngồi, cô bán chè nhìn thẳng vào tôi chằm chằm, thím thấy vậy mới giới thiệu:

- Nó là cháu ruột từ luang prabang xuống đây nghỉ hè vài tuần. Cô bán chè nói:

- Tôi không được ngó cháu trai chuyện đó, mà tôi ngó vì mấy hôm trước cháu nó tới đây ăn chè một mình mà nó đặt tôi hai tô chè, nó vừa ngồi ăn vừa nói chuyện với tô chè không chủ cho đến khi ăn chè xong và nó trả tiền 2 tô rồi đi về, có lạ không? hay nó ngồi ăn chè với ma? Thím nói:

- Thì như vậy đó, hôm nay mới dẫn cháu đi chùa về nè, mong cho nó đừng xảy ra với con cháu nữa, chúc cháu nó được bình an.

Xong cả 4 người về nhà, mà từ hôm đi chùa về thì tôi cũng không có thấy cô Kéo trong ban đêm gì nữa và bên kia đường là bờ sông tôi cũng không dám ngó và ngồi chơi buổi chiều đón ánh tà dương nữa.

Hôm nay tất cả nghe chuyện Minh kể mà mê luôn không có ai về tắm rửa gì cả, ngồi mấy cái tai đứng thẳng như tai mèo nghe chuyện kể.

Tôi hỏi:

- Còn chuyện gì nữa không ngày mai đến kể tiếp cho bạn nghe, hôm nay đã tối mịt rồi.

Ngồi Chờ Tán Ai

Bounthanh sirimoungkhoune

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play