Khuyển Tử mở to mắt, thẫn thờ nhìn ra ngoài của sổ. Sáng sớm tỉnh lại, đầu đau buồn nôi, chỉ có thể nằm dài bất động để giảm nhẹ đau khổ. Sau khi nó tỉnh lại, rất lâu không hiểu rõ tình huống, không rõ bản thân sao lại nằm trên gường thế này, sau mới dần dần nhớ lại chuyện cùng binh lính đánh nhau, bị người ta đánh bị thương. Nhìn gương mặt đẫm nước mắt của mẹ Lưu, Khuyển Tử không dám nói lời phẫn nộ, chỉ an ủi mẹ: “Mẹ, con không sao rồi, người đừng khóc.” Từ nhỏ đến lớn, Khuyển Tử rất ít khi nhìn thấy mẹ mình khóc, nghĩ đến bản thân mình hôn mê một đêm, khiến mẹ lo lắng rồi.
Tiền cô mẫu cứu tế, liền bị ngườ thu thuế cướp đi như vậy, cường đạo cướp bóc cũng chỉ có như vậy.
Trong nhà một phân tiền cũng chẳng dư, lại gặp cảnh cướp sạch, nghĩ đến chuyện này trong ngực liền có một luồng nộ khí, mà một cơn giận, đầu liền đau đến muốn nứt. Vậy liền không nghĩ đến mấy chuyện đó nữa, nghĩ cũng chẳng có tác dụng, bản thân quá bé nhỏ rồi.
Bị người ức hiếp, là chuyện thường có, nhưng mà Khuyển Tử luôn luôn phản kích, giống như gã Vương què dạy nó vậy, bị người đánh liền đánh lại. Khuyển Tử nghỉ, đó là vì ở Phong Lí gặp phải bất quá chỉ là bọn nhóc đánh nhau cùng với nó, là bà mợ nhục mạ nó, lại chẳng gặp phải bọn quan binh ngang ngược như vầy.
Lúc ông còn sống, giúp mẹ con bọn họ nộp thuế, lúc ấy người lớn là một trăm bốn mươi tiền, nộp là thuế tịch, trẻ con năm mươi tiền, gọi là thuế đầu người. Nó với mẹ mỗi năm phải giao một trăm chín mươi tiền. Khuyển Tử mặc dù không lớn, nhưng biết đây là chuyện liên quan đến sinh tồn, cho nên nó nhớ rất rõ. Mà như hiện tại, nó với mẹ mỗi năm phải giao ba trăm tiền tất cả.
Nuôi lớn một con heo có thể bán được không bao nhiêu tiền, có thể có hơn ba trăm tiền không? Khuyển Tử không rõ. Nhưng mà một năm cũng chỉ nuôi lớn một con heo, nào có đạo lý gia súc nhà mình khó khăn nuôi lón lại chẳng được ăn một miếng thịt, thật không công bằng rồi.
Vậy mấy người thu thế kia, thu thuế nặng như vậy, mới không thể quán sống chết của bọn họ.
Khuyển Tử thở hừm hừm mà nghĩ, đầu nặng nề giống như bị tưới dung dịch thép, rất khó tiếp thu. Đây là viết thương bị đập ở đầu, mới có thể đau đớn như vậy, Khuyển Tử vươn tay sờ sờ sau đầy, quả nhiên sưng lên một cục, động cái liền đau.
Chuyện ngày hôm qua phát sinh, Khuyển Tử có chút nhớ không nổi, nhưng chuyện cậu hai nhà Trang gia cõng cậu, lại nhớ đặc biệt rõ rệt, trên người cậu hai có hơi thở dễ chịu, bờ lưng ấm áp. Nếu như mình có một người anh, cũng ôn hòa như cậu hai Trang gia, thật là tốt.
Chỉ là trong nhà nghèo, nếu thật sự có một người anh trang nhã như vậy, liền hạn người đó chịu khổ thôi.
Nằm trên gường thật lâu, mặt trời ngoài cửa sổ đã to tròn, Khuyển Tử nhó lại dê vẫn chưa dắt đi thả, ruộng đậu vẫn chưa tưới nước, heo vẫn chưa cho ăn. Khuyển Tử dựa vào chiếu, chầm chầm ngồi dậy, thử xuống chiếu, vừa mới nhấc đầu dây, lòng ngực liền trỗi dậy một trận buồn nôn. Thậm chí cảm thấy ù tai, trời đất như xoay tròn quanh Khuyển Tử, liền vội vàng dựa vào chiếu, mồi hôi từ mặt tuông rơi.
