- Ngươi không muốn tự làm, vậy thì ta giúp ngươi làm, không phải rất nhanh sao?
Da đầu Yến Thanh Hậu đều đang run lên, hắn còn có thể cảm thấy
sắp tróc ra luôn rồi, hai chân hắn đã mềm nhũn, giống như bất
cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống đất vậy!
Người đang đứng trước mặt hắn lại có thể thốt ra những lời đáng
sợ như vậy, hắn sai rồi, hắn sai thật rồi, hắn sai khi đã chọc phải một tên ác ma như tên này!
Mạc Tĩnh nhướng mày, không mấy ngạc nhiên, nó cũng nằm trong dự tính của cô.
Thời đại này mà, mấy ai có thể tự nguyện vào thanh lâu làm kĩ nữ chứ? Một là trẻ mồ côi, không nơi nương tựa, hai là bị người
nhà bán!
Đừng nói là ở thời cổ đại,
ngay cả thời hiện đại như cô cũng có, vì tiền, vì kế sinh
nhai, tình thân cũng có thể đem bán.
Chính vì vậy, cô được nuôi dạy trong một gia đình có truyền thống
võ nghệ, tâm phải sạch, lòng phải sắt. Không dễ dàng yếu
đuối, lay động bởi số phận, hoàn cảnh con người!
Cho nên, cô vốn không lạnh lùng, mà là được tôi luyện để trở thành người vô cảm khi đối diện với hiện thực.
Biết được hoàn cảnh đó thì sao? Cô giúp được gì? Vậy nên, đừng
nói là đánh vào trái tim cô, cô nghe rồi, cũng như tai phải
truyền qua tai trái mà thôi, không thay đổi gì cả!
Đôi khi sống cần phải biết làm ngơ trước số phận, cô đâu phải Bồ
Tát, ban phát lòng thương hại đến tất cả mọi người. Cô ở thời hiện đại không hề đáng sợ, nhưng khi đến đây, cô lại phải độc
ác, tuyệt tình. Sống trong thế giới người lừa người như thế
này, ngay cả một người bạn cũng không thể có, cô chỉ có thể
đề phòng và đề phòng. Càng để giữ được mạng sống, cô sẽ
không từ bất cứ thủ đoạn nào, cũng sẽ không thương hại bất cứ ai, cho dù họ có đáng thương hại hay không!
Đối với hoàn cảnh cô gái này, cô cũng chỉ nghe rồi để đó mà thôi!
Mạc Tĩnh nhấp ly trà, lại hỏi:
- Thật ra, ta có chuyện muốn hỏi cô nương.
Thiên Tinh gật đầu, nói:
- Công tử, có gì xin cứ nói, là chuyện Thiên Tinh biết, nhất định sẽ nói không dấu giếm!
Nghe vậy, Mạc Tĩnh cũng không vòng vo nữa, vào thẳng vấn đề:
- Không biết cô nương có biết là trong thanh lâu này có người chuyên mua bán tin tức hay không?
Thiên Tinh ngạc nhiên, nói:
- Công tử không biết sao? Thanh lâu này ở đây cái gì cũng bán, chỉ duy nhất không bán tin tức!
Mạc Tĩnh nhíu mày, không bán tin tức? Có luật này luôn à? Bây giờ thanh lâu phát triển quá ha, cứ như là chợ đêm ở hiện đại
vậy! Nhưng mà ở chợ đêm còn có thể mua được thông tin, cô không
tin cái thanh lâu này không có ai đem tin tức bán ra ngoài!
-Vậy ai là ngươi đưa ra quy định này vậy? - Mạc Tĩnh hỏi.
- Không cần đâu, chuyện là muội muội của ta đến kinh thành đã
vài tháng rồi nhưng vẫn chưa trở về, ta lo lắng quá mới đến
nơi này, hi vọng có tin tức về nó, không ngờ là ở đây cũng
không có!
Thiên Tinh cười hoa lệ, nói:
- ĐÚng vậy, ở đây không cho tiết lộ tin tức, nên cũng thành thật xin lỗi công tử!
Mạc Tĩnh không nói gì, uống hết tách trà, cô đứng dậy, lên tiếng:
- Vậy, ta đi trước!
Thiên Tinh gật đầu, đáp:
- Công tử, có duyên gặp lại!
Đợi Mạc Tĩnh đi xa, Thiên Tinh thu lại nét mặt, cô đóng cửa, còn đi xung quanh dòm ngó, đợi qua thêm 10' rồi mới đi về phía bệ cửa sổ, viết chữ lên trên một tờ giấy, sau đó nhét vào chân con
bồ câu, thả bay đi!
-------..----------...----------------
Mạc Tĩnh lên xe ngựa, thay y phục, cô nhanh chóng di chuyển về phía
nam Lầu Châm Bích, đợi khoảng nửa canh giờ liền thấy một con
bồ câu bay từ hướng thanh lâu bay tới.
Mạc Tĩnh nhếch mép, quả nhiên!
- Bắt con bồ câu ấy xuống đây!
Bạch Vũ nghe lệnh liền dùng khi công, bay lên tóm lấy nó.