Tốc độ Lê Dữ chạy rất nhanh, xe sớm đã chờ ở ngoài cửa.
Anh vừa lên xe, liền đột nhiên đóng sầm cửa một cái, “Đến sân bay.”
Tài xế quay đầu lại thoáng qua, giọng điệu của Lê Dữ có chút khẽ run, anh ta không khỏi có chút tò mò.
“Nhìn cái gì?” Lê Dữ ngầm nắm tay lại, giọng điệu trấn định hơn vài phần.
“Bị khi dễ sao, vừa rồi?” Tài xế lắm miệng hỏi một câu.
Lê Dữ bỗng dưng nhớ tới cái hôn vừa rồi kia, nhiệt độ trên mặt vừa mới
hạ xuống lại tăng lên, may mắn có khẩu trang che kín, mới sẽ không bị
người nhìn ra được.
Anh nhanh chóng lắc đầu: “Không, không có.”
Tài xế lại từ gương chiếu hậu nhìn thoáng qua, nhưng không có tiếp tục
nói chuyện, xe một đường chạy nhanh, đi về phía phương hướng sân bay.
Anh Tần chờ ở sân bay, Lê Dữ vừa đến, anh ta liền chạy nhanh lại đây dẫn anh đến máy bay.
Các fans sớm đã nghe tin mà đến, cầm biểu ngữ và di động chuẩn bị.
Lần này Lê Dữ không có tháo khẩu trang và kính râm ra, nhanh chóng chào hỏi qua liền đi vào.
Cho dù không có nhìn thấy mặt, các fans vẫn nhiệt tình quay chụp như cũ, rồi mới đăng lên Weibo của mình.
Là Lê Dữ đó : Hôm nay anh ấy sao lại che kín mặt như thế? Rất mệt sao?
Tiểu cục cưng Phao Phao: Nghe nói dừng lại ở thành phố Thanh Viễn một ngày, hẳn là nghỉ ngơi đến khá tốt nha.
Bánh quy có nhân: Bình thường đều sẽ không che kín mặt như thế, thông thường thì sẽ chừa lại con mắt nha. [cười nước tiểu]
……
Các fans nhìn hình nói chuyện, suy đoán lung tung. Ai cũng không biết trong lòng Lê Dữ suy nghĩ cái gì.
Cho đến khi Lê Dữ lên máy bay, mới tháo kính râm và khẩu trang ra.
Anh mới vừa tháo kính râm ra, anh Tần liền nhìn anh chằm chằm hồi lâu.
Lâu đến mức khiến Lê Dữ có chút chột dạ, ánh mắt anh lập loè hỏi: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”
Anh Tần xì một tiếng, anh ta sờ sờ cằm, “Hôm nay em rất kỳ lạ.”
Lê Dữ nhìn nhìn xung quanh, cảnh cáo một tiếng, “Chỗ này là trên máy bay, nói chuyện cẩn thận một chút.”
Anh Tần lập tức ngậm miệng, Lê Dữ cũng tạm thời được yên tĩnh.
***
Xuống máy bay, Lê Dữ mơ mơ màng màng mà đi tới, anh ở trên máy bay gần
như không ngủ, trong đầu cứ nghĩ đến đều là xúc cảm mềm mại kia.
Anh biết, cả đời anh đều không thể quên được.
Lê Dữ ngay cả điện thoại cũng không dám xem, anh sợ Thư Trừng nhắn tin lại đây mắng anh.
Anh cũng không biết lúc ấy vì sao sẽ làm như thế, lúc ấy đầu óc nóng lên, liền……
Nhưng anh càng sợ Thư Trừng vĩnh viễn không tìm anh, hoặc là đã kéo anh vào black list (*).
(*) Nguyên văn là “kéo đen” (拉黑): thông thường tới nói chính là kéo
đến danh sách đen,chặn nhận xét của ai đó, áp dụng cho phần mềm trò
chuyện như Tencent QQ và cũng áp dụng cho một số game online. Làm để
biểu đạt sự thời thượng, nhưng nghĩa rộng là trong cuộc sống thực tế đối với một số chuyện, một người nào đó mãi mãi bị chia cắt từ chối tình
cảm.
Trong đầu hỗn loạn suy nghĩ rất nhiều, Lê Dữ vứt cũng vứt không ra.
Ba diễn viên chính của đoàn phim “Thời gian” đêm nay phải đi tham gia một gameshow, vừa lúc tuyên truyền một chút cho phim.
Lê Dữ đang trang điểm ở trong phòng hóa trang, chuyên viên trang điểm mới đi ra, anh Tần liền bắt đầu hỏi chuyện.
“Nói đi, có phải em đi tìm nữ sinh kia hay không?” Anh Tần kéo ghế lại đây.
Lê Dữ nhìn nhìn anh Tần trong gương, rồi mới gật gật đầu.
Anh Tần đã từ bỏ tiếp tục thuyết phục anh, mà là hỏi anh: “Hai người đã làm cái gì?”
Lê Dữ mím môi, “Vì sao em phải nói cho anh? Đây là bí mật của em, không cần thiết nói với anh.”
Anh Tần híp mắt lại, hoài nghi mà nhìn Lê Dữ, “Hai người có phải làm chuyện gì không thể miêu tả hay không.”
May mắn trên mặt Lê Dữ trang điểm, nhìn không ra đỏ ửng, anh nhíu mày, “Anh nói bậy cái gì vậy!”
“Cũng đúng, trong thời gian ngắn như vậy cũng không có khả năng.” Anh Tần tự nhiên gật gật đầu.
Lỗ tai Lê Dữ cọ một chút liền đỏ, anh liếc mắt xẻo anh Tần một cái, “Tại sao anh lại không đứng đắn như thế, em với cô ấy…… chuyện gì cũng……
không có xảy ra.”
“Em nói lắp, cho nên vẫn là đã xảy ra cái gì đó.” Anh Tần suy đoán, “Hai người hôn?”
Đồng tử Lê Dữ co lại.
Anh Tần phụt một tiếng cười, “Quả nhiên.”
“Anh đừng nói bậy khắp nơi đó.” Lê Dữ gãi gãi sau gáy, có chút không được tự nhiên mà nói.
Anh Tần liếc xéo nhìn Lê Dữ một cái, cười có chút hèn mọn, “Nụ hôn đầu tiên sao?”
Lê Dữ tính che dấu mà ho khan một tiếng.
“Ai chủ động? Em chủ động?” Anh Tần lại hỏi.
Lê Dữ mắt chớp chớp, “Cô ấy có thể tức giận hay không?”
“Vậy quyết định bởi cô ấy có thích em hay không.” Anh Tần bộ dáng tài xế già, “Thích em, tự nhiên vui vẻ; không thích em, phỏng chừng sẽ tức
giận nha.”
(*) Nguyên văn là “lão tư cơ” (老司机) là danh từ internet, ý là ngành
sản xuất tay già đời, đối với các loại quy tắc, nội dung cùng với kỹ
thuật, cách chơi người kinh nghiệm lâu năm, có chứa nghĩa tốt. Có thể lý giải thành đôi ngành sản xuất quy tắc “ngựa quen đường cũ”. Người có
được tài nguyên phong phú cũng được xưng là tài xế già. CCTV phiến diện
giải thích là chỉ quần chúng thường xuyên vây xem thiệp hoàng phát sóng
trực tiếp. Cái này căn bản nơi phát ra một bài dân ca 《Tài xế già mang
mang tôi》ở Vân Nam.
Lê Dữ lập tức hoảng loạn lên, “Vậy bây giờ em gọi điện thoại xin lỗi cô ấy.”
Anh Tần vội vàng ngăn cản anh, “Thời điểm này, có lẽ người ta ngủ rồi,
nếu là em gọi điện thoại qua, có thể cô ấy càng tức giận hơn.”
Lê Dữ nghe lời mà buông di động xuống, không xác định hỏi một câu: “Thật vậy chăng?”
Anh Tần khẳng định gật gật đầu.
Lê Dữ cũng nghỉ ngơi gọi điện thoại tâm tư.