“Mau nằm xuống.”
Nghe một âm thanh êm tai, Khuyển Tử ngước lên, nhìn thấy Trang Dương và Trang Lan đứng bên cửa.
Trang Dương đến đỡ Khuyển Tử, dìu Khuyển Tử nằm xuống. Khuyển Tử nằm ngay trên gường, buồn lo nói: “Bên tai có âm thanh, đầu thật đau.”
“Không cần vội vàng ngồi dậy, phải nghỉ ngơi hai ngày.”
Trang Dương vỗ nhẹ vai Khuyển Tử, đâu là một động tác an ủi, cậu nhìn thấy Khuyển Tử có thể tỉnh lại, có thể an tâm nhiều rồi.
“Mẹ nói với tôi, cậu hai giúp tôi mời thầy thuốc trị bệnh, cảm tạ cậu hai cứu tôi.”
Nằm trở lại gường, quả nhiên liền không còn khó chịu như thế kia, tiếng ù tai cũng lập tức biến mất. Đối với nụ cười trên mặt Trang Dương, Khuyển Tử lầm bầm nói.
“Không cần cảm ơn.”
Trang Dương gật đầu, cậu đánh giá Khuyển Tử, tóc Khuyển Tử buông thả, choàng trên vai, gương mặt nhìn nhợt nhạt, đây mới chỉ là dáng mạo của một đứa nhỏ mười ba tuổi. Đứa trẻ nhà luôn luôn đem tóc chải thành búi, giống như một người lớn, nó hiển nhiên là bức thiết mà khát vọng sớm thành niên, cái gọi là trẻ nhà nghèo đảm đương việc nhà thì đều là như vậy thôi.
“Anh Khuyển Tử, anh sau này đừng đánh nhau với quan lính, bọn họ rất hung rất xấu, còn có thể bắt người đi chặt đầu.”
Trang Lan nhoài người trước gường, giống như một bà cụ non mà căn dặn.
“Uhm.” Tiếng Khuyển Tử trả lời rất nhỏ, dường như không thể nghe thấy. Nó nghiêng đầu xuống, đem vết sước bên trái mặt dấu đi. Đây cho dù là vết thẹo trên mặt nó, cũng là nỗi nhục trong lòng nó.
Nghe lời Trang Lan, Trang Dương nhớ nghĩ vẫn do Trang Lan nói với Khuyển Tử, nếu như là cậu mở miệng liền giống như là trách mắng. Mặc dù về kỹ năng sống, Trang Lan cách xa Khuyển Tử ngàn dặm, nhưng Trang Lan gặp chuyện lại nhạy bén vô cùng.
。
Vốn cũng chỉ đến thăm Khuyển Tử, thấy nó không có gì đáng ngại, Trang Dương chẳng ở lại lâu. Lúc Trang Lan nói chuyện cùng Khuyển Tử, Trang Dương lặng lẽ xoay người rời đi, cậu không để ý thấy ánh mắt Khuyển Tử rơi trên người mình, nhìn cậu đi xa, còn có điểm tịch mịch như thế kia.
Trang Dương ra khỏi phòng, đi đến trong sân, thấy mẹ Lưu đang giết gà, động thủ sạch sẽ lưu loát. Trang Dương lại có điểm tò mò, cha Khuyển Tử là người thế nào, thế nào lại để lại hai mẹ con bọn họ?
Hôm nay, không chỉ có Trang Dương và Trang Lan đến thăm Khuyển Tử, A Bình và A Ly cũng rủ nhau đi cùng. Ba đứa nhỏ nói muốn giúp Khuyển Tử thả dê và tưới ruộng đậu. Khuyển Tử nói không cần, ngày mai nó có thể ngồi dậy rồi.
Trong nhà thiếu đi sức lao động như Khuyển Tử, mẹ Lưu không các nào đệt vải, trẻ con nhà nghèo, bệnh vặt đau nhẹ không xem là chuyện lớn, Khuyển Tử nghĩ, nằm một ngày, ngày mai khẳng định sẽ tốt thôi.
“Anh Khuyển Tử, anh nghĩ ngơi cho tốt, bọn em đi đây.”
A Bình kéo Trang Lan đang nói luôn mồm không nghỉ ra khỏi phòng, cong người chào tạm biệt Khuyển Tử.
Khuyển Tử nhẹ nhàng gật đầu, đầu nó ẩn ẩn muốn đau, nó bình thường nói năng không nhiều, quả nhiên là sợ hãi người lảm nhảm làm phiền.
Ba đứa trẻ cùng nhau rời đi, Khuyển Tử co cong người lại, mông lung nặng nề mà ngủ, nó đại khái ngủ được một chốc, có thể chưa đến một khắc đồng hồ, liền đã tỉnh lại, nó người thấy mùi thơm gà hầm.
Lúc ông ngoại còn chưa mất, trong nhà giết gà, luôn sẽ có một phần cho Khuyển Tử, có một cái cánh gà, chân gà để gặm, một bát canh để uống, là chuyện vô cùng hạnh phúc. Hiện tại nghĩ lại, bởi vì có ông ngoại bảo hộ, Khuyển Tử lúc nhỏ chẳng trả qua thê lương đau khổ mấy, thẳng đến lúc ông ngoại bệnh mất, cũng chính là năm ngoái, mẹ con Khuyển Tử mới chính thức lâm vào tình cảnh khốn khó.
Lâu rồi chưa ăn lại thịt gà, thật thơm a.
Khuyển tử bò dậy từ gường, bụng kêu ùng ục ùng ục. Nó cảm thấy bản thân mình xuất hiện ảo giác, trong nhà không nuôi gà, lấy đâu ra gà làm thịt đây.
Trong nhà có bao nhiêu đồ có thể nấu, Khuyển Tử đều nắm rõ trong tay.
Mẹ Lưu đi hầm cháo, nên hầm xong lâu rồi, nhưng vì sao mùi vị canh gà lại trân thực như vậy, Khuyển Tử nhấc tay áo lau khóe miệng, trong cuốn họng tuôn ra nước bọt. Nó nghe thế tiếng bước chân của mẹ, ngẩng đầu nhìn ra cửa thăm dò, liền nhỉn thấy mẹ đang bưng một bát đồ ăn tiến vào.
“Mẹ, là gà hầm sao?”
Khuyển Tử đem cổ ngưởng ra thật dài.
“Ừm, con xem.”
Mẹ Lưu đưa bát nghi ngút khói về phía Khuyển Tử, Khuyển Tử kinh hỉ phát hiện bên trong bát thực sự là thịt gà, đó đúng là một cái đùi gà và một miếng thịt ngực, nước canh màu trà tỏa ra hương thơm nồng đậm. Mẹ Lưu lấy nấm cây chè thường ngày Khuyển Tử nhặt rồi phơi khô, bỏ vào trong canh hầm nấu cùng thịt gà.
Đây là một món mỹ vị, tưởng chừng giống như đang trong mộng.
“Mẹ, trong nhà không có gà.”
Khuyển Tử bưng lấy bát, vẫn chưa động muỗng canh. Trong nhà một phân tiền cũng không có, mẹ lấy đồ vật gì đi đổi con gà này?
“Cậu hai Trang gia tặng cho một con gàu, nói cho con bồi bổ thân thể.”
“Cậu ấy đúng là người tốt rất khó nhìn thấy, lớn lên cũng văn nhã, là một người đọc sách.”
Mẹ Lưu ca ngợi, bà trước nay chưa từng nhìn thấy nhân vật ôn hòa, thanh tú đẹp đẽ như vậy, người nhà nông nuôi không ra người thanh nhã như vậy.
“Mẹ, vậy lại nợ anh ta một con gà.”
Khuyển Tử cảm thấy nợ nần thật nhiều, lại đều nợ cậu hai Trang gia.
“Con sớm khỏe lại là tốt.”
Nợ nhận có thời gian bồi trả, Khuyển Tử cần cù chịu khó, sau khi trưởng thành thì tốt, không cần cả đời nghèo khó.
Khuyển Tử trong tay cầm đùi gà, một miệng thịt, một ngụm canh, ăn đến miệng bóng dầu. Một bát thịt gà rất mau được tiêu diệt sạch, canh cũng uống không sót một giọt.
“Vẫn còn, mẹ cho con thêm một bát.”
Mẹ Lưu cầm bát không, chuẩn bị đi phòng bếp múc thêm một bát.
“Mẹ con muốn uống cháo, một con gà con ăn không hết, để mẹ ăn.”
Ngày thứ hai. Khuyển Tử vẫn chưa thể đi làm việc, nó vừa đứng dậy dạy dày liền trào ngược, còn bị ù tai, bước đi cũng chao chao đảo đảo, mặc dù so với hôm trước nhẹ nhàng hơn. Mẹ Lưu thế nó khó chịu, liền không cho phép nó xuống gường.
“Mẹ, con đi thả dê, tưới nước cho ruộng đậu thôi.”
“Sáng sớm ba đứa nhỏ Trang gia đến giúp, dê đã thả, đậu đã tưới rồi, con đi nằm đi.”
Mẹ Lưu không biết A Ly không phải con nhà họ Trang, bọn nó luôn chơi chung với nhau, bà chẳng thể phân biệt.
“Vậy heo cho ăn chưa?”
“Mẹ sẽ cho ăn, con cứ dưỡng bệnh cho thật tốt, không cần bận tâm chuyện khác.”
Hai ngày này, thời gian mẹ Lưu đan dệt ít lại, vừa phải chăm sóc Khuyển Tử, vừa phải cho heo ăn. Cũng may trong nhà có lương thực, không cần hoảng loạn.
Buổi chiều, Khuyển Tử uống xong thuốc nằm bò trên chiếu, nhìn hàng cây ngoài cửa sổ ngẩn ngơ. Đối với một người suốt ngày bận rộn mà nói, không là chuyện gì, luôn cả thấy trống rỗng, tịch mịch.
Từ nhỏ đến lớn, Khuyển Tử chưa bao giờ sinh bệnh qua, nằm gường không dậy, có thể đếm trên đầu ngón tay.
Khuyển Tử xoa xoa vị trí bị sưng sau đầu, cảm thấy không còn đau như trước, ngày mai khẳng địng có thể tốt hơn rồi.
Ngày mai nó phải đi vót gốc cây phong, để dùng làm cung. Chú Vương từng dạy nó cách là công, chỉ là công nghệ phức tạp, nó chỉ học được qua loa. Nhưng mà có một cây cung dẫu sao cũng không giống hiện tại, cho dù có thô sần, cũng là vú khí của nó.
Khuyển Tử rất thích cung tên, có thể lấy nó bắn chim chóc cầm thú, thu hoạch thực phầm, có thể dùng nó phòng thân, đen dạo bọn cường đạo.
Chỉ có tự mình trở lên cường đại, mới có thể không bị người khác ức hiếp.
Nghĩ như vậy, Khuyển Tử từ dưới gối mò ra một thanh đảo gỉ sét nhỏ, đây là thức nó yêu thích. Một lần ra ngoài bán mì cùng ông ngoại, nhặt được trên đường.
Bên hôm đao nhỏ có một miếng gỗ nhỏ, Khuyển Tử cầm miếng gỗ lên nhìn, trên phiến gỗ có khắc hình vẽ.
Khuyển Tử không biết chữ, nhưng nó cần phải nhớ lại chút chuyện, miễn cho sau này lại quên.
Trên bảng gỗ khắc nghiêng nghiêng lệch lệch một cái bát, một bộ quần áo, một cái hộp tròn, còn có một chuỗi tiền đồng. Nhìn thấy mấy hình vẽ này, Khuyển Tử dường như nhớ lại cái gì đó. Nó đem bảng gỗ đặt trên chiếu, cầm lấy đao nhỏ khắc hình một con gà. Đầu gỗ rắn chắc, không dễ khắc họa, con gà này khắc giống như một con chim, ốm nhỏ, trọc lóc, hai chân cái dài cái ngắn. bản thân có thể xem hiểu liền được, cũng không cần phải đưa cho người khác xem.
Đây là “Khoản nợ” mà Khuyển Tử nợ cậu hai Trang gia.
Phong Lí nơi Khuyển Tử sống, xung quanh dường như chẳng có người nào biết chữ, có thể viết tên chính mình, liền xem như là người có văn hóa rồi. Nghe mẹ nói, cha biết chữ, lúc Khuyển Tử sinh ra, cha dùng bút lông viết ra tên của Khuyển Tử, viết trên một mảnh lụa. Mảnh lụa này mẹ Lưu còn giữ, bởi vì không biết chữ, cho nên ông ngoại và mẹ đều không biết lấy tên gì. Khuyển Tử cũng không quá để tâm, ông ngoại lấy giúp cho một cái tên tục Khuyển Tử, dùng gọi đến hiện tại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT