Edit: Dun, đã beta
02
Thạch Lỗi đâu có thiếu tâm nhãn, chỉ là y muốn làm áo bông nhỏ tri kỷ của anh Viêm thôi.
Đã chia tay lâu rồi, đây là lần đầu tiên thấy Tưởng Viêm dẫn bạn mới đến, còn rất đẹp trai. Thạch Lỗi vận dụng cái não không dùng để học hành của mình, phân tích một hồi lâu, rút ra kết luận anh Viêm sắp có thanh xuân thứ hai rồi. Sự thật chứng minh, không cần dùng phép thử LSD hay SNK, Thạch Lỗi dễ dàng tiếp cận được chân tướng.
*LSD: Least Significant Difference, SNK: Student Newman Keuls: hai phép thử trong ứng dụng thống kê. Không thể cung cấp thông tin gì hơn vì mình rất ngu thống kê:)) Mình nghĩ tác giả đang du học ở Canada các bạn ạ viết truyện rất am hiểu về du học và Canada:))
Mọi người trong phòng này Tưởng Viêm đều quen, tính hướng cậu không có gì để khoe khoang, nhưng cũng không đến nỗi là bí mật. Tưởng Viêm định trả lời không có, tiểu tâm tư của cậu đối với Trần Thạc có lẽ chưa tính là thích, nhưng mà nếu trả lời vậy thì mất vui.
Cậu tủm tỉm cười nhìn vào mắt Thạch Lỗi, chậm rãi nói: “Có chứ, không phải là cậu sao, Thạch Tiểu Lỗi.”
Thạch Lỗi giậm chân tại chỗ: “Đừng đừng đừng, anh Viêm đừng trước mặt nữ thần của em vấy bận trong sạch của em! Crystal em đừng nghe anh ta nói bậy! Trái tim anh chỉ thuộc về em!”
Mọi người cười ồ, bắt đầu chọc ghẹo Thạch Lỗi. Không ai bận tâm về câu hỏi vừa rồi nữa.
Trừ Trần Thạc.
Liên tưởng tới lần trước Tưởng Viêm ăn sườn heo cũng có thể chảy nước mắt, trong đầu tự động bổ ra một đoạn bi kịch tình yêu, những chi tiết nhỏ nhặt được liên kết lại. Tưởng Viêm thầm mến bạn thân thẳng nam, nhưng thẳng năm không chỉ coi cậu là bạn, mà còn trước mặt cậu phát cẩu lương. Không thể bày tỏ tình cảm, không có cơ hội, chỉ có thể nhân lúc đùa giỡn mà nói ra tâm tình. Nhất thời cảm thấy tội nghiệp Tưởng Viêm.
Nhân gian khổ sở, cầu không được, buông bỏ không xong.
Kế tiếp đến lượt Trần Thạc, vẫn là Thạch Lỗi: “Chọn một người ở đây hôn một cái!”
Trần Thạc: “…”
Tưởng Viêm: “…”
Thạch Lỗi trộm trừng mắt với Tưởng Viêm. Tưởng Viêm trong đầu chửi đmm, làm bạn nhiều năm như vậy, bây giờ cậu mới hiểu Thạch Lỗi đang bàn tính cái gì. Nhìn ra cậu có chút ý tứ với Trần Thạc, muốn làm ông mối, chẳng qua phương pháp có hơi low. Trần Thạc trong cáii phòng này quen mỗi cậu, hôn ai đây?
“Nhanh hôn nào, đừng làm các bạn nam sợ nha!” Một đám người bắt đầu giỡn hớt, “Khẩn trương khẩn trương!”
Tưởng Viêm đỏ mặt, âm thầm khẩn trương, tim đập thình thịch. Mà Trần Thạc cũng bất đắc dĩ, nụ hồn đầu của anh, cứ như vậy mất đi trong một trò chơi. Đột nhiên, Trần Thạc một phen ôm lấy hai bên Tưởng Viêm, bọn họ vốn đang ngồi trên sô pha, cứ như vậy, Trần Thạc che lấy Tưởng Viêm khỏi tầm nhìn của những người khác. Tưởng Viêm rơi vào một chiếc ôm ấm áp, đột nhiên cứng đờ, không dám lên tiếng, mùi hương của Trần Thạc quanh quẩn cậu, nước giặt mùi lavender, sạch sẽ lại an tâm. Cậu nhắm mắt lại, không biết là đang khẩn trương hay mong đợi, sau đó cảm giác có một cái hôn nhẹ nhàng rơi trên chóp mũi.
Rất dịu dàng.
Mặc dù rất dịu dàng, Tưởng Viêm vẫn cảm thấy máu huyết trong người nóng rực lên chảy ngược chảy xuôi. Mất mặt quá, Tưởng Viêm cương rồi. Chỉ vì một cái hôn dịu dàng như vậy.
Trần Thạc buông Tưởng Viêm ra, mặt không đổi sắc ngồi xuống. Tưởng Viêm kéo áo len rộng thùng thình xuống che che lại, càng giấu càng lộ.
Một bạn gái mở lời trêu ghẹo: “Quả nhiên soái ca vẫn thuộc về soái ca nha!”
“Không được! Thầy Cư là của tôi! Bành Vu Yến cũng là của tôi! Không nói nhiều!” Nữ thần của Thạch Lỗi cũng nhập cuộc. (Vâng thầy Cư Chu Nhất Long á các bạn)
Thạch Lỗi nhân cơ hội nỗ lực mode on chế độ vô liêm sỉ: “Bọn họ yêu ai thì yêu, em là của anh!”
Nữ thần bực mình lườm y một cái, cười vui vẻ.
Tưởng Viêm đang cùng thằng nhỏ của mình vật lộn, im lặng tụng kinh, mặc kệ mọi người. Trần Thạc nhìn Thạch Lỗi lại vừa phát cẩu lương, dùng một loại thương cảm sâu sắc nhìn Tưởng Viêm, hai tay nắm thành quyền, vừa nãy hô hấp của Tưởng Viêm phả nhẹ lên cằm anh, trong lòng lại như được ánh mặt trời ngày thu chiếu sáng, như bị vuốt mèo con cào một cái. Loại cảm giác này anh không quen lắm, như có một cánh bướm bay lượn, không hay biết có thể dấy lên sóng lớn trong lòng.
Nếu như cậu ấy không thích Thạch Lỗi, thích mình thì tốt biết mấy. Trần Thạc bỗng nhiên sinh phiền muộn.
Tối hôm đó, Trần Thạc mơ một giấc mơ hoang đường. Tưởng Viêm thế nào biến thành mèo con, một hồi lại biến thành thỏ con, cuối cùng biến thành một viên gạo nếp phát sáng, nhảy tưng tưng xung quanh anh, dùng ánh sáng viết vẽ lung tung lên thế giới của anh.
【Tin nhắn】Hỏa hỏa hỏa hỏa: “Thầy Trần có đến thư viện hông!”
【Tin nhắn】Hỏa hỏa hỏa hỏa: “Ngài tiến sĩ có đi thư viện hông? Hay là đi cà phê cũng được”
【Tin nhắn】Hỏa hỏa hỏa hỏa: “Hình như phim mới ra hay lắm, thầy Trần đi coi Marvel hông?”
【Tin nhắn】Trần Thạc: “Doctor Strange?”
【Tin nhắn】Hỏa hỏa hỏa hỏa: “Ừa ừa! Em mua vé rồi, ba giờ chiều, đi chung hông?”
【Tin nhắn】Hỏa hỏa hỏa hỏa: “Hun rồi là phải chịu trách nhiệm! (thẹn thùng.jpg)”
【Tin nhắn】Trần Thạc: “…………. Được.”
Trần Thạc ngơ ngác nhìn di động cả buổi, di động tự động tắt rồi vẫn không nhúc nhích. Chịu trách nhiệm với cậu ấy sao, nghe kỳ diệu thế, có lẽ cũng nên chủ động hẹn cậu ấy?
【Tin nhắn】Trần Thạc: “Hay trước tiên cùng đi ăn đi?”
【Tin nhắn】Hỏa hỏa hỏa hỏa: “Huhuhuhuhu! Đương nhiên là được! Thầy Trần ở sát vách nhà em phải không? Chúng ta gặp dưới lầu nha? Mười lăm phút!”
【Tin nhắn】Trần Thạc: “Được!”
Tưởng Viêm cuống quít từ ổ chăn bật dậy, đánh răng rửa mặt thậm chí còn sấy cái đầu, nhanh chóng lấy từ tủ quần áo lấy ra một bộ đồ đã chuẩn bị sẵn, cậu thích xếp quần áo theo bộ trước, đỡ tốn thời gian “Hôm nay phải mặc gì nhỉ” cái chuyện này. Mười lăm phút sau, cậu đúng giờ xuất hiện dưới lầu, Trần Thạc cũng đã chờ ở cổng, đang cúi đầu xem di động trả lời tin nhắn.
Hôm nay chân thầy Trần vẫn dài như vậy! Hôm nay thầy Trần vẫn đẹp trai như vậy! Hôm nay thầy Trần mặc… áo lông + sơ mi ca rô… thầy Trần mặc sơ mi ca rô đẹp trai thế!
“Cậu xuống rồi?” Trần Thạc ngẩng đầu trông thấy Tưởng Viêm, “Muốn ăn gì?”
“Có quán Hàn kia ăn ngon lắm! Bên cạnh rạp chiếu phim, muốn thử không?” Tưởng Viêm đề nghị.
“Được, đi thôi”
Canh đậu hũ sôi sùng sục trong nồi, khói bốc nghi ngút, nhìn cảnh vật xung quanh đều bị mơ hồ.
Vẫn là Tưởng Viêm phá vỡ trầm mặc: “Thầy Trần có trượt tuyết không?”
Trần Thạc lắc đầu, nói: “Tôi không thích tốc độ gì đó.”
Tưởng Viêm hơi chán chường, rất muốn cùng Tưởng Viêm đi trượt tuyết á: “Vậy bình thường anh hay làm gì?”
Tưởng Viêm: “Ăn cơm ngủ làm thí nghiệm, tập gym?”
Tưởng Viêm nhanh chóng bắt lấy điểm mấu chốt: “Chúng ta có thể cùng đi tập gym! Không có bạn tập không có động lực, mỡ béo mùa thu tích tụ mấy tháng rồi…”
“Tích thêm một chút đi,” Trần Thạc nhìn nhìn khuôn mặt cậu, khẽ cười một tiếng còn nói thêm, “Ôm mới chắc tay.”
“…” Đây là tình huống gì đây! Cậu bị thầy Trần ghẹo hả! Ai nói cho cậu biết đây là phim gì vậy! Mặt mũi Tưởng Viêm thoáng chốc đỏ bừng, giống như đến cả tóc cũng đang bốc hơi.
Thầy Trần có ý gì vậy!!!!! Anh ấy, cũng hơi hơi thích mình hả?
Vẫn là Trần Thạc lên tiếng đổi đề tài: “Đơn xin apply ngành y của cậu sao rồi? Thuận lợi chứ?”
Tưởng Viêm còn chưa lấy lại tinh thần, cậu cúi đầu gắp miếng kimchi, gắp mãi không lên, dứt khoát bỏ luôn, nói: “Đã nộp rồi, nhưng không chắc lắm. Tháng tư sẽ phải phỏng vấn.”
Trần Thạc khích lệ cậu cười cười, nói: “Cùng lắm thì phó thác cho thần linh, cậu có thể mà.”
“Thật ra… Em cũng không chắc lắm đây là điều em muốn,” Tưởng Viêm cúi đầu lấy đũa chọt chọt bát cơm, “Em vẫn không biết rốt cuộc bản thân muốn làm gì, cảm giác mơ hồ này vẫn theo mãi từ lúc thi đại học đến bây giờ, thật sự muốn làm bác sĩ sao? Thật ra cũng không hẳn, chỉ là cảm thấy, học tốt thì nên học lên nữa, không có định hưởng nhất định phải theo ngành y, gọi là gặp sao hay vậy đi. Đôi khi em rất ngưỡng mộ anh, biết rõ bản thân thích thứ gì, lại có năng lực truy cầu, kiến thức uyên thâm…”
“Cậu luôn tiến về phía trước, đây là trạng thái tốt nhất,” Trần Thạc ngược lại không phản đối nỗi mơ hồ của Tưởng Viêm, giọng nói kiên định tuy không có năng lực xé mây rọi sáng, nhưng làm người khác rất yên lòng, “Rất ít người giỏi lựa chọn được con đường phù hợp trong giai đoạn đầu, hoặc là gặp đúng người. Nhưng chúng ta cũng không thể dung túng cho những yêu cầu quá sức, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên. Cậu luôn nỗ lực tìm kiếm bản thân, điều này luôn được công nhận.”
Cách một đôi mắt kiếng, ánh mắt Trần Thạc kiên định mà sáng ngời.
Nhưng mà hai ba câu nói cũng không thể xóa bỏ ưu phiền của Tưởng Viêm: “Nhưng mà lỡ như, em không thích thì phải làm sao, một mực tốn thời gian cho chuyện mình không thích, vậy không phải là lãng phí sinh mệnh sao?”
“Lỡ như, chỉ vì sợ hãi lãng phí sinh mệnh, liền ngay cả thử nghiệm cũng do dự, cậu sẽ tới được nơi cậu muốn tới sao?” Trần Thạc lại cười, mang theo nét nuông chiều của người từng trải, Tưởng Viêm không thích cảm giác này, “Nhưng cậu đã biết cậu thích gì đâu? Cậu cảm thấy tôi thích nghiên cứu khoa học sao? Không hẳn. Nhưng tôi biết tôi thích hợp làm gì, so với việc đi làm tiêu hao sức lực, tôi thích cảm giác học tập hơn. Nhưng cũng có thể phán đoán này của tôi là sai lầm, bởi vì tôi chưa từng đi làm. Cho nên cậu xem, đi trên con đường nào cũng không phải không có ý nghĩa, nhưng may mắn là, cậu luôn có cơ hội để đổi một đoạn đường khác.”
“Có lẽ thế. Nhưng mà thầy Trần ơi, thầy từng yêu đương chưa?”
“Chưa.” Trần Thạc hơi nhíu mày, không rõ vì sao Tưởng Viêm bỗng nhiên hỏi vậy.
“Cho nên anh có thể không biết, thực sự gặp gỡ sai người, ngay từ đầu đi sai đường, phải trả giá bao nhiêu,” Ánh mắt Tưởng Viêm chẳng biết rơi vào nơi nào, ánh đèn đường rọi trên thái dương cậu, trải một vệt sáng vàng vọt, “Đôi lúc anh sẽ thấy, cho dù từng có những kỉ niệm rất đẹp, cũng hi vọng hết thảy như chưa từng xảy ra, giá càng cao trả càng nhiều, thậm chí còn phải trả giá cho những cơ hội ấy.”
Việc này Trần Thạc quả thực chưa bao giờ nghĩ tới, bởi vì anh cảm thấy, cân nhắc những việc này không có ý nghĩa, nhân sinh không thể đi ngược, chuyện cũ không thể làm mới.
Ngoài cửa sổ tuyết lại rơi, mặt trời lặn dần từ lúc nào. Thời tiết u ám khiến cả thành phố như rơi vào mê man, khiến con người cảm thấy uất ức.
*Chia sẻ một xíu: Seasonal affective disorder (SAD) hay bệnh trầm cảm theo mùa, thường xảy ra vào mùa đông và mùa thu nên thường được gọi là trầm cảm mùa đông. Bạn mình đi du học bên châu Âu cũng kể vào mùa này họ tự tử nhiều lắm, cứ lạnh và buồn rồi cô đơn thế là nhảy tàu tự tử.
Trần Thạc đoán Tưởng Viêm có lẽ đã phải qua quá khứ không mấy vui vẻ, nhưng anh không hi vọng cậu mãi chìm đắm vào quá khứ như thế, anh muốn đưa tay vuốt cái nhíu mày của cậu, lại chỉ có thể dùng lời nói: “Tôi thừa nhận tôi cũng muốn cuộc đời này chỉ yêu một người, như ba mẹ tôi. Nhưng Tưởng Viêm à, nếu không thể trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới, thì cũng không thể trở thành một người hạnh phúc sao?”
Trở thành một người hạnh phúc sao? Như một ngọn lửa cháy trong đêm tuyết rơi, tự sưởi ấm bản thân. Những lời này làm Tưởng Viêm cảm thấy rất lạc quan, lại rất ấm áp, tựa như cái người tên Trần Thạc này.
Thật hy vọng anh có thể tìm được người yêu thương suốt đời.
Thật hy vọng người đó là em.
Tâm sự tuổi hồng,
lúc edit tới đây mình cũng thật sự cám ơn tác giả đã tạo ra thầy Trần, có thể động viên mình một chút. Mình nghĩ cũng có những người giống như mình, không biết bản thân thích gì, muốn làm gì, không có đường để đi, cái gì cũng không giỏi, còn không có ưu điểm. Nhưng mà thầy Trần nói, luôn tiến về phía trước là trạng thái tốt nhất. Chưa ai nói với mình câu này hết, gần như chưa có ai cổ vũ sự mơ hồ của mình. Nhưng mình nghĩ đúng là phải cố gắng và trải nghiệm các bạn ơi, trời ơi mình đang nói tào lao gì đây:)) Nhưng thực sự á mình hy vọng những ai đang vô định như mình có thể can đảm hơn một chút. Mình không giỏi, nhưng mình muốn cố gắng hơn trong bất cứ việc gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT