Editor: Ngạn Tịnh.

Nữ tử dáng người yểu điệu, trên mặt mang một khối khăn đen, hai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Diệp Thái Hậu.

Nữ nhân ung dung hoa quý trước mặt hiện tại đã hiện rõ tuổi già, khóe mắt đều là nếp nhăn tinh tế, đặc biệt bởi vì bị đánh thức khi đang ngủ, không có trang điểm, sắc mặt đều là vẻ sợ hãi. Phải biết nửa năm trước Diệp Uyển Nghi vẫn bảo dưỡng giống như cô gái mười tám đôi mươi vậy, làm tất cả nữ nhân trong cung đều cực kỳ hâm mộ, thậm chí còn có phi tử chạy tới lấy lòng để lãnh giáo phương pháp bảo dưỡngg. Cũng không ngờ đến Diệp Uyển Nghi có mộtr không hai trong thiên hạ năm đó chỉ trong nửa năm ngắn ngủi liền biến bộ dáng già cõi đáng thương như hiện tại, khiến người quen thuộc nhìn thấy cũng không khỏi cảm thán, đáng thương cho tấm lòng người mẹ, nếu không phải con trai của bà Quân Vô Hành ngày đó bị Thiên Qúy giáo bắt đi, nàng quá thương nhớ con, sao đến mức như thế chứ!

Chỉ có nữ tử áo đenn biết, nữ nhân này có hiện tại căn bản chính là báo ứng, là bà ta nên nhận được.

"Nghe nói hiện tại Thái Hậu đang tìm Vĩnh An vương?" Nữ tử đột nhiên hỏi, sau đó nâng tay lên, từ trong ống tay lấy ra nửa khối ngọc bội quơ quơ trước mặt Diệp Uyển Nghi, "Bà nhận ra ngọc bội này chứ?"

Diệp Uyển Nghi bị điểmm huyệt nghe câu hỏi như vậy, thấy nửa khối ngọc bội tượng trưng cho thân phận kia, trong mắt nhất thời phát ra kinh hỉ mãnh liệt, đôi mắt gắt gao nhìn nữ tử mang khăn che mặt trước mặt, sợ nàng cứ như vậy rời đi. Phải biết rằng con trai nhỏ của bà chính là mạng của bà, không tiếc trả bất cứ giá nào, bà đều phải đổi hắn về.

Thấy thế, nữ tử áo đenn giải trừ huyệt đạo của bà, Diệp Uyển Nghi theo đó trượt xuống giường, giữ chặt lấy tay nàng, nước mắt càng chảy xuống không ngừng được, "Nữ hiệp, nữ hiệp, khối nửa ngọc bội kia chính là của con trai ta, van cầu ngươi, ngươi có phải biết chỗ của Vô Hành hay không? Van cầu ngươi nói cho ta biết, cái gì ta cũng nguyện ý cho ngươi, thật sự, ngươi muốn cái gì cũng được, chỉ cần ngươi có thể cứu giúp con trai ta, van ngươi..."

Diệp Uyển Nghi thậm chí còn muốn quỳ xuống với nữ tử áo đen, bà vốn tưởng rằng đối phương xem một là một người già, lại là Thái Hậu một quốc gia, khẳng định sẽ đỡ lấy mình, sau đó đáp ứng thỉnh cầu của mình. Lại không ngờ người trước mặt chính là thờ ơ nhìn mình, rất có ý tứ chờ mình quỳ xuống, điều này khiến Diệp Uyển Nghi nhất thười có chút bất mãn, nhưng vừa nghĩ tới đứa con trai mình đặt trên đầu quả tim kia, tim co rút một cái, liền quỳ xuống.

Ở trong nháy mắt quỳ xuống, nữ tử áo đen cũng không ngăn trở, chính là tránh được, làm như không muốn nhận cái lễ này của bà.

"Bà không cần phải quỳ lạy ta..."

Lúc này nữ tử áo đen mới mở miệng, lại thiếu chút nữa khiến Diệp Uyển Nghi tức chết đi được. Nếu không cần quỳ sao ngươi không nói sớm! Chờ bà bùm một tiếng quỳ xuống mới nói, chính là cố ý đi!

Nhưng trong tay đối phương còn có tin tức của con trai nhỏ, bà cũng chỉ có thể mạnh mẽ nuốt xuống khẩu khí này, thầm nghĩ chờ Vô Hành trở lại rồi sẽ tìm nữ nhân này tính sổ.

"Mấy ngày trước đây, người của ta đi đến thôn gần núi Thiên Qúy, nhặt được một gã nông phu nhìn rất giống Vĩnh An vương, ngọc bôi này cũng là ta nhặt được trên người nông phu kia, ta cũng chỉ là đến đây thử thời vận, không ngờ đến ta thật gặp được bảo bối. Nhìn biểu tình kia của bà hẳn là nhận ra được ngọc bội này đi, vậy là được, chuẩn bị năm vạn lượng hoàng kim, đừng nói cho bất luận kẻ nào, bảy ngày sau, một tay giao tiền một tay giao người." Để lại một đoạn như vậy, nữ tử áo đen liền lướt qua rời đi, không hề kinh động bất kỳ ai.

Sau đó Diệp Uyển Nghi nằm trở lại giường, nắm bắt ngọc bội nữ tử kia để lại, dùng sức véo mình một phen, thẳng đến khi cảm thấy đau mới rốt cuộc hiểu bản thân không phải đang nằm mơ, ngọc bội cũng là thật, vậy thuyết minh con trai bà thật sự còn sống, mà không giống như các cung nữ ngầm truyền, đã sớm chết. Dù sao ma giáo giết người không chớp mắt, sao có thể có lòng tốt nuôi một Vương gia của triều đình. Hoàng Thượng có động tác lớn như vậy, nói không chừng sớm đã giết người diệt khẩu cho hả giận.

Khi nghe lời đồn này bà không phải chưa từng oán hận Quân Vô Kỵ, nhưng không có con trai nhỏ, bà cũng chỉ còn có thể trông cậy vào một mình Quân Vô Kỵ. Nếu muốn ngồi ổn trên chiếc ghế Thái Hậu, bà không thể lộ ra chút bất mãn, chỉ có thể ngẫu nhiên ở trước mặt hắn khóc lóc kể đệ đệ hắn chịu khổ.

Nhưng hiện tại xuất hiện một nữ nhân áo đen nói với bà rằng Quân Vô Hành còn sống, hơn nữa bảy ngày sau bà có thể gặp được hắn, việc này hẳn không phỉa giả. Ngọc bội là bà tự tay đeo cho con trai nhỏ, trên đời này tuyệt đối không có cái thứ hai, cho nên con trai nhỏ của bà tuyệt đối còn sống, còn sống rất tốt, đây chính là tin tức cực cực kỳ tốt!

Sáng ngày hôm sau, Diệp Uyển Nghi liền tin thần phấn chấn rời giường, tuy rằng không ngut tốt, nhưng tâm tình bà tốt, nghĩ đến không bao lâu là có thể gặp lại con trai nhỏ, Diệp Uyển Nghi liền cảm giác cháo buổi sáng hương vị đều có vẻ đặc biệt ngọt ngào, saud dó liền ra lệnh, đi lấy năm vạn lượng hoàng kim.

Mà người trông khố phòng sau khi nhận được ý chỉ của Thái Hậu, lập tức liền lăn đến chỗ Quân Vô Kỵ báo cáo. Năm vạn lượng hoàng kim cũng không phải là một bút nhỏ, nếu làm không tốt chính là sẽ phải rơi đầu. Thái Hậu thì không sao cả, dù sao Hoàng đế là con trai của bà, nhưng đám nô tài bọn họ mới là người nhận xui xẻo.

Quân Vô Kỵ nhận được tin tức khẽ dừng lại bút son đang phê duyệt tấu chương, vuốt cằm, năm vạn lượng? Nữ nhân kia là đang muốn làm gì đây, mất con trai đầu cũng hồ đồ theo luôn sao? Chỉ là không sao cả, năm vạn lượng hoàng kim mà thôi, hắn vẫn lấy ra, để hắn nhìn xem bà ta rốt cuộc muốn đùa giỡn gì.

"Đưa cho bà ta đi, thuận tiện tra một chút bà ta lấy để làm gì." Quân Vô Kỵ tiếp tục cúi đầu phê duyệt tấu chương, trong mắt một mảnh nghiền ngẫm, không biết vì cái gì, hắn luôn luôn có một loại dự cảm kỳ quái, như là chuyện chờ đã lâu rốt cuộc đến, khiến sâu trong lòng hắn không khỏi có một chút run rẩy. Hắn đang hưng phấn, tuy rằng hắn cũng không hiểu được là vì cái gì.

Mà Diệp Uyển Nghi sau khi lấy được hoàng kim, vẫn tâm tâm niệm noemej chờ nữ tử áo đen kia tới cửa.

Thời gian bảy ngày thoáng chốc trôi qua, đêm hôm đó, Diệp Uyển Nghi để cung nhân ra ngoài hết, một mình ngồi trên rương hoàng kim đã chuẩn bị đủ, đợi nữ tử áo đen đến.

Chờ trái chờ phải lại thế nào cũng đợi không được, đến lúc sắp đến giờ tý, bà mới rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng của nữ nhân kia, trong tay mang theo bao tải, ánh mắt lạnh lẽo như sương.

Vừa đáp xuống đất, nàng liền ném bao tải kia xuống đất, nói, "Người ở đây, bà xem xem." Ngữ khí kia thật giống như trong bao tải chỉ là thịt heo bình thường vậy.

Lúc này Diệp Uyển Nghi mới biết được con trai mình thế nhưng bị nhốt trong bao tải, vẫn là bị nữ nhân này xách một đường, mệt bà còn tưởng rằng nữ nhân này thất tín, nhìn khắp nơi tìm Quân Vô Hành. Lập tức xông đến, không ngừng xé mở bao tải, liền thấy bên trong không phải Vĩnh An vương thì còn có thể là ai! Đen gầy, không còn nam sinh nữ tướng như trước. Diệp Uyển Nghi lập tức ôm lấy hắn khóc lên, sau nửa năm rốt cuộc bà cũng gặp lại con trai mình, con trai ngoan của bà...

Mà Quân Vô Hành bây giờ lại như mới mở mắt tỉnh khỏi cơn mê, vẻ mặt xa lạ nhìn phụ nhân ôm lấy mình gào khóc, cổ quái hỏi, "Bà... Bà là ai? Đừng ôm ta, ta đều không thở nổi..." Trong giọng nói mang theo ngu đần cùng tính trẻ con, khiến Diệp Uyển Nghi đang khóc cũng im bặt.

Buông ra ôm ấp, không thể tin nhìn Quân Vô Hành, "Vô... Vô Hành... Con..."

Quân Vô Hành vẫn là vẻ mặt xa lạ, thấy Diệp Uyển Nghi vẫn không thả cái ôm không thoải mái này, khóe miệng thập phần tự nhiên dẫu lên, nước mắt chỉ trong nháy mắt tụ hội trong hốc mắt, làm như tùy thời đều có thể khóc lên, "Mau thả ta ra, hu hu, ngươi tránh ra, ta không biết ngươi, hu hu..."

Diệp Uyển Nghi vẫn có chút mê man, ánh mắt của nữ tử áo đen vẫn luôn đứng ở bên cạnh chưa rời đi lại có chút kỳ lạ, có chút oán hận lại giống như cực kỳ hâm mộ, sau đó cũng nổi lòng lương thiện mà giải thích, "Vương gia ở ma giáo bị tổn hại đầu, quên chuyện trước kia, ưm, tâm trí cũng có chút thoái hóa."

Vừa nghe lời này, Diệp Uyển Nghi như bị sét đánh. Đúng rồi, nếu không phải xảy ra chuyện này, con trai nhỏ của bà sao có thẻ ở trong thôn nhỏ lụi bai kia, ngẩn ngơ suốt cả nửa năm chứ. Choáng váng, đây là chaongs váng, con trai của bà choáng váng! Thế nhưng Quân Vô Kỵ vẫn yên ổn làm hoàng đế, trong nháy mắt trong lòng Diệp Uyển Nghi trào ra vô hạn oán hận, thậm chí còn hỗ loạn một chút báo ứng chua xót.

Đúng vậy, Quân Vô Kỵ không phải con ruột của bà.

Lúc trước Diệp Uyển Nghi bà tuy rằng chiếm được mỹ danh có một không hai trong thiên hạ, nhưng cho dù lại xinh đẹp, Hoàng đế cũng không có khả năng sẽ không phiền chán, hắn vẫn như trước thường xuyên đến cung của mình, nhưng vẫn sẽ không quên mỹ nhân khác, thậm chí còn làm cho vài mỹ nhân có thai. Khi đó trong cung còn chưa lập Hoàng Hậu, chỉ có một Diệp quý phi bà trông coi hậu cung. Mà dưới Diệp quý phi còn có một vài phi tử quyền cao, mỗi người đều như hổ rình mồi với vị trí kia. Phi tử vị trí thấp bà có thể không để tâm nàng ta sinh bao nhiêu đứa, nhưng không biết bản thân số mệnh không tốt hay có vấn đề gì, lúc ấy ngay cả Vân phi thua bà một cấp bậc cũng đã mang thai, chỉ trừ bỏ bà. Vân phi này cũng là được tiên hoàng cực kỳ sủng ái, chỉ cần sinh đứa bé này ra là có thể hạ tất cả đối thủ, vị trí Hoàng Hậu gần như đã là ván đã đóng thuyền, Diệp quý phi bà ở hậu cung dù là dưới một người, trên vạn người, về sau cũng đều phải nghe mệnh lệnh của tiện nhân kia.

Dưới hoảng hốt, bà liền hôn mê bất tỉnh. Chờ sau khi tỉnh lại, cung nữ nói với bà, bà thế nhưng cũng có thai, thời gian mang thế nhưng tương xứng với Vân phi. Thật là trời không tuyệt đường người, lúc ấy bà liền vui sướng đến điên rồi. Hoàng đế cũng đến xem bà, muốn bà bảo dưỡng thân thể thật tốt, ban cho rất nhiều tài vật, cũng hứa hẹn chỉ cần sinh ra một tiểu hoàng tử, lập tức giao phượng ấn cho bà giữ.

Vừa nghe lời này, Diệp Uyển Nghi kích động toàn thân đều bắt đầu run lên, đã bao nhiêu năm, giấc mộng của bà sẽ được thực hiện, về sau người ta gặp bà nhất định phải xưng bà là Diêp Hoàng hậu, mà không phải Diệp Qúy phi hay gì đó, thậm chí phi tử chướng mắt bà nhìn thấy bà đều phải hành lễ, đơn giản vì bà chính là thê, mà bọn họ chỉ là thiếp! Cho nên cái thai này dù thế nào cũng phải là nam, mặc kệ trả giá thế nào, bà cũng phải ngồi trên vị trí hoàng hậu.

Sau đó Diệp Uyển Nghi bắt đầu ở yên trong cung của mình tu thân dướng tính, ăn dùng đều đã qua kiểm tra chặt chẽ, thậm chí bà còn nuôi vài phụ nhân có thai sấp sỉ với mình ở mật thất trong cung của mình, tất cả chỉ vì cam đoan bà sẽ sinh ra một đứa bé nam. Dù sao thân ở trong hậu cung lại không trèo lên trên, nhất định sẽ bị người đạp xuống dưới, sau đó ngươi một cước ta một cước, không đạp nàng xuống tận cùng vũng lầy, là sẽ không từ bỏ ý đồ.

Thấy bà như vậy, Hoàng đế còn nói bà thu liễm tính tình, có phong phạm mẫu nghi thiên hạ. Diệp Uyển Nghi biết lời như vậy Vân phi cũng từng nghe một lần. Chuyện Hoàng đế thích làm nhất chính là xử lý mọi người đều công bằng, cho nên bà biết bà cùng Vân phi ai sinh hạ tiểu hoàng tử trước, người đó có thể trèo lên trên!

Rốt cuộc cũng đến đêm sinh nở, bà ngủ ở trên giường gần như đau một ngày một đêm, đứa bé trong bụng bà giống như là đến đòi nợ, như thế nào cũng không chịu đi ra. Chờ đến khi bà đã sắp không có khí lực, phía Vân phi truyền đến một tin tức tốt, nàng ta sinh một nữ nhi! Vì thế dưới kích động, bà liền sinh đứa bé kia ra.

Nữ nhi, thế nhưng cũng là nữ nhi, vì cái gì, bà không cam lòng, vì cái gì? Rõ ràng cách hậu vị chỉ một bước chân...

Đổi! Lúc ấy bà đối với hậu vị gần như muốn đến phát điên, ý tưởng này ở trong đầu vẫn luôn không thể biến mất, vì tehes bà không để ý ma ma bên người khuyên bảo, cứng mang chọn ra một đứa bé nam vừa trắng vừa mập trong đám phụ nhân kia, bế ra ngoài. Mà nữ nhi của bà ba lại không dám liếc mắt nhìn một cái, để cho cung nữ bế nó ra ngoài. Bà không phải không muốn giữ nó lại, nhưng ở Đại Tần hoàng triều sinh hạ song bào thau là một chuyện không cát tường, bà không thể để hậu vị của mình xuất hiện một chút vấn đề. Mà đứa bé nam béo được bà ôm đi kia chính là Quân Vô Kỵ, hắn ucungx không phải con ruột của bà, không chỉ như thế, bà vẫn là kẻ thù của hắn. Vì bảo vệ bí mật kia, vài phụ nhân kia bao gồm mẫu thân Quân Vô Kỵ đều bị bà giết chết, vô thanh vô tức, liền côn ở bên trong bãi tha ma ngoài thành. Lúc trước vài phụ nhân này cũng là thủ hạ của bà bắt được ở ngoài cung, chuyên chọn phụ nhân có dung mạo xinh đẹp. Người nhà các nàng chỉ nghĩ đến các nàng đột nhiên mất tích một cách khó hiểu, lại không ngờ được vào ngày sinh sản kia đều đã đi đời nhà ma, cho nên đến bây giờ vẫn còn mấy hộ đang tiếp tục tìm kiếm, lại vẫn luôn luôn chưa thể tìm ra được.

Diệp Uyển Nghi cũng không hối hận, hai tay mình lây dính máu tanh, người trong hậu cung có mấy ai tay không dính máu, thêm một người là bà cũng không nhiều.

Nhưng hiện tại chuyện ác bà làm thế nhưng báo ứng lên đầu con trai của bà, bà chỉ có đứa con trai này, bây giờ thế này bà biết nên làm thế nào bây giờ! Diệp Uyển Nghi cực kỳ đau khổ, nhìn Quân Vô Hành ở trước mặt, hắn vẫn ngây ngốc nhìn bà như trước, nhiều năm trôi qua như vậy, lần đầu tiên bà có cảm giác hối hận. Nếu có thể làm lại một lần nữa, bà nhất định mỗi ngày ăn chay niệm phật, chỉ mong cầu tiêu tai tránh nạn, nhưng hiện tại tất cả đều đã chậm.

"Được rồi, người cũng đã đến, ta cũng nên đi..." Nữ tử áo đen liếc mắt nhìn hoàng kim một cái cũng không liếc liền đi ra ngoài.

Thấy thế, Quân Vô Hành lập tức xông đến, giữ chặt ống tay áo của nàng, "Tỷ tỷ, đừng bỏ ta lại, hu hu, Tiểu Hành không muốn ở lại một mình..."

"Hành nhi, con goi nàng là gì?" Diệp Uyển Nghi nhất thời có chút mẫn cảm kêu lớn lên, không dám tin nhìn về phía nữ tử áo đen, sẽ không, sẽ không...

Nữ tử áo đen lại vẫn luôn đưa lưng về phía Diệp Uyển Nghi, không có xoay người lại.

"Tỷ tỷ nha, nàng nói nàng là tỷ tỷ của ta, trên người còn có khối ngọc bội khớp với ta luôn..." Nói xong, Quân Vô Hành đột nhiên dùng sức túm lấy nữ tử áo đen, nửa ngọc bội khác liền xuất hiện trước mặt Diệp Uyển Nghi, khiến cả người bà như không thể động đậy được, hai mắt gắt gao nhìn bóng lưng nữ tử áo đen, thật là nàng, thật là nàng...

"Mau để ta xem bả vai ngươi được không? Mau để cho ta nhìn xem, van cầu ngươi cho ta nhìn một lần thôi có được không?" Diệp Uyển Nghi đột nhiên nhảy đến, nắm chặt cánh tay nàng, lo lắng nói.

"Nhìn thì thế nào, không nhìn thì thế nào..." Nữ tử áo đen xoay đầu lại, hai mắt đỏ bừng, chứa đầy nước mắt, mang theo ẫn nhẫn khóc nức nở nói, "Mười tám năm trước không phải bà đã từ bỏ ta rồi sao? Nhìn hay không nhìn có gì khác nhau đâu...."

"Dao nhi, là Dao nhi có đúng hay không? Dao nhi, có phải con trở về tìm mẫu hậu hay không? Là con cứu đệ đệ con có phải hay không? Dao nhi, con đừng trách mẫu hậu, mẫu hậu cũng là có nỗi khổ trong lòng, con phải tin tưởng mẫu hậu, ta thật sự không muốn vứt bỏ con, con tha thứ cho mẫu hậu được không..." Diệp Uyển Nghi nói năng lộn xộn, ôm lấy nữ tử áo đen nước mắt rơi như mưa.

Đúng lúc này, Từ Ninh cung của Diệp Uyển Nghi đột nhiên bị vây quanh tầng tầng, đầu lĩnh là thống lĩnh đại nội thị vệ Từ Thiệu, sau khi hình thành vòng vây, Quân Vô Kỵ từ phía sau đi tới, ở ngoài phòng cao giọng hô, "Mẫu hậu, nghe nói trong cung của người có thích khách, không cần lo lắng, con lập tức liền phía người tới cứu người."

Vừa nghe lời này, ba người trong phòng nhất thời ngừng hô hấp, Diệp Uyển Nghi cũng không dám khóc nữa, vội vàng quát lớn nói, "Nào có thích khách ở chỗ nào, ngươi đừng nghe cung nữ hồ ngôn loạn ngữ, quá muộn, ta ngủ, đừng tới quấy rầy ta!"

"Rầm!" Cửa lớn bị đẩy ra, Quân Vô Kỵ từ trong đám người dần bước ra, nhìn ba người trong phòng, không tiếng động cười, "Hai người này không phải thích khách thì là ai? Mẫu hậu người trăm ngàn không thể bị hai người này uy hiếp bức bách, con chính là tới cứu người!" Nói xong liền ý bảo người chung quanh.

"Oa, ta sợ!" Quân Vô Hành đột nhiên lớn tiếng rống lên.

Nghe tiếng nói ấy, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn. Ánh mắt Quân Vô Kỵ lạnh lùng, thế nhưng đã trở lại? Quân Vô Hành ngươi thật đúng là vận c*t chó! Chỉ là, bộ dáng này...

"Nhị đệ, thì ra là đệ, đệ an toàn trở lại, thật sự là quá tốt! Mẫu hậu, Nhị đệ trở lại, sao người lại không nói với con chứ?" Quân Vô Kỵ ôn hòa nói, "Thế nhưng người còn muốn gạt con, loại chuyện này đâu cần phải gạt chứ? Chỉ là, vị cô nương này là?"

Quân Vô Kỵ nhìn nữ tử cả người áo đen, mang khăn che mặt màu đen đứng dưới ánh đèn, trong mắt xẹt qua chút ánh sáng lạnh. Nếu hắn nhớ không lầm, nửa năm trước Giáo chủ Thiên Qúy giáo Tiết Bạch Vi gây mưa gây gió kia thường đi lại trên giang hồ chính là một thân ăn mặc như vậy, đây rốt cuộc là trùng hợp, hay là có âm mưu gì khác? Ba ngày sau, Hoàng Hậu sẽ trở về cung, chuyện ngày càng trở nên thú vị rồi...

"Vị nữ hiệp này là ân nhân cứu mạng Hành nhi, ta vừa rồi muốn nhận nàng làm nghĩa nữ, về sau nàng sẽ ở trong cung của ta." Diệp Uyển Nghi giữ chặt cánh tay của nữ tử áo đen, vội vàng đáp lời, sau đó bà rõ ràng cảm giác được tay nàng không tự chủ được run rẩy một chút, trong lòng nhất thời dâng lên vô hạn áy náy. Nữ nhi của bà, đây là nữ nhi của bà, hiện tại chỉ có thể nhận được thân phận nghĩa nữ chẳng ra gì này, là bà có lỗi với nàng...

"A, thật sao? Vậy cũng nhận ra! Nhưng là không biết vị nghĩa muội mới tấn này danh tính là gì, nhà ở nơi nào? Nếu có thể, tốt nhất là nhận cả cha mẹ trong nhà đến, chúng ta làm cái nghi thức chính thức, dù sao cũng là nghĩa nữ Thái Hậu nhận, chính là công chúa, không thể qua loa." Quân Vô Kỵ tiến lên từng bước, hơi thở mạnh mẽ trực tiếp bức về phía nữ tử áo đen.

"Họ Giang tên Ngọc Dao, không cha không mẹ, bốn biển là nhà." Nữ tử áo đen vô tình mà nói, Diệp Uyển Nghi nghe trong lòng buồn bã.

"Giang Ngọc Dao, tên rất hay. Nếu Ngọc Dao muội muội có ân cứu mạng với Nhị đệ, vậy tạm thời ở lại cung này đi, sau đó lại từ từ an bài, dù sao cũng là thêm một muội muội, nghi thức không thể đơn giản quá mức." Quân Vô Kỵ cười cười, "Được rồi, không có việc gì, mẫu hậu rất tốt, mọi người đều lui ra đi, mẫu hậu, vậy con không quấy rầy người nữa."

Trước khi đi, Quân Vô Kỵ còn cười liếc mắt nhìn nữ tử áo đen một cái, ánh mắt thau đổi kỳ lạ.

Diệp Uyển Nghi vừa gặp lại Giang Ngọc Dao, cao hứng không chịu được, không hề để ý chút biến hóa chợt lóe lên trong mắt của nữ tử kia.

Sau đó Diệp Uyển Nghi thật vui vẻ bắt đầu chuẩn bị nghi thức nhận thân cho Giang Ngọc Dao. Ba ngày sau, Vân Tưởng Dung về cung, bên cạnh còn có ba người Vạn Sĩ Bạch, Diệp Thiên Trọng cùng Cảnh Việt đi theo. Thời gian nửa năm trôi qua cũng đủ cho ba người chung sống hòa hợp, hiện tại chỉ còn một người là Quân Vô Kỵ, là Vân Tưởng Dung có thể có kết cục viên mãn. Về phần Tống Thiên Dương cùng Quân Vô Hành, nàng cũng rất dồng tình chuyện hai người kia gặp phải, nhưng không còn cách nào, nàng phải quên đi đau khổ này, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.

Nói là không sai, nhưng thời gian nàng ta quên đi cũng không khỏi quá nhanh rồi, cuộc sống mới cũng không tránh khỏi quá mức si mê vào bên trong đó.

Mới vào cửa cung, Vân Tưởng Dung liền thấy một nữ tử áo đen thập phần tự tại đi lại trong cung. Vừa nhìn thấy bóng dáng màu đen kia, bốn người đều là chấn động, Vạn Sĩ Bạch thậm chí có thể cảm giác được mắt phải của mình ẩn ẩn phát đau lên.

Tiết Bạch Vi!

Diệp Thiên Trọng vội vàng bay người tiến lên, một phen bắt lấy bả vai của người kia. Nữ tử áo đen như cảm ứng được, uốn người lánh đi, quay đầu nhìn qua, nhưng là giây tiếp theo khăn che mặt màu đen của nàng đã bị Vạn Sĩ Bạch theo tới phía sau đoạt đi, bởi vì đối phương dùng sức quá lớn, trên mặt nữ tử áo đen bị hắn vẽ ra một vết máu.

"Tiết Bạch Vi, xem cô trốn ở nơi nào..." Vân Tưởng Dung vừa chạy tới còn chưa kịp nói xong, cả người đều khựng lại. Trước mặt nàng chính là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, tuy rằng đều vẫn là tuyệt sắc, nhưng lại không giống chút nào với Tiết Bạch Vi.

Thật ra không chỉ có Vân Tưởng Dung sửng sốt, ba người khác cũng có chút há hốc miệng. Diệp Thiên Trọng không hề phát hiện dấu vết dịch dung nào trên gương mặt nữ nhân kia, dù sao mặt có thể dịch, cốt cách không thể thay đổi, nữ nhân trước mặt này rõ ràng xương cốt hoàn toàn khác hẳn với Tiết Bạch Vi.

"Tránh ra!" Đột nhiên bị một cỗ lực mạnh đánh tới, bởi vì ra tay quá mức trầm trọng thong thả, bọn họ cũng biết người tới không có một chút nội lực, nhất thời bị hắn đụng phân tán ra.

Chỉ thấy người nọ che trước mặt nữ tử áo đen kia, thở phì phò nói, "Các ngươi đánh tỷ tỷ ta, ta gọi mẫu hậu nhốt các ngươi lại, đều nhốt lại!"

Thấy rõ diện mạo của nam nhân mặc cẩm y hoa phục kia, Vân Tưởng Dung nhất thời liền giật mình, sau đó bắt được tay nam nhân kia, "Hành ca ca, ngươi đã trở lại? Thật sự tốt quá rồi!"

"Ngươi làm gì vậy?" Quân Vô Hành vội vàng giãy giụa, xa lạ nhìn qua, "Ngươi đừng đụng vào ta, bằng không ta sẽ gọi mẫu hậu chém tay ngươi! Hừ, tỷ tỷ, chúng ta đi thôi!"

Nữ tử áo đen lạnh lùng liếc mắt nhìn bốn người kia một cái, xoay người liền rời đi. Vân Tưởng Dung còn đang ở phía sau la to, "Hành ca ca, ta là Tưởng Dung mà, Hành ca ca..."

Chờ đến một nơi kín đáo, ánh mắt Quân Vô Hành thay đổi, nhỏ giọng nói, "Phu nhân, người không bị thương chứ?"

"Không có trở ngại, chuyện chuẩn bị thế nào rồi?" Ánh mắt nữ tử áo đen cũng thay đổi càng phát ra lạnh lẽo, nhẹ giọng hỏi.

"Tất cả đã được chuẩn bị sắp xếp." Thái độ của "Quân Vô Hành" cực kỳ kính cẩn.

"Vậy là tốt rồi, một tháng sau, kế hoạch triển khai toàn diện." Trong mắt nữ tử áo đen xẹt qua một đường máu tanh.

"Vâng."

Thời gian một tháng, Diệp Uyển Nghi đã thành cong nhận Giang Ngọc Dao làm nghĩa nữ của mình, trong lòng thập phần thỏa mãn, nhưng gần nhất lòng bà thêm rối loạn, chỉ vì bà nghe được một tin tức.

Hóa ra, nữ nhi của mình Giang Ngọc Dao chính là Giang phu nhân của Mạc các lừng lẫy trong thiên hạ kia, thế lực rất lớn, nhưng đều là tự nàng dốc sức gây nên, cực kỳ được lòng dân. Điều này khiến tâm tư của bà nhất thời liền không ngừng chuyển động.

Dù sao Quân Vô Kỵ cũng không phai con trai ruột của bà, vẫn luôn cách một tầng, trước kia bà vẫn luôn muốn thay Quân Vô Hành vào thế chỗ hắn, đáng tiếc thủ đoạn của bà đều là dùng để sinh tồn trong hậu cung, lên không được mặt bàn. Mà hiện tại nữ nhi này của bà lại có khả năng, chỉ cần bệnh của Vô Hành tốt lên, ngồi trên vị trí kia không phải là không có khả năng. Vì thế bà liền thương nghị với nữ nhi nhà mình, xem có thể mượn thế lực của nàng đỡ đệ đệ thượng vị. Phải biết rằng hiện tại người ngồi trên vị trí kia hoàn toàn không có quan hệ gì với mẹ con bọn họ, hắn không biết còn tốt, nếu đã biết thì nào còn có chỗ cho ba người bọn họ dung thân. Mà Quân Vô Hành từ khi trở lại vẫn luôn ở trong cung, các đại thần bên ngoài chỉ coi hắn là dưỡng bệnh, căn bản không biết tình huống của hắn, chỉ cần thường ngày hắn giấu giếm được, hơn nữa có thế lực Mạc các, chưa hẳn là không thể nâng đỡ Quân Vô Hành.

Nghe bà nói như vậy, Giang Ngọc Dao tỏ vẻ nàng cần phải suy nghĩ một chút, dù sao đây chính là mưu phản, cũng khoong phải là một việc nhỏ gì, nếu làm không tốt toàn bộ tính mạng người của Mạc các bao gồm cả nàng đều phải đáp vào, nàng phải cân nhắc cho thật tốt.

Rồi sau đó Diệp Uyển Nghi đối xử với nàng thật tốt, bày ra bộ dáng mẹ con tình thâm, làm cho Giang Ngọc Dao không thể không đáp ứng.

Sau đó ba người bắt đầu bày mưu tính kế, Diệp Uyển Nghi căn bản không hiểu cái gì là quyền mưu, tất cả đều biến thành cực kỳ minh mục trương đảm(*). Giang Ngọc Dao cũng không biết là không phát hiện hay vì cái khác, cũng không nhắc nhở đến, còn lại một Quân Vô hành choáng váng thì càng không ảnh hưởng toàn cục.

(*) Minh mục trương đảm: Gan dạ, có dũng khí, không sợ hãi, dám làm.

Lúc Quân Vô Kỵ nhận được tin tức này, là đang ôn ồn cùng Vân Tưởng Dung, lúc ấy chỉ là lên tiếng cười. Hắn còn chưa bao giờ gặp qua đoàn kịch thấp kém như vậy, chỉ là hắn cũng không ngăn lại, dù sao cuộc sống hoàng cung cũng quá mức nặng nề, thêm chút vui đùa cũng không có gì, hơn nữa cũng có thể thừa cơ hội này nhìn ra người nào bất mãn với Hoàng đế là hắn, nhất cử lưỡng tiện.

Được Quân Vô Kỵ phóng túng, Diệp Uyển Nghi nhanh chóng dính vào, hơn nữa ở bên ngoài Quân Vô Hành giả vờ thật giống như đầu không có vấn đề gì, trái lại để cho bọn họ mời được không ít người mới. Nhìn danh sách này, Quân Vô Kỵ ngoan lệ cười, xem ra triều đình phải thay máu rồi, nhiều người bất mãn với vị Hoàng đế là hắn như vậy, xem ra hắn thật sự là thất bại mà!

Đang lúc hắn tập kết đại quân chuẩn bị bắt lấy những tên mưu nghịch kia, tâm phúc đại nội thị vệ Từ Thiệu của hắn thế nhưng dẫn cấm quân đại nội trực tiếp xông đến tẩm cung của hắn. Lúc ấy bốn người hắn, Vạn Sĩ Bạch, Cảnh Việt cùng Diệp Thiên Trọng đang làm chuyện đó với Vân Tưởng Dung, vừa nghe cửa lớn đổ vỡ, năm người đều mê man.

Sau đó các triều thần trong triều ùa đến làm lòng hắn rơi xuống đáy cốc.

"Aiz, hình ảnh không chịu được này lọt vào tầm mắt thật sự là quốc gia bất hạnh mà, Đại Tần vận số muốn hết mà!"

"Tiên hoàng, là lão thần có lỗi với người! Là lỗi của lão thần!"

Đám tóc hoa râm trong triều từng người từng người tê liệt quỳ xuống, đấm ngực dậm chân, nước mắt tung hoành.

"Ai kêu các ngươi vào, cút ra ngoài cho ta!" Quân Vô Kỵ giận dữ nói.

"Cái tên hôn quân ngươi thế nhưng lại làm ra loại chuyện hoang đường thế này, Tả Thừa tướng Vương Đường ta là người đầu tiên đứng ra thỉnh cầu phế bỏ vị Hoàng đế của ngươi!"

"Thần tán thành."

"Thần tán thành."

"..."

Một đám đại thần đều nhảy ra, yêu cầu phế vị hoàng đến hắn, Quân Vô Kỵ trong cơn giận dữ, ánh mắt hung ác nhìn qua, "Một đám đều phản, phế ta, huynh đệ của ta đều chết hết, dưới gối chỉ có trưởng tử mưới ba tuổi, chẳng lẽ các ngươi còn muốn để nó thượng vị sao? Hoang đường!"

"Thật sao? Không phải còn có ta sao?" Quân Vô Hành nói một tiếng liền đứng dậy, cười như không cười nhìn hắn.

"Ngươi? Ha ha, một ngốc tử cũng vọng tưởng lên đại thống, buồn cười..." Đột nhiên Quân Vô Kỵ phì cười, gắt gao nhìn chằm chằm Quân Vô Hành, không thể tin quát, "Quân Vô hành, ngươi không ngốc!"

"Hoàng huynh tốt của ta, ngươi choáng váng ta cũng sẽ không choáng váng, sao nào, mấy ngày nay trêu đùa ta vui vẻ chứ? Sau này sẽ càng có chuyện vui vẻ hơn đấy!" Quân Vô Hành trào phúng nói.

Đến lúc nào, sao Quân Vô Kỵ lại không biết hắn bị người đùa giỡn chứ, không giận lại cười nói, "Quân Vô Hành, ngươi thật đúng là giỏi thủ đoạn, ở bên ngoài làm nông nửa năm, liền trưởng thành như vậy, ngay cả ta cũng giấu giếm được, tốt, thật sự rất tốt, nhưng là ngươi cho là như vậy là có thể lật đổ ta sao?"

Quân Vô Kỵ bỗng dưng nổi điên, đột nhiên từ dưới giường rút ra một cây kiếm dài, một kiếm đâm xuyên trái tim Quân Vô Kỵ.

Quân Vô Hành không thể tin được nhìn sang, "Ngươi..." Nói còn chưa xong, liền dứt khí ngã xuống đất, Quân Vô Kỵ lập tức cười ha ha đứng lên.

"Mỗi người đều là loạn thần tặc tử đều phải tru di, một đám các ngươi, một người trẫm đều sẽ không dễ dàng buông tha!"

Vừa mới dứt lời, đã bị người đánh một bạt tai, "Rốt cuộc ai mới là loạn thần tặc tử, đảo loạn huyết mạch Hoàng gia, Quân Vô Kỵ, con đường của ngươi tuyệt rồi!"

Người tới không phải Giang Ngọc Dao, thì còn có thể là ai. Người đứng ở bên cạnh nàng thật đúng là Thái hậu Diệp Uyển Nghi, bà làm như không phát hiện Quân Vô Hành bỏ mình nằm dưới đất, liền bước lên chỉ Quân Vô Kỵ nói, "Hắn căn bản không phải con trai ta, đều là lỗi của ta, năm đó nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, vì hậu vị, thế nhưng nghĩ ra cách trộm long tráo phượng, Ngọc Dao mưới là nữ nhi của ta, Quân Vô Kỵ chỉ là một đứa con của thương nhân, người đê tiện. Đều là lỗi của ta, ta cam nguyện chịu hạt, nhưng trước khi chịu phạt, ta phải nói ra sự thật này, ta có thể cùng hắn lấy máu nhận thân, chứng minh hắn không phải là con ta, sau này sống hay chết, bản cung đều không thẹn với lòng, như vậy cho dù xuống hoàng tuyền gặp Tiên Hoàng, ta cũng có thể an lòng."

Lời Diệp Uyển Nghi vừa nói ra, mọi người đều xôn xao, thì ra người nhiều năm ngồi trên long ỷ lại chính là đứa con của một thương nhân ti tiện, uổng công bọn họ mỗi ngày đều quỳ bái hắn, nhất thời tất cả mọi người đều dâng lên một loại cảm giác phẫn nộ.

(*) Thời cổ đại, thường dùng Sĩ- công- nông- thương để phân giai cấp, thương nhân được xem là thấp hèn nhất.

Tiếp đó Giang Ngọc Dao dùng ánh mắt ra hiệu, vô số người áo đen nhảy ra từ chung quanh tẩm cung, trực tiếp đánh về phía năm người không biết liêm sỉ kia.

Diệp Thiên Trọng cùng Vạn Sĩ Bạch vừa định trốn, đột nhiên ngực dâng lên một trận đau nhức, sau đó trước mắt một mảnh tối đen ngất xỉu đi, mà Cảnh Việt lại một phen ôm lấy Vân Tưởng Dung muốn chạy đi, lại không ngờ bị Giang Ngọc Dao đánh một đường kiếm khí bức về.

Vân Tưởng Dung nước mắt rơi đầy mặt, càng không ngừng thét chói tai.

Mà đám người áo đen kia áp dụng phương án lấy nhiều địch ít, vài trận đã đánh gẫy một chân của Quân Vô Kỵ, áp chế hắn lại. Sau đó ở trước mặt bao người, Giang Ngọc Dao cùng Quân Vô Kỵ tiến hành nghi thức lấy máu nhận thân cùng Diệp Uyển Nghi, kết quả thật đúng như lời Diệp Uyển Nghi nói, Giang Ngọc Dao thật là nữ nhi ruột của bà, mà Quân Vô Kỵ lại không phải.

Mọi người đều thật phẫn nộ, đều kêu gào muốn giết tặc nhân này. Tiếp theo Quân Vô Kỵ cùng Vân Tưởng Dung bị người điểm huyệt câm dẫn xuống.

Sau đó, mọi người trái lại có chút xấu hổ. Vĩnh An vương đã chết, Quân Vô Kỵ cũng không phải huyết mạch hoàng tộc. Năm đó sau khi hắn lên đế vị, liều mạng bài trừ những người còn lại, đến bây giờ bọn họ thậm chí ngay cả người kế vị cũng tìm không được, chỉ còn lại một Giang Ngọc Dao, nhưng nàng chỉ là một nữ tử, sao có thể làm được việc lớn chứ?

Mà lúc này đám người áo đen đều trở lại, nhất tề quỳ xuống với Giang Ngọc Dao, "Bái kiến phu nhân!"

Đúng lúc này, gần một nửa người trong đám triều thần cũng quỳ xuống với Giang Ngọc Dao, "Bái kến phu nhân, quốc không thể một ngày không có vua, xin phu nhân vì Đại Tần ta, sớm ngày lên đế vị."

Phu nhân? Những người còn lại nhất thời ngây ngẩn cả người, phải biết rằng trong thiên hạ này người duy nhất được gọi là phu nhân chỉ có chủ nhân Mạc các, nhưng là....

Theo đó một đám người áo đen bay tới, nhất tề quỳ xuống ngoài điện, hét lớn, "Chúng thuộc hạ Mạc các xin bái kiến phu nhân." Tiếng nói vang vọng bầu trời đêm.

Như vậy mọi người liền hiểu được, Giang Ngọc Dao này chính là Giang phu nhân của Mạc các, nhưng lại chính là huyết mạch hoàng gia duy nhất con sót lại, trong đám đại thần đã có một nửa người quy nạp dưới trướng nàng, dã tâm của Giang Ngọc Dao đã rất rõ ràng, nàng chính là muốn làm vương của Đại Tần.

Người Mạc các còn đang như hổ rình mồi, những người còn lại cũng không dám làm lơ đi, toàn bộ quỳ xuống, "Quốc không thể một ngày không có quân, xin phu nhân làm vương của Đại Tần."

Diễn biến như vậy khiến Diệp Uyển Nghi có chút mờ mịt, sao lại không giống với những gì bà đã bàn với nữ nhi vậy? Rõ ràng có người giả trang Hành nhi để Quân Vô Kỵ giết chết, từ đó khiến hắn thành người bất trung bất nghĩa bất nhân, rồi lại vạch trần thân thế của hắn, một tay lôi hắn xuống ngựa, sau đó lại để Hành nhi đi lến đế vị, để bà nghỉ ngơi, để bà hưởng vinh hoa phú quý hết nửa đời sau. Nhưng Hành nhi còn chưa có xuất hiện, những người này lại lập Dao nhi làm đế chứ! Trong lòng Diệp Uyển Nghi có chút bối rối.

"Dao nhi..." Diệp Uyển Nghi lớn tiếng hô, "Hành nhi đâu? Tiếp theo người ngồi lên vị Hoàng đế không phải nên là Hành nhi sao? Hành nhi đâu?"

Giang Ngọc Dao nghi hoặc nhìn bà, sau đó trong mắt lộ ra bi thống, "Mẫu hậu, ta biết đệ đệ chết khiến người không chấp nhận được, nhưng hắn thật sự đã chết rồi, bị tặc tử Quân Vô Kỵ kia một kiếm xuyên tim, người yên tâm, con nhất định đại táng hắn thật tốt!"

"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói bậy, đây rõ ràng không phải là Hành nhi, ngươi nói bậy, ngươi trả Hành nhi lại cho ta, trả lại đây!" Diệp Uyển Nghi không thể tin được lắc đầu thét chói tai, cứ như bị điên, nhào về phía Giang Ngọc Dao đòi đánh, lại nửa đường bị người ngăn cản, nhưng vẫn giương nanh múa vuốt, không khác gì kẻ điên.

Trên mặt Giang Ngọc Dao đều là vẻ bi thương, sau đó khoát tay áo, "Thái hậu điên rồi, các ngươi dẫn bà ấy xuống dưỡng cho tốt."

"Vâng."

"Hành nhi, Hành nhi, ngươi trả Hành nhi cho ta, đây không phải Hành nhi..." Tiếng nói của Diệp Uyển Nghi vẫn còn đang vang.

Sau đó Giang Ngọc Dao nhìn đám người đang quỳ phía dưới, mặt mang vẻ mệt mỏi nói, "Để ta suy nghĩ hai ngày, lui ra hết đi!"

"Vâng."

Bóng đêm mát lạnh như nước, Giang Ngọc Dao ngồi ở bên trong tẩm cung của mình, đối diện với gương trang điểm, đột nhiên khuôn mặt quỷ dị động vài cái, liền biến thành gương mặt khác, mặt mày như họa, không phải Bạch Vi mất tích gần nửa năm thì còn có thể là ai.

Bạch Vi nhìn gương mỉm cười, sau đó lấy ra một cây trâm ngọc, vươn tay cài lên tóc. Đột nhiên một bóng đen nhảy từ cửa sổ nào, quỳ xuống với Bạch Vi, "Thuộc hạ khấu biến phu nhân."

"Thương thế không có gì đáng ngại chứ." Bạch Vi cũng không quay đầu lại, ngược lại bắt đầu tỉ mỉ trang điểm.

"Tạ phu nhân quan tâm, trái tim thuộc hạ trời sinh sinh ở bên phải, cho nên cũng không có trở ngại gì." Người nọ ngẩng đầu lên, không phải Quân Vô Hành vừa chết kia, thì còn có thể là ai. Chỉ thấy hắn cũng giống như Bạch Vi, cốt cách trên mặt lập tức lệch vị trí, khôi phục bộ dáng trước ka của hắn, thì ra Quân Vô Hành là có người giả trang.

Chỉ là dù Quân Vô Hành là người giả trang, nhưng Bạch Vi chính là công chúa thứ thiệt. Năm đó người đổi với Quân Vô Kỵ thật là nàng, tuy rằng không hiểu vì sao Tiết Bạch Vi lại ở Thiên Qúy giáo, nhưng sau khi thấy nửa khối ngọc bội kia, nàng liền biết thân thế của mình tuyệt không đơn giản. Sau đó lại điều tra một phen, quả nhiên, nàng là tỷ tỷ cùng cha cùng mẹ với Quân Vô Hành. Đáng tiếc bên trong kịch tình, chuyện này cũng không có bại lộ ra, Quân Vô Hành còn mọi cách tra tấn nàng, cũng là buồn cười.

Mạc các là thế lực nàng dùng người của Thiên Qúy giáo trong vòng nửa năm phát triển lên, gia nhập giang hồ, triều đình, phố phường, đủ loại chỗ, chờ tất cả chuẩn bị xong liền mang theo Quân Vô Hành giả đến đây diễn một màn kịch, kết quả cũng là khả quan, hả, ngươi nói Quân Vô Hành chân chính ấy à?

Bạch Vi để bút xuống, mặc chính trang hoa lệ vào, đi ra ngoài. Nàng cũng nên đi xem thành quả của mình.

Trong một ngọn núi ngoài Hoàng thành có một thế ngoại đào nguyên, đây là điểm dừng chân mới của Thiên Qúy giáo bọn họ, cũng là nơi Mạc các làm giàu. Bạch Vi xuyên qua mê tung trận, quân đội triều đình liên tục tiến vào hơn mười lần cũng chưa từng lục soát ra được bọn họ, đều chính là nhờ mê tung trận này.

Mà sau khi Bạch Vi đi vào, lập tức đến địa lao, bên trong địa lao truyền đến từng trận gào thét vang.

Lúc Bạch Vi đi vào, Diệp Thiên Trọng cùng Vạn Sĩ Bạch bởi vì bị hạ Khiên Ti cổ, vẫn còn đang ngủ say. Nhưng ba người Vân Tưởng Dung, Quân Vô Kỵ cùng Cảnh Việt đều thanh tỉnh, Vân Tưởng Dung đang nhỏ giọng khóc nức nở, Cảnh Việt bị đứt một tay, Quân Vô Kỵ bị đứt một chân, đang nằm ở trong góc kéo dài hơi tàn.

Vừa nhìn thấy Bạch Vi, Vân Tưởng Dung liền giống như nhìn thấy cứu tinh, mạnh mẽ nhảy đến, "Bạch Vi, Bạch Vi, ta biết là cô mà, mau thả ta ra ngoài, van cầu cô, thả ta ra ngoài được không? Chúng ta không phải tỷ muội tốt sao? Là ta không đúng, ta không nên đoạt Thiên Trọng, là ta sai lầm rồi, sau này ta cũng không dám nữa, thả ta ra ngoài được không?"

Bạch Vi cũng không để ý đến nàng ta, giơ tay lên bắn ra hai viên đá, liền đánh thức Diệp Thiên Trọng cùng Vạn Sĩ Bạch dậy.

"Bạch Vi, Tiết Bạch Vi! Ha ha, thì ra thật là ngươi? Không ngờ tới Quân Vô Kỵ ta cuối cùng thế nhưng lại ngã quỵ trong tay của ngươi." Ánh mắt Quân Vô Kỵ vô cùng thâm thúy, trào phúng nói.

"Nói ngã quỵ cũng có phần không đúng, ta chỉ là lấy lại những thứ vốn là của mình mà thôi!" Bạch Vi bình thản nói.

"Vật của ngươi? Ha ha, ngươi không phải là muốn đăng cơ làm đế chứ?" Quân Vô Kỵ đột nhiên bật cười.

"Có gì không thể?" Giọng điệu của Bạch Vi vẫn không có gì thay đổi, Quân Vô Kỵ nhất thời liền giật mình, nữ tử làm đế, có gì không thể, ha ha, hay cho một câu có gì không thể!

"Bạch Vi, quả nhiên là ngươi!" Diệp Thiên Trọng lạnh giọng nói.

"Tiết Bạch Vi! Ta muốn mạng của ngươi!" Đây là Vạn Sĩ Bạch.

"Mọi người đều là bạn bè cũ, không cần nhiệt tình gọi tên ta như vậy." Bạch Vi lạnh lùng cười, "À, đúng rồi, hôm nay ta chỉ là đến đây xem các ngươi, ở góc sáng sủa còn có hai người bạn cũ, nhớ phải ở chung với nhau thật tốt nha!"

Bạch Vi lại ném hai cục đá, sau đó năm người liền ngay thấy một trận rên rỉ hừ hừ như heo, mọi người hoảng sợ, Vân Tưởng Dung lại cười đến khóc lên.

Bạch Vi cong môi cười, nửa năm ngắn ngủi, ngươi nơi này đối đãi hai người này tốt như vậy, nàng thật sự là rất vui mừng. Đúng rồi, hai người kia chính là Tống Thiên Dường cùng Quân Vô Hành, mà nơi này của nàng nói là địa lao, chi bằng nói là chuồng heo đi. Bởi vì hai người kia chính là bị xem như heo mà nuôi, hôm nay lại thêm một heo cái động dục, cùng bốn con heo đực bước vào, nàng nghĩ Thiên Qúy giáo bọn họ thật là giàu có mà!

Sau đó Bạch Vi lấy một bình sức màu trắng ra từ trong tay áo, lại đổ ra ba con trùng nhỏ, giơ tay lên liền bắn vào trong cổ Vân Tưởng Dung, Quân Vô Kỵ và Cảnh Việt.

"A a! Bạch Vi, đây là thứ gì? Mau lấy ra đi, mau lấy ra đi!" Vân Tưởng Dung càng không ngừng giẫy giụa toàn thân, thét chói tai không ngừng.

"Khiên Ti cổ. Ta nghĩ Diệp đại giáo chủ hẳn là biết có phải hay không?" Bạch Vi vô tội cười, "Đây chính là thứ tốt đấy, người bình thường ta sẽ không cho đâu!"

Nghe vậy, cả người Diệp Thiên Trọng run lên. Khiên Ti cổ, thế nhưng lại là Khiên Ti cổ! Phải biết rằng chỗ tốt lớn nhất của cỗ này chính là có thể làm cho người ta sống lâu, từng có người sau khi trúng Khiên Ti cổ, sống suốt 250 năm. Đáng tiếc người bị trúng cổ, thật giống như có một người điều khiển cổ vô hình nắm lấy, từ nay về sau tính mạng đã không còn thuộc vào bản thân nữa. Đây là loại cổ bậc nhất của Thiên Qúy giáo, nghe nói trăm năm trước đã thất truyền, hiện tại thế nhưng lại ở trong tay Tiết Bạch Vi!

Bạch Vi nhìn biểu tình của hắn, ước chừng là đối phương muốn biết nguồn gốc của Khiên Ti cổ, không khỏi hé miệng cười, "Diệp đại giáo chủ quả nhiên bác học đa tài, xem ra ngươi đã biết rồi, không cần khách khí, thích là được."

Diệp Thiên Trọng nhìn biểu tình kiều diễm như hoa kia của Bạch Vi, không biết thế nào, trong lòng nóng lên, tiếp theo ác ý cười, "Đáng tiếc nha, cho dù là Khiên Ti cổ này cũng không cứu được Tạ Dận, lại nói y chết sớm như vậy, tuổi trẻ chết sớm, thật sự là đáng thương mà, tư vị Cửu Thiên Túy sợ là không dễ chịu lắm!"

Nghe hắn nói như vậy, Bạch Vi liền một chưởng đánh nát chiếc bàn trước mặt, vươn tay bóp cổ Diệp Thiên Trọng, "Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói, Tạ Dận đáng thương... Ha ha..." Diệp Thiên Trọng tiếp tục nói.

Đột nhiên ánh mắt Bạch Vi phát lạnh, một tay ném hắn lên tường, ngã xuống thật mạnh, "Ngươi muốn kích ta giết ngươi, mơ đẹp! Ta muốn bảy người các ngươi sống không bằng chết vượt qua mấy trăm năm này, vĩnh viễn chịu tra tấn, muốn sống không được muốn chết cũng không xong!"

Nói xong quay người liền rời đi, để còn lại tiếng Diệp Thiên Trọng cười to không ngừng văng vẳng trong địa lao, ánh mắt Bạch Vi càng ngày càng lạnh.

Ba tháng sau, Bạch Vi đi lên đế vị Đại Tần, sửa quốc hiệu Giang, thành vị nữ hoàng đầu tiên trong lịch sử, tại vị tổng cộng ba mươi hai năm, ốm chết, người đời sau xưng nàng là Thánh Vũ thiên hậu, tên lưu sử sách.

Vào năm Bạch Vi chết kia, Văn Viễn cùng Liên Kiều từ Y Tiên cốc vào Kinh, nhận tro cốt của nàng, cũng táng nàng ở cạnh sư phụ mình, từ nay về sau hai người đều ở lại Y Tiên cốc, nửa bước chưa từng ra ngoài.

Mà một bên khác đám người Vân Tưởng Dung bị người nuôi heo chó không bằng. Vạn Sĩ Bạch đã sớm điên rồi, mỗi ngày si ngốc ngơ ngác, hi hi ha ha. Mấy người khác lại vẫn luôn duy trì thanh tỉnh. Đôi mắt Vân Tưởng Dung đã sớm khóc đến mù, nhưng mỗi ngày vẫn trốn không thoát đám nam nhân quyền đấm cước đá, ngày trôi qua khổ không thể tả. Nhưng bởi vì Khiên Ti cổ, cho dù vết thương lại nghiêm trọng thế nào cũng có thể khép lại rất nhanh, bọn họ đều là quái vật, quái vật không chết được, ha ha.

Chỉ vừa qua ba mươi hai năm, tiếp theo còn có gần một trăm năm, Vân Tưởng Dung thật muốn chết! Không chỉ nàng, trừ Diệp Thiên Trọng ra ai cũng muốn chết, nhưng không ai thành công, không một ai! Trừ khiến cho thân thể đầy vết sẹo ra, không hề có tác dụng gì. Bọn họ không chết được, vĩnh viễn đều phải chịu tội ở trong này.

Mà Diệp Thiên Trọng lại vùi một góc, mỗi ngày hồi tưởng bộ dáng Bạch Vi ngày hôm đó, thật đẹp, thật đẹp... Đó vốn phải là nương tử hắn, mỗi ngày đều nhớ đến, hắn dùng tất cả ngày tháng còn lại để hồi tưởng Bạch Vi, sau đó lại vừa khóc vừa cười...

Chỉ là trái lại bọn họ cũng đã hoàn thành nguyện vọng vĩnh viễn sống bên nhau trong kịch tình kia, thật tốt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play