***
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Anh Tần hô lên một tiếng.
Cửa bị mở ra, là Dịch Nam.
“Tới tâm sự chút.” Dịch Nam cười nói.
Anh Tần cũng không ngăn cản, đứng lên nói: “Các cậu cứ trò chuyện đi, tôi đi ra ngoài một lúc.”
Anh Tần vừa đi, Dịch Nam liền ngồi xuống, anh ta nhiều chuyện hỏi: “Cậu và cô giáo kia như thế nào rồi?”
Lê Dữ trừng anh ta một cái, “Tại sao anh lại tò mò như thế.”
“Nếu là cậu muốn bắt lấy cô ấy, tôi có thể giúp cậu nghĩ kế sách nha.” Dịch Nam cười he he.
Lê Dữ không tin mà nhìn anh ta, “Anh có kinh nghiệm gì, mỗi đoạn tình yêu của anh, không phải đều là bị chia tay sao?”
Dịch Nam cảm giác đầu gối trúng một dao, anh ta hít sâu một hơi, rồi mới nói: “Ít nhất tôi từng nói chuyện yêu đương nha, tốt hơn so với cậu
chưa từng nói chuyện yêu đương đi, cậu ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng chưa đưa ra đi đâu.”
Lê Dữ buồn bực mà phản bác nói: “Ai nói nụ hôn đầu tiên của tôi chưa đưa ra đi!”
Dịch Nam nhướng mày, ý cười bên miệng vô cùng giảo hoạt, “Xem ra cậu có chút thu hoạch.”
Lê Dữ thế mới biết chính mình nói lỡ miệng, đôi môi mỏng của anh mím thành một đường thẳng tắp, trên mặt viết không cao hứng.
“Động tác rất nhanh nha, xem ra tôi không cần ra chiêu.” Dịch Nam mới
vừa khen một câu, liền nhìn thấy trên mặt Lê Dữ giăng đầy mây mù, “Xảy
ra chuyện gì? Cái phân đoạn nào không đúng hả?”
“Tôi, tôi không được cô ấy đồng ý……” Lê Dữ lắp bắp mà trả lời.
“Ha ha ha……” Dịch Nam cười ha ha, “Lê Dữ, có phải cậu hay không xem phim truyền hình tổng tài bá đạo gì đó không hả, cưỡng hôn sao.”
Lê Dữ cúi đầu, “Lúc ấy tôi……”
“Thôi kệ thôi kệ.” Dịch Nam xua xua tay, sau đó anh ta lại hỏi: “Đúng rồi, cô giáo kia không tấu cậu sao?”
“Tôi đã chạy.” Lê Dữ thấp giọng nói.
“Cái gì?” Dịch Nam giống như nghe được chuyện gì đó không thể tưởng tượng, “Vừa rồi cậu nói cái gì?”
Lê Dữ cúi đầu, không nói lời nào.
Dịch Nam vừa mới bắt đầu che miệng cười, sau lại thật sự nhịn không được, liền cất tiếng cười to.
Lê Dữ đột nhiên ngẩng đầu, anh trừng mắt liếc mắt nhìn Dịch Nam một cái, Dịch Nam nghẹn một cái, lập tức liền nhịn cười lại.
“Chỉ là, phụt……” Dịch Nam cười nói, “Cậu như vậy không được nha.”
“Cho nên lúc này tôi nên làm sao bây giờ?” Lê Dữ mặt mang buồn rầu hỏi.
“Đương nhiên phải đi theo cô ấy nói rõ ràng rồi, gọi điện thoại giải
thích thật tốt nha, bằng không, cô giáo liền cách cậu càng ngày càng xa
đó.” Dịch Nam lắc đầu thở dài.
Anh Tần và Dịch Nam bên nào cũng cho là mình phải, anh cũng không biết nên tin tưởng ai.
Cũng may, không có bao nhiêu thời gian để tự hỏi, bọn họ nên lên đài.
Người chủ trì đoàn đội đều là người chủ trì kinh nghiệm lâu năm, hiện trường hài hước hài hước, từng đợt tiếng cười.
Lê Dữ cũng coi như một nửa người mới, nhưng thật ra Điền Điềm và Dịch
Nam kinh nghiệm so với anh nhiều một chút, nhưng là người chủ trì đoàn
đội hóa giải rất tốt loại cảm giác khẩn trương của tay mới này.
Thu thực thuận lợi, cuối cùng chụp ảnh chung kết thúc, Lê Dữ liền bị Tần ca chở về nhà.
***
Trên đường, anh Tần dặn dò anh, “Buổi tối em về nhà đi ngủ sớm một chút
đi, chiều mai còn có lịch trình, đến lúc đó anh sang nhà em đón em.”
Lê Dữ nhìn đồng hồ, cạn lời mà nói: “Đã hai giờ rồi, sớm cái gì.”
“Trưa mai em muốn ăn cái gì, anh mang lên cho em.” Anh Tần hỏi.
Lê Dữ biểu tình uể oải, “Gì cũng được.”
“Sau khi về nhà, cái gì đều không cần nghĩ, trực tiếp đi ngủ là được.” Anh Tần biết Lê Dữ đang nghĩ cái gì, vì thế dặn dò nói.
Lê Dữ chỉ là thất thần mà ừ một tiếng.
Sau khi về nhà, Lê Dữ cầm di động, ngồi ở trên sô pha ngẩn người
Anh suy nghĩ hồi lâu, vẫn là nên nhắn cái tin cho Thư Trừng.
Thực xin lỗi.
Nhắn ba chữ qua rồi, Lê Dữ liền có hơi kích động một chút, bởi vì Thư Trừng không có xóa anh.
Nhưng anh biết bây giờ là giờ nào, Thư Trừng khẳng định đang ngủ, cũng không trông cậy vào cô sẽ nhắn lại.
Tắm xong, anh liền đi ngủ.
Ngày hôm sau, Lê Dữ là bị một hồi tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Anh còn buồn ngủ mà mở mắt ra, mơ mơ màng màng mà cầm lấy di động, cái tên trên di động làm cho anh lập tức tỉnh táo lại.
Lê Dữ liền ngồi dậy, đầu tiên là anh dụi dụi mắt, sau khi xác định chính mình không nhìn lầm, trong lòng đầu tiên là kích động một hồi, nhưng
ngay sau đó liền có chút lo sợ bất an.
Thư Trừng có phải hay không tới hỏi tội……
Lê Dữ chuẩn bị tốt trong lòng, tiếp theo hít sâu một hơi, rồi mới nghe điện thoại.
“Alô, alô?” Lê Dữ nơm nớp lo sợ mà kêu một tiếng.
“Anh đang ngủ?” Nhưng thật ra bên đầu kia điện thoại Thư Trừng có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Lê Dữ rõ ràng là đang nói chuyện điện thoại, anh lại ở đây lắc lắc đầu, “Không có.”
“Cái tin nhắn là có ý gì?” Thư Trừng trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
Lê Dữ ấp úng mà nói, “Thực xin lỗi, lúc ấy là tôi lỗ mãng, tôi xin lỗi
chị, tôi không nên không màng cảm thụ của chị, liền…… hôn chị……”
Bên kia Thư Trừng im lặng bao lâu, trái tim Lê Dữ liền căng bấy lâu.
“Vậy lúc ấy sao cậu lại chạy?” Thư Trừng hỏi.
“Tôi, tôi……” Lê Dữ tôi tôi hồi lâu, ngẩn người ra chưa nói ra được lý do.
“Sợ hãi tôi đánh anh?” Thư Trừng suy đoán.
“Không phải, chị cũng có thể đánh tôi.” Lê Dữ nhanh chóng nói.
Thư Trừng cười một tiếng, nhưng cô vẫn chưa vòng qua vấn đề này, “Cho nên, tại sao cậu lại chạy?”
Lê Dữ im lặng, kỳ thật anh đang ngượng ngùng, nhưng anh không dám nói cho Thư Trừng, sợ Thư Trừng cười nhạo anh.