Tầm mắt Hạ Đằng bị tên khỉ ốm chặn.

“Em quen nó à?”

Gió lạnh xuyên tới từ bốn phía, thổi buốt tận xương máu, Hạ Đằng lạnh tới tím môi, thân thể cứng đờ, nói không ra lời.

Hình ảnh cuối cùng là bóng dáng không liên quan tới mình của Kỳ Chính.

“Nó là đồ chó nhà có tang, khắc chết mẹ nó, chắc bố nó cũng nhanh tèo thôi.” Khỉ ốm phỉ một bãi xuống đất, “Cả ngày lảng vảng ngoài đường, bắt được ai cũng cắn.”

Kỳ Chính xuất hiện, bọn chúng tạm thời quên truy cứu hành vi vừa nãy của cô.

Tên “Anh Bân” nhìn chằm chằm cửa quán net kia một lúc, tựa như muốn chọc thủng nó, hồi lâu sau, hắn áp xuống mí mắt, nhìn về phía bọn họ, “Đi thôi.”

Hạ Đằng bị vài tên cưỡng ép kéo ra ngõ nhỏ.

Qua lại có người trông thấy, huýt sáo với chúng, sau đó là tràng cười đầy thâm ý.

Không ai để ý sự sống chết của cô.

Cứ tiếp tục như vậy thì cô thật sự xong đời.

Hạ Đằng bất kể chúng kéo thế nào cũng không đi, dồn hết dũng khí mở miệng: “Tôi nói, tôi không đi.”

Khỉ ốm tới kéo cô, lời ngon tiếng ngọt dỗ: “Chỉ ăn bữa cơm với anh thôi mà.”

Hạ Đằng né tránh như điện giật.

Động tác này lập tức chọc giận hắn.

Khỉ ốm giật túi nilon trên tay cô, vứt xuống đất, sau đó cưỡng ép ôm cô vào ngực, giọng điệu hung ác: “Đừng có nể mặt lại không cần, vừa nãy có phải muốn chạy không?”

Quần áo trên người hắn ướt sền sệt, kề sát vào cô, trên người còn có mùi hôi của thuốc, tóc dính bết lên mặt trông càng thêm xấu xí, giống như con chuột trong cống nước.

Hạ Đằng không nhịn được, trực tiếp nôn khan một trận.

Đây là sự sỉ nhục vô cùng lớn.

Khỉ ốm giậm chân, kẹp chặt mặt Hạ Đằng, “Mày chê tao buồn nôn?”

Hạ Đằng tránh ra sau, “Đừng chạm vào tao.”

Khỉ ốm nổi trận lôi đình: “Mẹ kiếp có phải mày muốn ông làm mày ở đây không?”

Miệng Hạ Đằng ngậm đầy tóc, hốc mắt đỏ như thấy máu, vừa sáng vừa đáng sợ.

“Mày dám, tao sẽ giết mày.”

Vào lúc ấy, cô thấy lạ lẫm với chính mình.

Cô chưa bao giờ nói những lời tàn nhẫn như vậy.

Cô cũng chưa bao giờ biết mình có thể bị ép tới mức quyết tuyệt như vậy.

Khỉ ốm bị cô dọa, thật sự dừng lại, Hạ Đằng cho rằng mình có thể tự cứu, nhưng còn chưa kịp vui sướng thì mắt hắn lại lóe lên tia hung ác.

Hắn biết rõ bản thân chiếm ưu thế tuyệt đối, lời nói tàn nhẫn của cô cũng chỉ là hổ giấy.

Nhận thức được điều này khiến hô hấp của Hạ Đằng ngừng lại trong phút chốc.

“Được thôi, để xem cô em có dám hay không.”

Khỉ ốm nói, tay liền vạch cổ áo cô.

Hạ Đằng nhắm mắt lại, chuẩn bị nổi cơn cuồng loạn.

Vừa chuẩn bị làm hành động tiếp theo thì vai khỉ ốm bị vỗ một cái.

Hắn hùng hùng hổ hổ quay đầu lại, còn chưa thấy rõ là ai, mặt đã bị ăn một cú đấm mạnh bạo.

Người hắn trực tiếp bị đánh bay, đập vào bức tường đối diện, rồi lại trượt xuống đất như như miếng giẻ rách.

Sức lực mạnh kinh người.

Kỳ dị chính là, bảy tám tên quanh đây, không tên nào dám xông lên đánh trả cho người anh em của mình.

*

Mười phút trước.

Sau khi trở về Kỳ Chính trưng vẻ mặt âm u, mở một lon bia ngửa đầu tu, lúc cúi đầu lon bia đã bị bóp nát, ném vào góc thùng rác.

Tần Phàm đã ăn đến xiên thứ năm, mặt cậu vẫn đen, Tần Phàm lấy xiên tre chọc cậu, “Cậu ăn phải thuốc nổ hả?”

Kỳ Chính không để ý, trực tiếp vào trò chơi, hình ảnh tương đối máu me, đến cuối cùng, bàn phím bị đập bùm bùm.

Tần Phàm trông thấy cái bàn phím sắp không chịu nổi, lên tiếng ngăn cản: “Anh trai à, rốt cuộc anh làm sao vậy, bắn pháo ở đây?”

Kỳ Chính không muốn nghe cậu lải nhải, muốn chụp tai nghe lên.

“Ai da tớ phát hiện ra chuyện này nhé.” Tần Phàm chẹp miệng cảm thán, “Từ khi cừu non chuyển tới lớp mình, cái tính thối của cậu càng ngày càng dọa người.”

Tay Kỳ Chính hơi dừng lại, lông mày nhăn thành một chữ xuyên 川, “Cừu non là ai?”

“Hạ Đằng. Còn có thể là ai?”

Cái tên này vừa thốt ra, sắc mặt Kỳ Chính còn đáng sợ hơn.

Tần Phàm lúc này mới ngồi thẳng người, “Rốt cuộc cậu làm sao hả?”

Không biết Kỳ Chính suy nghĩ cái gì, nhấc tay, quăng ghế, mắng một câu “Cái đồ đàn bà ngu ngốc chỉ biết tìm rắc rối”, người đã không thấy tăm hơi.

Lúc này là Tần Phàm không hiểu.

Cái đồ đàn bà ngu ngốc là ai?

*

Con ngõ nhỏ rất tối, chỉ có bóng đèn trên cột điện dùng dây thép buộc lại, ánh đèn vừa mờ vừa tối, bụi bẩn.

Trên mặt đất toàn nước bùn, khỉ ốm sờ soạng muốn bò dậy, mu bàn tay lại truyền tới cơn đau buốt, dép lê của Kỳ Chính nghiền lên trên. Sau đó giẫm chân kia lên ngực hắn rồi ngồi xổm trên người hắn.

Hắn kêu thảm thiết “A a”, Kỳ Chính tóm tóc hắn, kéo mạnh.

“Còn kêu nữa thì ông cắt lưỡi mày.”

Da đầu khỉ ốm sắp bị lột ra, mặt bị bắt nâng lên, miệng dùng cả mạng già khép lại, đến cái rắm cũng không dám thả.

Những người khác đều không lên tiếng.

Anh Bân không cản, đứng ở một bên nhìn.

Đôi mắt Kỳ Chính dừng trên người Hạ Đằng, “Lại đây, tát nó một cái.”

Cả người Hạ Đằng nhếch nhác, dựa vào tường bất động.

Kỳ Chính nhíu mày, “Không biết? Tát tôi như thế nào thì tát nó như thế.”

Mí mắt Hạ Đằng run run, môi gian nan mở ra, giọng run rẩy: “Tôi muốn đi.”

Kỳ Chính nói: “Tôi bảo cậu tát nó một cái.”

Hạ Đằng dồn sức nâng giọng lên: “Tôi nói tôi muốn đi!”

Âm thanh vang vọng trong ngõ hẻm, bốn phía lặng như tờ.

Kỳ Chính nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, không có biểu cảm gì, gật gật đầu, “Được.”

Mặt khỉ ốm bị dúi vào nước bùn, Kỳ Chính dẫm lên hắn đứng dậy, đi qua nhặt những đồ vật bị vung vãi trên mặt đất vào túi nilon, sau đó xách tới trước mặt Hạ Đằng.

Cô cúi đầu, nhìn cũng không nhìn một cái: “Tôi không muốn nữa.”

Cậu không lên tiếng, tiếp tục gật đầu, được.

Túi bay ra ngoài, một lần nữa đồ vật lại rơi đầy đất.

Anh Bân từ nãy vẫn không lên tiếng đi ra khỏi bóng tối, đèn trên đỉnh đầu kéo dáng vẻ hắn xiêu xiêu vẹo vẹo, giống ma quỷ.

“A Chính.”

Nghe thấy tiếng hắn, Hạ Đằng rõ ràng run lên một cái.

Kỳ Chính để cô đi trước.

Cô đi như bay, không quay đầu lại.

Kỳ Chính cắn răng, cô gái này đi thật, đợi lát nữa cậu tìm cô tính sổ.

Anh Bân nhìn chòng chọc bóng dáng Hạ Đằng đang biến mất, huyệt thái dương căng chặt, hắn cười ẩn nhẫn: “Không nói lời nào sao?”

Kỳ Chính cắm hai tay vào túi, xoay người, chặn hướng Hạ Đằng đi, hỏi lại: “Mày muốn nói thế nào?”

Một mình cậu, sức chiến đấu giống như cả một đội.

Không lâu trước đây họ mới được lĩnh giáo.

Khỉ ốm đến giờ vẫn chưa bò dậy khỏi mặt đất.

“Đàn em của tao không phải cố ý mạo phạm, tao đã hỏi mày, mày nói mày không biết nó, giờ máy tính chuyện này là sao?”

Kỳ Chính đột nhiên nhớ tới sự so sánh của Tần Phàm, cười lên tiếng, tà ác thấu xương.

“Tao hối hận đấy. Trần Bân, tao có thể chỉnh cô ấy, kẻ khác thì không.”

*

Hạ Đằng không đi xa, cô không dám.

Kỳ Chính đi ra từ ngõ nhỏ, ngoặt một cái liền thấy cô ngồi xổm ở góc tường, cả người co rúm lại, trông như chú mèo lạc.

Mưa không biết đã ngừng từ bao giờ, chỉ còn tiếng gió thét gào.

Kỳ Chính sờ túi, tìm ra điếu thuốc.

Trời quá ẩm ướt, thuốc cũng vậy, cậu châm mấy lần mới bắt lửa.

Thở ra một làn khói mỏng, cách sương mù cậu liếc cô một cái, đã nửa ngày, người này vẫn không động tĩnh.

Cậu đi qua đá cô một cái.

Đụng tới chân cô. Vừa mềm vừa mượt.

Cậu ngậm thuốc lá hỏi: “Đã chết?”

Hạ Đằng động đậy, ngẩng đầu, đêm tối làm nền, mặt cô trông càng trắng hơn.

Cô ngước nhìn cậu, tức giận vừa rồi không thấy đâu, cơ thể lâm vào di chứng sợ hãi, vẫn luôn run rẩy, trong giọng nói hòa lẫn một chút thỉnh cầu:

“Có thể …… Đưa tôi về nhà không?”

Lúc này, lại thật sự mềm yếu.

Kỳ Chính bỏ thuốc ra, nhướn một bên mày, “Cầu xin tôi.”

“……” Hạ Đằng đỡ tường chậm rãi đứng lên, cắn chặt môi.

Trông vẻ này là biết cô không muốn, Kỳ Chính ném thuốc, chụp mũ lên đầu, xoay người liền đi.

Hạ Đằng muốn gọi cậu nhưng cổ họng không thể phát ra tiếng.

Cô không thể mất mặt.

Thử bước theo hai bước, thấy cậu không ý kiến, cô lập tức bước nhanh hơn, một bước không dám dừng.

*

Cửa sau siêu thị đỗ đủ loại motor, trong đó có một chiếc là của Kỳ Chính.

Cậu rất cưng chiếc xe đó, còn đặc biệt che một lớp bạt lên, vừa mở bạt ra, nước mưa liền chảy như trút xuống đất.

Trước xe treo một chiếc mũ bảo hiểm màu đen, Kỳ Chính gỡ xuống, bấm mở quai, trực tiếp đội lên đầu Hạ Đằng.

Nó quá to so với cô, sắp che hết nửa cái cổ.

Kỳ Chính nhăn mày, “Sao đầu nhỏ vậy?”

Hạ Đằng: “……”

Cô muốn bỏ mũ ra, tay mới vừa nâng lên đã bị Kỳ Chính hất đi.

Cậu cài quai cho cô, sau đó chụp kính xuống, cả quá trình ấy động tác thô lỗ, đầu cô bị vặn đi vặn lại

Đội mũ bảo hiểm lên, ngăn cách với bên ngoài, tai cứ ù ù.

Kỳ Chính quét cô từ trên xuống dưới, “Không nhìn thấy mặt thuận mắt hơn.”

“……”

Cậu sải bước ngồi lên khởi động xe, Hạ Đằng đứng cạnh lưỡng lự mình nên ngồi lên như thế nào. Cô mặc váy, mặc dù bên trong có quần an toàn nhưng vẫn cảm thấy quái quái.

Cô còn đang suy nghĩ, Kỳ Chính đã nổ máy “Ầm ầm ầm”, tiếng vang rung trời, cậu nắm tay lái, chân đạp lên trên, thấy cả buổi cô vẫn không ngồi lên, mất kiên nhẫn, quay đầu thúc giục: “Cậu không lên được?”

Hạ Đằng cắn răng một cái, sải bước ngồi lên.

Ngồi lên rồi, cô lập tức phát hiện ra một vấn đề mới.

Tay nên để chỗ nào? Chân nên để chỗ nào?

Cô túm gọn váy vào giữa chân và chỗ ngồi, khép chặt, sau đó thì không biết nên làm gì. Lưng Kỳ Chính thon dài, quần áo cũng không che được bờ vai và vòng eo của thiếu niên…… Cô đang tự hỏi phải làm thế nào mới không chạm vào cơ thể người ngồi trước.

Kỳ Chính cảm nhận được những động tác nhỏ của cô, không nói một lời, vít ga lên, lốp xe nghiền lên mặt đất, một tiếng “Vèo” nặng nề vừa vang, motor đã lao vút đi.

Quả nhiên, sau tiếng hét chói tai của người ngồi sau là cánh tay nữ sinh bám chặt vào eo cậu.

Đối phó với cô gái chuyện này đắn lo chuyện kia lưỡng lự như cô, không cho cô thời gian suy nghĩ chính là biện pháp tốt nhất.

……

Năm 1995, đạo diễn Vương Gia Vệ có công chiếu một một bộ phim điện ảnh tên “Thiên thần sa ngã”, Hạ Đằng đã từng rúc trong ổ chăn xem đi xem lại vô số lần.

Cuối phim có một đoạn độc thoại kinh điển  —— “Lúc rời đi, tôi bảo anh ấy đưa tôi về. Đã rất lâu rồi tôi không đi xe motor, cũng rất lâu rồi chưa thử gần gũi một người như vậy. Mặc dù biết rằng con đường này không dài lắm, tôi biết không lâu nữa mình sẽ phải xuống xe. Nhưng giây phút ấy, tôi cảm thấy thật ấm áp.”

Sự thật chứng minh, trong đường hầm dài miên man ấy, Kim Thành Vũ chở Lý Gia Hân lao vun vút về phía màn ảnh, vĩnh viễn chỉ có thể tồn tại trong phim ảnh.

Phim ảnh là phim ảnh, hiện thực là hiện thực.

Nếu ông trời cho cơ một cơ hội nữa, cô tuyệt đối không để Kỳ Chính đưa mình về nhà.

Chú thích thêm: Tên phim “Đọa Lạc Thiên Sứ” 堕落天使

Đọa lạc thiên sứ (Fallen Angels) là một bộ phim của đạo diễn Vương Gia Vệ công chiếu lần đầu tại Hồng Kông năm 1995. Với dàn diễn viên chính gồm Lê MinhKaneshiro TakeshiLý Gia HânDương Thái Ni và Mạc Văn Úy, bộ phim được Vương Gia Vệ phát triển từ những tình tiết của Trùng Khánh Sâm Lâm, tác phẩm thành công trước đó của ông. Tại Giải thưởng Điện ảnh Hồng Kông lần thứ 15 bộ phim đã chiến thắng ở ba hạng mục là Vai nữ phụ xuất sắc nhất (cho Mạc Văn Úy), Quay phim xuất sắc nhất (cho Christopher Doyle) và Nhạc phim xuất sắc nhất (cho Trần Huân KìRoal A. Garcia).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play